Ngày 27 tháng 12, học xong tiết học buổi sáng, Tần Kiệt tới siêu thị Kiệt Tuyết.
Siêu thị này đang tiến hành công tác chuẩn bị sau cùng, đến Tết Dương lịch sẽ chính thức khai trương.
Khi anh bước vào siêu thị, người ra người vào ai cũng bận rộn.
Một số thợ thuyền đang rút bớt các dụng cụ cuối cùng, cũng có cả người kinh doanh.
Tần Kiệt dạo quanh một vòng, kể ra cũng rất ổn.
Rất nhiều nhân viên được tuyển dụng đang tiếp nhận khóa đào tạo.
Tất cả mọi thứ được vận hành đâu ra đấy.
Khi Tần Kiệt nhìn thấy Châu Phàm, anh ta đang bàn bạc điều gì đó với một số hộ kinh doanh.
Tần Kiệt đợi hơn một tiếng đồng hồ mới đợi được đến lúc Châu Phàm rảnh tay.
“Giám đốc Tần, anh đến đúng lúc lắm, có vài chuyện cần bàn lại với anh đây”.
Châu Phàm bước tới.
“Chuyện gì thế?”
“Thứ nhất, công tác trang hoàng siêu thị đã hoàn tất, ông chủ của công ty TNHH Chaomei Zhuangshi gọi điện thoại tới hỏi khi nào có thể thanh toán tiền thi công”, Châu Phàm hỏi.
“À, cái này nhất định phải thanh toán rồi, đợi lát nữa tôi sẽ chuyển khoản cho ông chủ của họ. Còn chuyện gì nữa?”, Tần Kiệt tiếp tục hỏi.
“Tiếp đến là tiền hàng”, Châu Phàm kéo Tần Kiệt tới một chỗ khá yên tĩnh: “Tôi đã tìm được nhà cung ứng rồi, nhưng họ có một điều kiện đặt ra”.
“Ồ? Điều kiện gì thế?”, Tần Kiệt tò mò hỏi.
“Họ nói rằng thành phố Hán là thành phố trung tâm hành chính của tỉnh Sở, là thành phố lớn nhất ở Hoa Trung, người mở siêu thị nhiều như cây me rụng lá, con bò rụng lông, nhưng những địa điểm thực sự tồn tại được đa phần là các chuỗi siêu thị lớn cấp tỉnh, mang tính toàn quốc, mang tính quốc tế”.
“Các siêu thị tư nhân nhỏ lẻ rất khó sinh tồn, nên nếu muốn họ cung cấp hàng, trước hết phải giải quyết xong tiền hàng, nếu không họ sẽ không hợp tác”.
“Tôi cảm thấy chuyện này khá quan trọng, sắp đến Tết Dương lịch khai trương siêu thị rồi, tôi muốn bàn lại với anh trước, hỏi xem ý kiến của anh thế nào”.
“Anh cứ quyết định chuyện này là được, không cần hỏi tôi”, Tần Kiệt nghe thấy chuyện chuyên nghiệp như cung ứng hàng, anh không hiểu rõ lắm về ngành này.
Bèn đổ luôn trách nhiệm cho Châu Phàm.
Nhưng vì dính dáng đến tiền nong nên anh vẫn phải hỏi lại.
“Anh tính thử chưa, phải trả trước khoảng bao nhiêu?”
“Theo quy định hiện hành thì phải trả trước 30%, phần còn lại phải trả xong trong vòng hai tháng. Tính theo tỉ lệ này thì chúng ta phải trả khoảng ba triệu tệ”.
Ba triệu tệ?
Tần Kiệt nhíu mày.
Trong tay anh hiện tại chỉ còn hơn bốn triệu tệ.
Sau khi trả xong tiền công cho công ty TNHH Chaomei Zhuangshi thì chỉ còn hơn ba triệu tệ.
Sau khi trả tiền xong, chẳng phải anh chỉ còn lại số lẻ à?
Nhưng nếu không trả tiền thì sắp đến Tết Dương lịch rồi, không bày được hàng ra, đến lúc đó lấy gì mà khai trương?
“Trữ đầy kho chưa?”, Tần Kiệt nghĩ tới điều gì đó nên lại hỏi.
“Theo yêu cầu của anh, tôi đã tích trữ đầy đủ các thứ liên quan rồi, những việc này được tiến hành bí mật, không liên quan gì tới bên cung ứng, họ cũng không biết. Tôi tìm tới tận nguồn luôn”, Châu Phàm nói.
“Ừm, kho đầy rồi, ba triệu thì ba triệu, anh đưa tài khoản cho tôi, tôi chuyển tiền sang cho họ. Nhưng sau khi chuyển tiền đi, bắt buộc phải đảm bảo hàng hóa không ngắt quãng trong suốt ba tháng, nếu không tôi sẽ khởi kiện họ vì vi phạm hợp đồng”.
“Giám đốc Tần yên tâm, chỉ cần siêu thị khai trương, sản phẩm của họ được bán ra, trong vòng ba tháng, họ không ngốc nghếch đến độ ngừng cung ứng đâu”, Châu Phàm hứa hẹn cho Tần Kiệt yên tâm.
“Được, cứ thế mà làm, anh đi ký hợp đồng với họ, đàm phán xong thì tôi mới chuyển khoản”.
“Được, tôi đi làm ngay”.
Châu Phàm kích động lập tức đi tìm bên cung ứng.
Siêu thị này có cả phần của anh ta.
Nếu nó không thể khai trương một cách thuận lợi đồng nghĩa với việc anh ta làm việc không công vô ích trong suốt bao nhiêu ngày tháng rồi.
Thấy Tần Kiệt không ý kiến gì mà đồng ý rất hào sảng, anh ta lập tức nóng lòng không đợi được nữa.
Nhưng Tần Kiệt thấy hơi nhức đầu.
Hơn bốn triệu tệ, trả ba triệu tệ tiền hàng rồi trả thêm một triệu tệ tiền trang hoàng, phần còn lại chỉ còn khoảng ba trăm ngàn tệ.
Chỉ trong một đêm, anh lại quay về với thời kỳ trước khi “giải phóng”.
Cái danh phú ông bạc triệu vừa mới đội chưa được bao lâu đã biến thành “đỗ nghèo khỉ” rồi.
Kiếm tiền thật không dễ dàng, nhưng tiêu tiền thì rất nhanh.
Hầy~
Kiếm tí tiền thôi mà khó ghê.
Khó hơn cả là sao tiêu nhanh thế chứ.
May mà vẫn còn số lẻ ba trăm triệu tệ, sắp đến cuối tháng rồi, có thể lấy ít tiền lãi từ việc thu mua phế liệu ở trường.
Nếu không anh thực sự không thể nào sống nổi.
Trong mấy ngày tiếp đó, ngày nào Tần Kiệt cũng tới siêu thị quan sát tiến độ.
Tìm hiểu công tác chuẩn bị của siêu thị.
Ngày 30 tháng 12, Lưu Tuấn Mai tới báo cáo trước hẹn.
Lưu Tuấn Mai là mẹ của bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng Vương Tinh, Tần Kiệt đâu dám thất lễ.
Anh đích thân dẫn Lưu Tuấn Mai đi dạo một vòng quanh siêu thị.
Khi biết Tần Kiệt tiêu hơn mười triệu tệ mua lại toàn bộ ba tầng lầu và một nửa bãi đỗ xe, Lưu Tuấn Mai kinh ngạc đến độ sắp rơi cằm xuống đất.
Ở thời điểm năm 2007, có thể bỏ ra một triệu tệ một lúc đã là giàu có lắm rồi.
Người có thể lấy ra mười triệu tệ trong một lúc không nhiều đâu.
Nhưng Tần Kiệt lại bỏ ra được.
Không nói đến chuyện này.
Bà làm tài vụ, trước kia cũng từng làm việc ở các chuỗi siêu thị.
Nên bà biết rất rõ công tác vận hành một siêu thị.
Lưu Tuấn Mai chỉ cần đi dạo một vòng là có thể đoán ra việc trang hoàng và chi trả tiền hàng cần bao nhiêu tiền.
Chí ít không nhỏ hơn bốn triệu tệ.
Cộng thêm mười triệu tệ để mua đứt ba tầng lầu và nửa bãi đỗ xe là hơn mười ba triệu tệ.
Số tiền lớn như thế này do một mình Tần Kiệt móc hầu bao.
Tần Kiệt giàu thật đấy.
Không biết lai lịch của anh thế nào.
Chẳng trách anh dám đưa ra mức lương cao nhất trên thị trường khi so sánh với các công việc khác cùng ngành.
Hiển nhiên là vì người ta tự tin.
Nếu Tần Kiệt biết được suy nghĩ của bà ấy, chắc anh khóc lụt nhà.
Anh có lai lịch đáng gờm gì đâu.
Anh chỉ chơi cổ phiếu tí thôi mà.
Huống hồ bây giờ trong tay anh cũng chỉ còn hơn ba trăm nghìn tệ.
Bắt anh bỏ ra thêm một triệu tệ cũng khó khăn.
Lưu Tuấn Mai không biết những điều này.
Bà là phụ nữ.
Được tận mắt nhìn thấy tất cả mọi thứ là cảm giác trực diện nhất đối với bà.
Bà cảm thấy lựa chọn Tần Kiệt là ván cược đúng đắn.
“Giám đốc Tần, cậu yên tâm đi, công việc tài vụ của siêu thị cứ giao cho tôi, tôi nhất định sẽ khiến cậu hài lòng”.
“Dì làm việc là tôi yên tâm rồi. Tôi không nói gì thừa thãi nữa, bây giờ tôi dẫn dì đi xem văn phòng”.
“Được!”
Lưu Tuấn Mai nhanh chóng thích ứng với môi trường mới, vui vẻ lao đầu vào công việc.
Bà lấy tất cả các khoản thu chi trước đó của siêu thị ra, bắt đầu tính toán.
Thấy Lưu Tuấn Mai chăm chú làm việc, Tần Kiệt cũng yên tâm.
Trưởng phòng tài vụ nhất định phải là một người đáng tin mới được.
Anh có thể giao hết mọi việc trong siêu thị này cho Châu Phàm.
Chỉ riêng mặt tài vụ là không thể buông tay lơ là được.
Cứ phải nắm chặt trong tay.
Tính đến thời điểm hiện tại, chắc hẳn Châu Phàm vẫn chưa biết Lưu Tuấn Mai là mẹ của Vương Tinh.
Như thế là tốt nhất.
Tiện cho anh làm việc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!