Giấu đi đôi chút xấu hổ vừa dâng lên, Vân Ngạo Phong chỉ cảm thấy cả thân thể nóng như lửa đốt.
Lúc này, Vân Tuân Vũ dùng linh lực đem tay hắn trói lại. Y cũng hết kiên nhẫn rồi, động thủ một hai cái liền đã đem y phục trên người hắn xé xuống.
Vân Ngạo Phong làn da đột nhiên bại lộ trong không khí, nổi lên một tầng da gà. Trái lại, cỗ nhiệt hoả trong người dường như tiêu tan không ít.
Vân Tuân Vũ đem chân hắn để ngang eo, tay còn lại lần mò vuốt ve tính khí đã bán cương của hắn. Loại tình huống tiến thoái lưỡng nan này, khiến cho Vân Ngạo Phong cảm thấy vừa thẹn vừa giận.
"Ca ca. Coi như đệ cầu xin huynh, có chuyện gì từ từ bàn bạc, buông tha ta có được không?"
Nhưng đối với loại chuyện này, càng cầu xin càng giống như phản ngược tác dụng.
Vân Ngạo Phong hốc mắt đỏ bừng, làn sương mỏng manh chỉ kém điều trực chảy. Mà Vân Tuân Vũ giống như một con dã thú đang cắn xé con mồi của mình, điên cuồng bác bỏ mọi thứ.
Cảm nhận thông đạo nhỏ hẹp phía dưới bị cái gì lành lạnh chạm vào, Vân Ngạo Phong mất tự nhiên ưỡn người tránh đi.
Phía sau truyền đến một trận đau đớn, cảm giác thu được thế nhưng là hai đốt ngón tay thon dài. Âm thầm hít vào một ngụm khí lạnh, thông đạo lần đầu bị ngoại vật xâm phạm, có chút không tự chủ được mà co rút mãnh liệt.
Vân Tuân Vũ đã bắt đầu chuyển động ngón tay, ở trong huyệt đạo chặt khít mà ra ra vào vào.
Cho đến tận bây giờ, Vân Ngạo Phong chưa từng nghĩ có một ngày bản thân sẽ bị người khác đàn áp, khinh nhục. Hơn nữa, người này còn là ca ca ruột thịt của hắn.
Không chỉ có vậy, Vân Ngạo Phong lại càng không nghĩ rằng,... hắn có phản ứng vì một tên nam nhân a.
Thật đáng xấu hổ!
Trong lòng không biết là tư vị hỗn tạp gì, hắn cả người mềm nhũn như cọng bún riêu, điều duy nhất có thể làm bây giờ là, cắn chặt môi không rên nửa tiếng.
Vân Tuân Vũ vẫn tiếp tục chuyển động trên tay, cho đến khi vang lên tiếng nước nhóp nhép ái muội.
Vân Ngạo Phong tận lực thả lỏng thân thể, nhẫn nhịn đến đỏ bừng cả mắt. Một luồng khoái cảm không biết từ đâu dâng lên, đem lý trí còn sót lại của hắn đều chặt chẽ bao trùm.
"Ca ca..."
Hắn muốn giãy ra, hắn muốn y ngừng lại. Chỉ là, ngay khi cất tiếng hắn liền bị dọa mất mật.
Đây... làm sao có thể là giọng của hắn? Khàn khàn mang theo mị thanh câu hồn đoạt phách, yêu diễm mị hoặc. Ngược lại càng giống như câu dẫn, dụ người phạm tội.
Vân Tuân Vũ nghe được, động tác trên tay dừng một chút, sau đó lập tức đem ngón tay rút ra, mang theo thủy dịch ẩm ướt dính nhớp.
Y đột ngột rời khỏi, Vân Ngạo Phong vậy mà hơi vặn vẹo eo, rên lên một tiếng đầy bất mãn.
Đem y phục trên người đều rũ bỏ, Vân Tuân Vũ lúc này mới lộ ra vài phần gấp gáp. Một bàn tay thon dài nắm lấy eo nhỏ của hắn, một tay khác nâng chân hắn lên. Tính khí đã triệt để ngẩng cao đầu, đặt trước lối vào ấm nóng mềm mại cọ xát vài cái.
Vân Ngạo Phong bị cọ đến đầu óc thanh tỉnh một phần. Nhưng hắn muốn làm cái gì đều làm không được, cộng thêm cỗ nhiệt hoả đang bùng bùng bốc cháy trong người, hắn chỉ cảm thấy bản thân dường như sắp bị hoả thiêu. Đối với loại đụng chạm của Vân Tuân Vũ, giống như thân thể càng dễ chịu hơn đôi chút.
Chỉ là, ngay khi huyệt đạo chặt khít bị tính khí to lớn của y thọc vào, hắn liền cảm thấy không ổn.
"Đau... a..."
Nghe hắn than đau, Vân Tuân Vũ giống như thanh tỉnh lại, hạ thể bất động. Y nhìn thân thể trắng nõn dụ hoặc dưới người mình, khe khẽ nuốt xuống yết hầu.
"Tiểu Phong, xin lỗi. Ta... không nhịn được!"
Cùng là nam nhân, Vân Ngạo Phong cũng hiểu rõ cảm giác y, huống chi còn là... bị trúng xuân dược. Tuy hạ thể ẩn ẩn đau sót, nhưng lại như có như không mang đến cho hắn một loại khoái cảm kỳ dị, kiều suyễn bức nhân.
"Ta... không nhịn được thì đừng nhịn!"
Hắn vừa dứt lời, còn chưa kịp định thần lại, hạ thể đã bị lưỡi dao sắc bén phá vỡ, tiến quân thần tốc. Hiện tại, Vân Ngạo Phong chỉ hận không đủ can đảm để cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ cho xong chuyện.
Hậu đình bị dị vật nhét đầy, lấn chiếm vào sâu bên trong. Gây nên cảm giác vừa trướng vừa chua xót, đan xen giữa một loại khoái cảm kì lạ.
Bàn tay to lớn của Vân Tuân Vũ vẫn nắm chặt lấy eo và đùi hắn, ép cho hạ thể hai người càng thêm dính chặt, động tác dưới thân không dừng lại. Thậm chí, càng luật động càng mạnh mẽ.
Đối với loại chuyện này, Vân Ngạo Phong là lần đầu tiên thử nghiệm, chỉ có thể mặc người tàn sát bừa bãi trong cơ thể mình.
Huyệt khẩu mềm mại, tràng đạo ướt nóng, chiếu theo sự khẩn trương của chủ nhân mà không ngừng cắn chặt dị vật xâm lấn.
Chỉ chốc lát sau, chỗ kết hợp giữa hai người rất nhanh liền đã truyền đến tiếng nước nhóp nhép cùng tiếng thân thể va chạm. Phát ra thanh âm bạch bạch bạch vô cùng ái muội.
Lưng Vân Ngạo Phong dựa vào thân cây, hai cổ tay bị trói chặt, vô lực mà bị cố định ở trên đầu. Dây buộc tóc màu đen đã không biết rơi tứ tung nơi nào, làm cho tóc đen tán loạn.
Vân Tuân Vũ đè chặt hắn đẩy đưa kịch liệt một trận, đến nỗi cơ thịt bên trong vách đùi đều hơi run rẩy.
Hắn bị cây hung khí thô dài kia ra ra vào vào trong thân thể không ngừng nghỉ. Khoái cảm mãnh liệt truyền đến, dị vật cong cong nóng bỏng dường như sắp đem hắn bức điên rồi.
Cả người bất lực mặc người trừu động, hắn cũng chỉ có thể hé môi rụng rời lãng kêu vài tiếng, dụ người.
"Ca ca, ưm... huynh chậm một chút... a, aa..."
Vân Ngạo Phong bây giờ, có thể nói là hoàn toàn bị khoái cảm chi phối, lý trí lu mờ.
Lúc này, luồng linh lực trên tay hắn rốt cuộc cũng đã biến mất. Cả người hắn bị lộng đến ngã trái nghiêng phải, hai tay vừa được tự do, liền đã nhanh chóng ôm chặt lấy bờ vai tráng kiệt của Vân Tuân Vũ, đem đầu chôn vào hõm vai y.
"A a a..., không được... ca ca, huynh... huynh nhẹ một chút, nhẹ một chút...a.. Quá sâu, bụng ta... đau a..."
Khoái cảm ngập đầu. Đột nhiên, y cảm thấy cơ thể trong lồng ngực khẽ run lên, thở dốc nặng nề. Y khẽ cười, hạ thân càng kịch liệt va chạm, hướng vào chỗ vừa rồi mà công kích.
"Là chỗ này sao?"
Chỉ mới nghe thanh âm trầm khàn trên đỉnh đầu truyền đến, hạ thể liền đã bị đỉnh đến không nói nên lời, trực tiếp bắn ra tới, huyệt đạo chảy ra một dòng thủy dịch trắng đục.
"Ca ca... ca ca..."