Nét mặt Minh Tranh khẽ thay đổi, một bên Cao Tụng còn không hiểu chuyện gì xảy ra. La Văn Anh lui bước về phía sau nhưng lại không đi, cô đã không có cái gì không thể thừa nhận. Cao Tụng còn đang định nói gì đó, Minh Tranh đẩy đầu vai anh: "Cậu uống nhiều rồi."
"Xem thường tửu lượng của tớ đúng không? Cậu nhanh chóng mời Phó Nhiễm tới đây, nói thật tớ còn chưa từng thấy..."
"Cô ấy đã kết hôn, cũng đã có con trai."
Cao Tụng ngẩn người, nhưng phản ứng thật chậm: "Cậu cứ đùa tớ?"
Khóe môi La Văn Anh hơi nhếch lên, không biết có phải đang cười hay không, nhưng nghĩ tới tình cảnh này của Minh Tranh, tâm tình đột nhiên rất tốt, đây có tính là vui sướng khi nhìn người khác gặp họa? Minh Tranh ra hiệu La Văn Anh ngồi vào bên cạnh, anh bưng ly rượu lên: "Cậu luôn luôn sống ở nước ngoài thì biết được cái gì chứ? Phó Nhiễm kết hôn cùng Thành Hữu rồi, sinh ra một cậu con trai."
"Minh Thành Hữu?" Cao Tụng kinh ngạc.
Minh Tranh nhìn chằm chằm ly rượu trong tay gật gật đầu, chất lỏng màu đỏ trong chén khẽ dao động, La Văn Anh lườm lườm, thấy khóe mắt anh có vẻ hời hợt, không biết trong lòng anh đang trầm tĩnh hay lạnh lẽo, trong lòng cô vẫn còn vui vẻ chưa hề biến mất, nhưng rơi vào đáy mắt anh lại liền biến mất không chút dấu vết. Cao Tụng cũng không nghĩ tới nhận được kết quả như thế, anh giật mình, sau đó chống lại tầm mắt Minh Tranh: "Sao cậu không nói ngay từ đầu?"
Minh Tranh không hề để tâm, dường như không muốn tốn quá nhiều sức lực vào chủ đề này "Còn cậu, gần đây thế nào rồi?"
Hai người tán gẫu mấy chuyện không quan trọng, La Văn Anh ngồi ở bên cạnh, Minh Tranh thấy tinh thần cô không tốt, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình: "Tới đây một chút đi."
"Tôi muốn về nghỉ."
Minh Tranh đứng dậy, đi đến gian phòng bên trong điều chỉnh nhiệt độ cao lên một chút: "Em đợi một lát đi, ngày mai sẽ phải thảo luận kế hoạch, có vài chi tiết chúng ta cần thống nhất."
La Văn Anh thấy anh khăng khăng như vậy, liền cầm ly rượu qua, Minh Tranh đè lại bàn tay đang hướng về bình rượu của cô: "Em đừng uống."
Trên người không thoải mái, tốt hơn không nên uống rượu.
Cao Tụng nhìn hai người trao đổi qua lại, im lặng không nói một lời cùng Minh Tranh chạm cốc, La Văn Anh lặng lẽ hướng về phía ghế sofa, trong lúc vô tình hai tiếng người nói chuyện tựa hồ nhẹ đi không ít, trong lỗ tai thanh tịnh tựa như bản thân đang ở trong nhà người kia vậy, La Văn Anh dần dần buông lỏng, hai vai cũng không khẩn trương căng thẳng nữa.
Trong lúc mông lung mơ hồ nghe có tiếng bước chân đi tới, thân thể La Văn Anh bỗng nhẹ đi, thế nào bị người ta ôm đến trên giường cũng không biết.
Xung quanh rất nhẹ, lại rất mềm mại, giống như đang rơi vào bên trong tầng mây, La Văn Anh thoải mái mà lật người, bên tai truyền đến tiếng hít thở mờ mịt nóng bỏng mà không hề kiêng kỵ, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, bầu trời nổi lên màu trắng bạc, cô đã ngủ bao lâu rồi? Thu lại suy nghĩ trong đầu, cô ngồi dậy nhưng lại cảm giác có gì đó không đúng, mắt trợn lên, La Văn Anh xoay người, quả nhiên nhìn thấy cô đang cận kề gương mặtt tuấn tú của Minh Tranh. Anh dùng lực đỡ cô, cánh tay cũng chế trụ bên eo cô không buông, La Văn Anh động đậy, cảm giác được giữa đùi cô bị một vật gì đó cứng rắn đè lên, cô cũng không phải là cô gái mới lớn, sao có thể không biết đó là cái gì. Minh Tranh tựa hồ nhận ra được cô tỉnh dậy, bàn tay anh vỗ nhẹ lên đầu vai La Văn Anh vài cái: "Ngủ tiếp một lát đi."
"Tại sao anh không gọi tôi dậy?" Giọng nói của La Văn phát ra mấy phần khàn khàn.
"Tôi thấy em cực kì mệt mỏi. muốn cử động, Minh Tranh lại hành động trước một bước đem đùi gác qua trên thân cô, ngay sau đó cả người cũng hướng qua, anh hướng đến mặt cô hôn, về sau cảm thấy không thỏa mãn, dọc theo cần cổ trắng nõn của La Văn Anh day dưa qua lại. Tiếng hít thở nhẹ nhàng dần trở nên khó nhọc, Minh Tranh dứt khoát hai tay chống ở bên người La Văn Anh, muốn được thỏa mãn nhiều hơn. Hai tay La Văn Anh đẩy trước ngực anh: "Đừng quên bạn thân của tôi vẫn còn ở bên ngoài."
Minh Tranh nhất thời quên mất, bàn tay anh mang theo dục vọng mong muốn chui vào vạt áo cô, tỉ mỉ hôn lên vành tai tinh tế của cô: "Tôi chỉ muốn ôm em một chút."
La Văn Anh mở to hai mắt nhìn chằm chằm vật dụng treo lơ lửng trên trần nhà, cô tránh đi những tiếp xúc thân mật cùng Minh Tranh: "Tôi không phải người nói một đằng làm một nẻo, Minh Tranh, lời nói ngày trước không lẽ anh không hề nhớ?"
Động tác Minh Tranh dừng lại, tiếng hít thở mạnh mẽ vẫn như cũ đan xen nơi gò má cô, sau một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu: "Ngày đó rõ ràng là em muốn kết thúc, tôi còn chưa đồng ý."
"Anh không phải cũng đáp ứng sao?" La Văn Anh không cho anh cơ hội hối hận: "Chúng ta không nên như vậy."
Tầm mắt cô từ đầu đến cuối cũng không liếc anh một cái, Minh Tranh đưa tay nắm cằm La Văn Anh, bị cô né tránh, anh dứt khoát dùng bàn tay giữ chặt gò má của cô, ép cô không thể không cùng mình đối diện: "Em nói, chúng ta phải thế nào?"
"Minh Tranh, anh coi tôi là gì?" La Văn Anh khó khăn nhìn vào đáy mắt anh "Trước khi trong lòng không bỏ xuống được, cũng không cần mở lòng mình ra đón nhận người khác, tôi đối với anh thế nào chắc anh cũng biết, nhưng chung quy bây giờ đã không còn như vậy nữa, hiểu không?"
Ánh mắt Minh Tranh chất chứa nỗi đau âm ỉ, bàn tay vuốt ve gướng mặt cô: "Thật không thể chờ anh sao?"
La Văn Anh trả lời thẳng thắn: "Tôi không phải là anh, không có nghĩa vụ đứng sau chờ đợi anh, mong mỏi một ngày nào đó anh sẽ ngoảnh đầu lại, nếu như ba năm, năm năm sau, tôi còn có thể chờ được không? Minh Tranh, trên đời này không có quy luật nói ai nhất định phải chờ đợi ai, thích mới có thể quan tâm, cho nên tôi đối cảm không miễn cưỡng, nếu ngày nào đó tôi ngay cả những lời này đều lười phải nói với anh, vậy..."
Minh Tranh bỗng nhiên sợ hãi khi phải nghe những lời tiếp theo, anh trầm giọng cắt ngang lời nói La Văn Anh: "Tại sao trước kia chờ được, hiện tại đột nhiên lại muốn kết thúc?"
"Tùy anh nghĩ." Cô đột nhiên cảm thấy mờ mịt, lần trước kiên trì, cô không tin Minh Tranh không hiểu lòng người, người đàn ông này dày dặc kinh nghiệm trên thương trường, trong lòng xem sự tình vĩnh viễn tựa như gương sáng, nếu anh đã có lòng trốn tránh, cô cần gì phải tự làm khổ bản thân? Minh Tranh nhếch môi, muốn từ trong mắt La Văn Anh nhìn ra chút gì, anh lạnh lùng nói: "Không phải là bởi vì Tống Cẩm Trác?"
Cô nhìn chằm chằm anh một lát, nghe được tiếng tim mình vỡ từng mảnh, châm biếm làm sao, đôi tay La Văn Anh hướng ngực anh đẩy ra: "Tôi muốn đứng lên."
"Trả lời vấn đề tôi hỏi trước đã." Người đàn ông không khỏi lên giọng.
"Không phải." Dù cho đến lúc này, cô cũng không hề hành động theo cảm tính, cũng không làm liên lụy Tống Cẩm Trác.
"Vậy thì vì cái gì?" Minh Tranh khẩu khí hùng hổ doạ người.
La Văn Anh bị anh kiềm ở hai vai không thể động đậy: "Minh Tranh, anh tự mình xây dựng một thế giới chỉ có bản thân và Phó Nhiễm, còn ai có thể chen chân vào đây?"
Con ngươi Minh Tranh ảm đạm một chút, La Văn Anh vốn định che đậy nội tâm chua xót, lại bị người đàn ông bên cạnh này lôi kéo ra ngoài, anh không cho phép cô trốn tránh, còn phải hành hạ cô, như vậy không cần nói cũng biết sẽ làm cô tổn thương đến mức nào.
"Đừng nói như vậy, em biết em đối với tôi không phải là như vậy."
La Văn Anh giật mình, lại lắc đầu nói: "Tôi không biết."
Cô đặt hi vọng có thể cùng Minh Tranh nói rõ ràng đây là lí do tốt nhất để La Văn Anh thuyết phục bản thân, Minh Tranh nhìn thẳng vào hai mắt cô, ánh mắt lưu chuyển, anh rõ ràng thấy bên trong đôi mắt lóe sáng, nhưng lời nói vừa đến cửa miệng đã phải nghẹn lại. Thật là cô đã chuẩn bị xong hết mọi thứ sao ? Minh Tranh suy nghĩ vẩn vơ, từ một nơi nào đó sâu thẳm vang lên một tiếng " Không "
La Văn Anh nhìn ra sự mù mịt từ đáy mắt anh, cô giống như bị người khác tạt một gáo nước lạnh, lại tự cười bản thân đã quá hi vọng vào đoạn tình cảm này, cô bình thường bề bộn công việc không có thời gian để đọc tiểu thuyết ngôn tình, nhưng tại sao ngay giờ phút này lại hi vọng tình tiết trong truyện sẽ xảy ra cho chính bản thân mình?
Không giống nhau?
Đúng vậy, lên giường, lại là cách duy nhất? Nhưng vậy thì thế nào, trong lòng anh vẫn không có cô. La Văn Anh mệt mỏi quay đầu sang chỗ khác, nhắc nhở Minh Tranh: "Chúng ta còn một vài kế hoạch cần thống nhất, thời gian còn sớm, đứng lên đi."
Minh Tranh không nói gì, La Văn Anh đem hai tay của anh tách ra, anh đã không còn giữ sức nữa, hai người một trái một phải ngồi ở đầu giường, La Văn Anh tóc vén ra sau tai, đứng lên muốn rời đi. Minh Tranh giơ tay muốn bắt lấy tay cô nhưng lại bắt hụt. La Văn Anh kéo cửa phòng ra đi ra ngoài, bước chân mềm nhũn đạp thảm trải sàn, rơi vào không gian hỗn loạn cùng bao la mờ mịt, trở lại phòng mới phát hiện điện thoại di động của mình bỏ quên trên giường, La Văn Anh vừa nhìn, đã thấy có cuộc gọi của Tống Cẩm Trác.
Thời gian còn sớm, cũng không tiện gọi lại quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác, La Văn Anh đi phòng tắm tắm rửa, đứng ở trước cửa sổ sát đất nhìn thành phố dưới chân đang thức giấc, Minh Tranh cũng đứng ở trong phòng cùng một nơi, tại sao biết rõ có những thứ vỗn dĩ trong tầm với, lại đưa tay ra mà vẫn không thể nắm bắt?
Kỳ thật, chỉ cần anh nói một câu, là có thể đem La Văn Anh giữ ở bên người.
Nhưng đúng là lời anh nói không giống nhau, anh không hề giấu diếm La Văn Anh, đã từng yêu nhau say đắm như vậy, giống như dây leo quấn chặt trong tim anh, bất kể là ai cũng không thể chen chân vào, nhưng mấy năm rồi anh vẫn như vậy, đây cũng là thật.
Bàn tay La Văn Anh đặt lên trái tim, đột nhiên liền không cảm giác được tiếng tim đập. Thay quần áo xong, những thứ cần mang theo đều được chuẩn bị kĩ càng, La Văn Anh không thấy đói, cũng chưa ăn bữa sáng, cô đi tới trước phòng Minh Tranh gõ vài cái. Minh Tranh đi ra đưa mắt nhìn cô, La Văn Anh đã khôi phục tâm tình buồn bã: "Thời gian không còn sớm nữa tồi, chúng ta đi thôi, lái xe đi còn phải mất nửa tiếng."
Minh Tranh gật gật đầu, sau đó đi ra.
La Văn Anh mới bước ra được vài bước, tiếng chuông điện thoại bỗng nhiên vang lên, cô liếc mắt thấy là Tống Cẩm Trác, bước chân chậm lại đi ở phía sau, La Văn Anh bắt điện thoại: "Alo, Cẩm Trác?"
"Em đang ở đâu?"
"Tôi còn ở quán rượu, đang định ra ngoài."
"Làm sao lúc về không gọi điện lại cho anh?"
La Văn Anh ngẩng đầu, thấy Minh Tranh đứng trước cửa thang máy chờ cô: "Thật ngại quá, tôi định đến giờ nghỉ trưa sẽ gọi cho anh, không nghĩ tới anh dậy sớm như vậy."
Đầu bên kia điện thoại mơ hồ có thể nghe được tiếng còi xe. Tống Cẩm Trác vô cùng kiệm lời, tùy ý nói vài câu sau đó thì ngắt máy. Thang máy đã mở ra, La Văn Anh vội vàng chen vào, Minh Tranh nhìn chằm vào điện thoại trong tay cô suy nghĩ gì đó, tài xế từ bãi đỗ xe chạy ra, hai người xuyên qua ánh sáng chiếu trên nền gạch về phía cửa, La Văn Anh hoài nghi mình nhìn lầm rồi, thiếu chút nữa giơ tay lên để dụi mắt.
Tống Cẩm Trác đang đứng dựa trước xe, bộ dáng phong trần có chút mệt mỏi, nhưng không thể che dấu hết phong thái của Tống thiếu, người đàn ông toàn thân mặc tây trang, ánh mắt đã che dấu vẻ mệt mỏi, anh không nói nhiều, đi đến vẫy tay La Văn Anh: "Anh còn nghĩ không theo kịp em, thật không ngờ vừa đúng lúc gặp em được một lát."