Tần Kiệt nghiêm túc xem hết tiết mục của Tần Tuyết.
Nó vô cùng tuyệt vời.
Cảnh Phượng Hoàng giương cánh được biểu diễn thành công một cách ngoài dự đoán.
Thể hiện ra được bản sắc văn hóa tỉnh Hồ Bắc.
Kết thúc tiết mục, Tần Kiệt là người vỗ tay nồng nhiệt nhất.
Anh còn cố ý vẫy tay với Tần Tuyết đang đứng trên sân khấu.
Dõi theo bóng dáng nhóm Tần Tuyết rời khỏi sân khấu.
Tiết mục kế tiếp, Tần Kiệt lại không hứng thú lắm.
Anh dần dần mơ màng ngủ thiếp đi.
Cũng không biết trải qua bao lâu.
Anh bị Vương Tinh gọi dậy.
"Sao thế? Buổi liên hoan xong rồi hả?", Tần Kiệt mơ mơ màng màng hỏi.
"Cậu ngủ ghê thật đấy!", Vương Tinh lắc đầu, không thể không phục Tần Kiệt, cậu ta giơ tay chỉ vào túi tiền của anh nói: "Điện thoại cậu kêu mấy lần rồi đó, nghe đi! Biết đâu là Tần Tuyết nhà cậu gọi đấy!"
"Hả? Thật không?", Tần Kiệt dụi dụi mắt rồi nhìn quanh, tiệc tối quả nhiên vẫn chưa kết thúc.
Anh lấy điện thoại di động ra, nhìn đồng hồ thì mới có mười rưỡi, vẫn còn sớm chán.
Vừa nhìn xuống thông báo, không ngờ lại có năm cuộc gọi nhỡ từ Châu Phàm.
Cuộc gọi đầu tiên là vào chín giờ bốn mươi phút!
Lúc này, siêu thị Kiệt Tuyết đã đóng cửa.
Châu Phàm gọi liền một lúc năm cuộc, khỏi nghĩ cũng biết nhất định là muốn nói chuyện kinh doanh trong siêu thị với anh.
Nghĩ tới chuyện đó, Tần Kiệt bỗng tỉnh cả người.
"Mọi người coi tiếp đi, tôi ra ngoài gọi điện thoại đã!", Tần Kiệt nói một tiếng rồi chạy vội ra khỏi hội trường, sau đó gọi lại cho Châu Phàm.
“Trời ơi, giám đốc Tần của tôi ơi, cuối cùng anh cũng gọi lại rồi! Rốt cuộc thì anh đi đâu thế? Gọi năm cuộc cho anh mà chẳng ai nghe máy”, trong điện thoại vang lên giọng nói đầy trách móc của Châu Phàm.
Tần Kiệt không thèm để ý đến.
Anh đi thẳng vào việc chính nói: "Giám đốc Châu, anh gọi cho tôi có phải là liên quan đến chuyện kinh doanh trong siêu thị đúng không?"
"Đúng vậy. Đó chính là chuyện tôi muốn nói với anh!", Châu Phàm gật đầu nói.
"Thật à?", Tần Kiệt kích động hỏi: "Bán được bao nhiêu?"
Trong điện thoại, Châu Phàm không trả lời luôn mà im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại Tần Kiệt "Anh đoán thử xem!"
"Hai tiếng đã được năm trăm ngàn. Tôi đoán cả ngày chắc cũng phải tầm một triệu tám trăm ngàn nhỉ?", Tần Kiệt nói một con số, nhưng anh không dám nghĩ nhiều.
Dù sao mấy tiếng khai trương đầu tiên mới có nhiều khách.
Dần dần qua giai đoạn cao điểm, lượng khách tuyệt đối sẽ không bằng mấy tiếng đầu.
Đây là chuyện bình thường.
Thế nhưng, Châu Phàm nghe xong lại lắc đầu, nói: "Giám đốc Tần, anh cũng quá coi thường siêu thị của chúng ta rồi".
"Sao? Lẽ nào còn vượt hơn hai triệu à?", giọng Tần Kiệt thoáng kích động.
"Giám đốc Tần, anh đúng là thiếu tin tưởng vào siêu thị của chúng ta mà! Khu đô thị mới Nam Hồ sấp xỉ năm mươi ngàn người, chúng ta còn tuyên truyền ở khu vực nông thôn, hai đại học nông nghiệp Hoa Trung và đại học công nghiệp Hồ, cộng thêm đại học Công Nghệ Hoa Nam - phân hiệu Ngũ Xương, dân cư ít nhất cũng phải hai trăm ngàn!"
"Hai triệu, anh cảm thấy có khả năng không?", giọng Châu Phàm trong điện thoại nghe vô cùng vui vẻ.
"Hả? Hai triệu mà còn ít à?", Tần Kiệt ngẩn người: "Anh nói đi, rốt cuộc bán được bao nhiêu?"
"Mọi người nói cho giám đốc Tần nghe hôm nay doanh số bán hàng của chúng ta là bao nhiêu nào?", Châu Phàm bỗng nhiên lớn tiếng nói.
"Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn!", điện thoại vang lên tiếng hét đầy kích động của toàn bộ nhân viên siêu thị.
"Cái gì?", Tần Kiệt không tin nổi hỏi: "Ba triệu ba trăm năm mươi ngàn ư? Nhiều thế luôn?"
Siêu thị Kiệt Tuyết chỉ là một siêu thị có diện tích một ngàn bảy trăm mét vuông trong khu độ thị mới Nam Hồ thôi.
Ngày đầu tiên khai trương thế mà đã bán được ba triệu ba trăm mươi ngàn?
Cũng quá đáng sợ rồi.
Mặc dù là siêu thị cỡ lớn có cùng diện tích ở trung tâm thành phố Hán thì ngày đầu tiên khai trương cũng không dám chắc chắn sẽ có doanh số tiêu thụ lớn như thế.
Ngay cả số lượng cũng khó mà đạt tới.
Tần Kiệt sửng sốt một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
Có điều nghĩ kỹ lại thì cũng hợp lý thôi.
Khu đô thị mới Nam Hồ chỉ có năm mươi ngàn dân, nhưng cả khu vực Nam Hồ lại rất lớn. Hơn nữa, thành phố Hán là một tỉnh thành phố đã khai thông giao thông công cộng giữa nông thôn và thành thị.
Chỉ với hai tệ đã có thể đi được hai mươi ba mươi cây số rồi.
Đại học nông nghiệp Hoa Trung nằm xa xôi nhất cũng chỉ cách khu đô thị mới Nam Hồ mười cây.
Bốn tệ là đã có thể cả đi cả về.
Giao thông cực kỳ thuận tiện.
Ở gần nhà có một cái siêu thị vừa mới khai trương, giá cả còn rẻ lại trùng vào ngày nghỉ tết Dương Lịch thì lượng khách điên cuồng đổ xô vào là điều dễ hiểu.
Đặc biệt là sinh viên của ba trường đại học thì lại càng dễ dàng vung tay thả ga.
Vậy thì xem ra, chiến lược doanh số và quảng cáo của Châu Phàm đã phát huy tác dụng lớn.
Đúng là một nhân tài.
"Giám đốc Tần, thành tích ba triệu ba trăm năm mươi ngàn kia, tôi dám khẳng định, dù là Walmart cũng không làm được! Chúng ta đã lập nên một truyền kỳ trong giới kinh doanh rồi! Mọi người nói có đúng không?", Châu Phàm cực kỳ vui vẻ và kích động.
Tần Kiệt có thể tưởng tượng ra nụ cười trên gương mặt Châu Phàm rạng rỡ sáng lạn đến mức nào.
Dù sao Châu Phàm cũng đã thôi việc ở Walmart.
Có thể hợp tác với một ông chủ tư như anh mở siêu thị, mà ngày đầu tiên khai trương đã tạo ra kỳ tích lớn, đối với Châu Phàm mà nói, nó như một viên thuốc an thần cho anh ta.
Có thể khiến Châu Phàm vững tin lựa chọn của anh ta là đúng và sẽ tiếp tục làm tiếp.
Tần Kiệt hiểu rất rõ điều đó.
Anh nói: "Được rồi, được rồi. Hôm nay mọi người đã vất vả nhiều, ai ai cũng sẽ có tiền thưởng! Bắt đầu từ ngày mai, cứ tiếp tục cố gắng nhé! Tranh thủ để cho siêu thị Kiệt Tuyết của chúng ta đứng vững trên đất Nam Hồ này! Tất cả cố lên!"
Cố lên!
Cố lên!
...
Toàn bộ công nhân của siêu thị Kiệt Tuyết cùng hô lên cổ vũ tinh thần nhau trong điện thoại.
Kiệt Tuyết mạnh thì bọn họ mới có thể khấm khá được.
Đây là đạo lý rồi.
Nhận được sự cổ vũ và khen ngợi từ ông chủ, còn có tiền thưởng động viên, toàn thể nhân viên siêu thị Kiệt Tuyết đều sục sôi ý chí chiến đấu.
Đều tự nhủ phải không ngừng cố gắng làm tốt công việc của mình.
Sau đó, Tần Kiệt và Châu Phàm lại bàn chuyện riêng với nhau về siêu thị.
Ngày đầu khai trương đã tạo kỳ tích.
Hàng hóa tiêu thụ cũng vơi bớt phần nào nên phải nhanh chóng bổ sung thêm.
Châu Phàm bảo Tần Kiệt yên tâm.
Theo nguyên tắc cứ một tiếng lại thống kê một lần thì bốn tiếng trước Châu Phàm đã liên hệ xong với bên cung cấp hàng hóa rồi.
Khi bên kia biết ngày mai siêu thị Kiệt Tuyết muốn nhập thêm lượng hàng hóa lớn thì đều giật mình ngạc nhiên.
Không ngờ một siêu thị tư nhân như Kiệt Tuyết lại có thể bán chạy như vậy ở đây.
Ai cũng đồng ý lập tức cung ứng hàng hóa.
Bây giờ đã đang trên đường vận chuyển tới.
Còn là lượng hàng hóa đảm bảo cho ba ngày.
Tần Kiệt biết được thì vô cùng hài lòng.
Anh lại hỏi đã đụng đến kho bí mật chưa?
Châu Phàm nói chưa. Chưa có sự cho phép của Tần Kiệt thì sẽ không đụng vào.
Tần Kiệt yên tâm.
Hàng hóa trong kho bí mật là át chủ bài của anh.
Hôm nay là ngày đầu tiên khai trương, các siêu thị lâu đời ở khu đô thị mới Nam Hồ chắc chắn sẽ không có hành động đối đầu gì lớn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!