Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giấc Mơ Triệu Phú - Tần Kiệt (FULL)

Tôi không thể nắm bắt được tình yêu  

             Nên lúc nào cũng trơ mắt nhìn nó trôi đi mất  

             Khi tiếng hát của Trương Lâu béo vang lên, Tần Kiệt, Vương Tinh và Bốn Mắt chỉ muốn ấn đầu tên béo xuống nền đất mà đập cho cậu ta một trận tơi bời.  

             Bởi vì họ phát hiện ra Trương Lâu béo không hề hát.  

             Cậu ta đang học theo tiếng lợn kêu.  

             Không, nói một cách chuẩn xác thì tiếng hát của cậu ta còn khó chịu hơn tiếng lợn kêu.  

             Trương Lâu béo không những hát lạc tông hoàn toàn một bài hát thịnh hành và cảm động như “Tình ca độc thân”, đã vậy giọng hát của cậu ta còn cực kỳ gớm ghiếc.  

             “Ngưng ngay! Tên béo chết bầm, ngưng ngay cho tôi!”  

             Sau khi kiên trì được mười giây, cuối cùng Tần Kiệt không chịu nổi nữa.  

             Thực sự quá khó nghe.  

             Khó nghe hơn cả tiếng ma khóc quỷ gào.  

             “Sao thế?”, Trương Lâu béo có vẻ khó hiểu.  

             “Cậu hát... át hết phần nổi trội của Tinh Tử rồi. Cậu ấy là phòng trưởng của phòng ta, sao cậu có thể lấn lướt cả phòng trưởng được, giữ thể diện cho người ta được không ạ?”, Tần Kiệt vốn định nói rằng tên béo này hát hò cực kỳ khó nghe, nhưng ngẫm lại cũng không nỡ đả kích cậu ta, đành đổi cách nói khác.  

             Ờm.  

             Khỏi phải nói.  

             Anh đổi cách nói khác, Trương Lâu béo thực sự nghe lọt tai.  

             Cậu ta cảm thấy Tần Kiệt đang khen mình.  

             Thế là béo ta vui không chịu nổi.  

             “Hóa ra tôi hát hay đến vậy à? Được rồi, nghe lời Kiệt Tử, dù thế nào thì tôi cũng phải giữ thể diện cho phòng trưởng. Tôi không hát nữa nha. Tiếp theo đến ai đây?”  

             Vừa dứt lời, cả ký túc xá im lặng như tờ.  

             Tần Kiệt, Vương Tinh và Khương Tiểu Nha cận thị đưa mắt nhìn nhau.  

             Hay quá.  

             Cậu ta chịu nghe lời thật này.  

             Quá đỉnh.  

             “Các cậu làm sao thế? Tôi nói sai điều gì à?”, Trương Lâu thấy ba người còn lại chẳng phản ứng gì nên không hiểu lắm.  

             “Không, không có gì… Chúng tôi đang nghĩ xem nên hát bài nào mới thắng được cậu”, Tần Kiệt tìm lý do để đối phó cho qua.  

             “Hề hề, tôi biết tôi hát hay rồi, nhưng các cậu không được phép khen tôi hát hay nữa. Dù thế nào cũng phải giữ thể diện cho phòng trưởng của chúng ta chứ”, Trương Lâu béo mỉm cười ngượng ngùng.  

             Tần Kiệt: “…”  

             Vương Tinh: “…”  

             Bốn Mắt: “…”  

             Họ nghĩ thầm trong lòng.  

             Ối đệt!  

             Tên béo chết dẫm này tưởng thật nè.  

             Năng lực lý giải kiểu gì thế.  

             “Thôi để tôi!”, qua một lúc, Tần Kiệt đành phải nói.  

             “Kiệt Tử, cậu định hát bài gì?”, Trương Lâu béo hỏi.  

             “Tôi hả…”, Tần Kiệt ngẫm nghĩ: “Bến Thượng Hải đi!”  

             “Hả? Bến Thượng Hải? Hơi bị quê mùa nhỉ?”, Trương Lâu béo có vẻ ghét bỏ.  

             Bài hát từ thập niên 80 của thế kỷ trước còn lôi ra hát à?  

             Thú vị lắm hả?  

             “Bài hát nào dễ nghe là được mà, ai cần biết quê mùa hay không? Không muốn nghe thì cậu bịt tai vào là xong!”, Tần Kiệt lườm tên béo kia một cái, chẳng buồn ngó ngàng tới cậu ta.  

             Anh nhấp một hớp bia rồi bắt đầu hát.  

             “Biển sóng dạt dào  

             Trùng dương lớp lớp trôi đi về chốn nào  

             Đời như những cơn sóng đùa  

             Mà ngàn năm biết nơi đâu là bến bờ  

             Cuộc đời vui, cuộc đời buồn  

             Nào ai hay biết nơi đâu là bến mơ  

             Dù hạnh phúc hay nỗi sầu  

             Dòng đời trôi cuốn ta qua ngàn năm”.  

             …  

             Tần Kiệt càng hát càng hào sảng.  

             Dần dần, anh cũng biến mình thành một nhân vật trong bộ phim “Bến Thượng Hải”.  

             Anh biến thành Hứa Văn Cường.  

             Anh trở thành thanh niên thời đại mới, ái hận tình cừu rất tách bạch.  

             Tần Kiệt còn hóa thân thành Đinh Lực.  

             Trở thành một đấng hào kiệt ở bến Hộ Hải.  

             Nhưng khi câu hát sau cùng dứt lời.  

             Phòng ký túc xá của họ lại chìm vào im lặng.  

             Vương Tinh, tên béo và bốn mắt nhìn Tần Kiệt như nhìn một con quái vật, không hề nhúc nhích.  

             “Sao thế? Trên mặt tôi có hoa à?”, Tần Kiệt nhìn lại bản thân mình, cực kỳ khó hiểu.  

             “Trên mặt cậu không có hoa”, Trương Lâu béo nói: “Nhưng trên mặt cậu có sắc tâm nha!”  

             “Tôi đánh chết cậu!”, Tần Kiệt giơ chân đạp tên béo.  

             Tên béo đề phòng cú đạp của Tần Kiệt từ lâu, chạy ù đi.  

             Vương Tinh và Bốn Mắt bật cười.  

             Họ cảm thấy hai người này đúng là hai kẻ tấu hài.  

             Chuyên chọc cười người khác.  

             Được một lát, Vương Tinh nói: “Kiệt Tử, không ngờ cậu hát Bến Thượng Hải khí phách như thế, sắp sánh bằng với bài hát gốc rồi”.  

             “Thật hay đùa đấy?”, Tần Kiệt rất ngượng ngùng.  

             “Ừ, nói thật đấy!”, Bốn Mắt cũng hùa theo.  

             “Được rồi, cứ coi như thế đi. Bài cuối cùng, đến lượt Bốn Mắt rồi nhé. Cậu định hát bài gì đây?”, Tần Kiệt nhìn tên cận và hỏi.  

             “Tôi hả?”, Bốn Mắt chỉ vào chính mình: “Miễn đi được không?”  

             “Đương nhiên là không. Đây là hoạt động tập thể, không một ai ngoại lệ, nhất định phải hát”, Tần Kiệt từ chối.  

             “Đúng thế, chúng tôi hát cả rồi, sao cậu lại không chứ? Mau lên nào, cậu định hát bài gì?”, Trương Lâu béo thúc giục.  

             “Được rồi, tôi hát là được chứ gì. Nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra nên hát bài gì, để tôi nghĩ đã”, bốn mắt bắt đầu ngẫm nghĩ, qua một lúc sau, dường như nhớ tới điều gì đó, cậu ta hỏi: “Hay là tôi hát tiếng Anh nhé?”  

             “Tiếng Anh?”  

             Nghe thấy hai chữ này, Tần Kiệt và các bạn phấn khích hẳn lên.  

             “Được đấy, rất là Tây, hát bài gì đây?”, Tần Kiệt hỏi.  

             “My Heart Will Go On”, Bốn Mắt đáp.  

             “Ối chà chà! Thẳng nhóc này đỉnh đấy, tôi cũng thích nghe bài này lắm, nhưng khẩu ngữ tiếng Anh không ổn, không hát nổi, nếu không ban nãy tôi cũng hát bài luôn rồi”, Trương Lâu béo tỏ ra rất kích động.  

             Ánh mắt Tần Kiệt, Vương Tinh và bốn mắt nhìn về phía tên béo rất khác lạ.  

             Để cậu hát?  

             Cậu hát tiếng Hoa Hạ còn khó nghe hơn tiếng lợn kêu.  

             Cậu mà hát tiếng Anh chắc thổi bay cả nóc nhà mất.  

             Bớt bớt đi!  

             “Các cậu nhìn tôi làm gì? Tôi nói thật đấy!”, Trương Lâu béo tưởng rằng đám bạn cùng phòng nghĩ mình đang chém gió.  

             “Được rồi, chúng tôi tin, được chưa! Cận, mau hát đi, nhanh lên!”, Tần Kiệt lắc lắc đầu, lười chấp nhất với tên béo, bèn giục Bốn Mắt.  

             Bốn Mắt ngập ngừng trong giây lát.  

             My heart will go on  

             My baby let me know  

             My heart will go on  

             Only you know my mean  

             My heart will go on  

             …  

             Bài hát này rất nổi tiếng.  

             Bởi vì nó là ca khúc chủ đề của bộ phim “Titanic”.  

             Nó được nhà soạn nhạc Hollywood James Horner sáng tác nhạc.  

             Ca từ của bài hát này được Will Jennings viết lời, cảm hứng sáng tác đến từ câu chuyện tình yêu thời trẻ của bà lão trăm tuổi trong phim.  

             Có thể nói rằng đây là ca khúc ca tụng tình yêu hay nhất và cảm động nhất.  

             Ca khúc này cùng bộ phim “Titanic” đã trở thành kinh điển có một không hai.  

             Tên cận hát bài này vào thời điểm này.  

             Khỏi cần nói cũng biết.  

             Cậu ta có bạn gái rồi.  

             Cuộc đời có thêm tia hi vọng, có thể lần tìm tới thành công.  

             Cậu ta muốn bảo vệ tình cảm này.  

             Giống như hai nhân vật chính trong “Titanic” vậy, họ bảo vệ tình yêu cả đời mình đến khi thiên hoang địa lão.  

             Tần Kiệt thấy cảm động.  

             Kiếp trước, khi còn ngồi trên ghế nhà trường, anh không cảm nhận được tư vị thuần khiết của tình yêu.  

             Sau này bước chân ra ngoài xã hội, nam nữ trong xã hội dù yêu đương cũng không còn đơn thuần nữa.  

             Dù ít dù nhiều, tình yêu của họ vẫn dính tới công danh và lợi ích.  

             Chỉ có tình yêu thời Đại học là đơn giản nhất.  

             Là thuần khiết nhất.  

             Tốt đẹp nhất.  

             Không bị xã hội lấm lem này vấy bẩn.  

             Đáng để ghi nhớ.  

             Sống lại một kiếp, anh cũng giành được tình yêu thời Đại học mà kiếp trước chưa từng trải nghiệm.  

             Bây giờ nghe Bốn Mắt hát ca khúc nhạc phim “Titanic”, nó chạm sâu tới phần tình cảm chân thành vẫn luôn ẩn hiện trong nội tâm anh.  

             Anh đột nhiên muốn cảm ơn Bốn Mắt.  

             Nếu không nhờ cậu ta hát bài này.  

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận