Linh Sơn... Ngọc Động...
Trước cửa động quỳ hai nữ tử, chung quanh các thú tộc khác nhau chen lấn vây xem, người chỉ người chỏ.
Nhưng Vương của họ cũng đang ở đây, bọn họ trong lòng nghĩ nghĩ, lại không dám nói nhiều.
Nguyên lai Miêu tộc diệt vong, người gây ra lại chính là hai vị hắc bạch nữ tử - hai vị tộc trưởng của Miêu tộc.
Tiểu Cửu ngồi trên một tảng đá, trên tay cầm một viên huyết thạch, hơi giơ lên cao ngắm nhìn, thần sắc lạnh lẽo nói: "Ta đã sớm nghi ngờ, Miêu tộc trước giờ sống không gây tranh chấp với bất cứ ai. Hơn nữa, ... điểm đặc thù của Miêu tộc, không có người nào biết."
Khẽ động thân thể, thay đổi tư thế, Tiểu Cửu thoáng đề cao giọng, lại nói tiếp: "Độc mà các ngươi dùng..., chỉ Miêu tộc mới có, cũng chỉ có tác dụng đối với Miêu tộc."
Lúc này, hắc bạch nữ tử đang quỳ dưới đất bỗng nhiên ngẩng đầu lên, trên mặt đã muốn sợ đến xanh tái.
Bạch y nữ tử cả người run rẩy, giọng nói thành khẩn lại pha chút ác độc, nói: "Vương, xin... xin ngài tha mạng. Tất cả mọi chuyện đều là chủ ý của Hắc Đình Linh, tất cả đều do cô ta sắp đặt.... Không... không có nửa điểm liên quan đến thần... Vương..."
Nữ tử gọi là Hắc Đình Linh cau mày, nghe xong lời này liền tức giận, hoảng hốt. Nhưng ở trước mặt Vương, nàng chỉ hận không thể tự tay bóp chết ả tiện nữ này.
"Bạch Nghiên, cô còn có mặt mũi nói ra những lời này? Chủ ý rõ ràng là do cô bày ra, bây giờ cô lại trở mặt không nhận?" Hắc Đình Linh kích động đến trừng to hai mắt, tốc độ khai khẩu cực kỳ nhanh.
"Cô ngậm máu phun người, ta cả đời cũng sẽ không làm những chuyện dơ bẩn như vậy..." Bạch Nghiên nói: "Vương, ngài nhất định... không, không được tin cô ta!"
Hắc Đình Linh và Bạch Nghiên cứ ta một câu, cô một câu. Nhưng khi mở miệng lại hết thảy đều là những lời lẽ buộc tội đối phương.
Các thú tộc xung quanh nhiều vô kể, chứng kiến một màn này, trong lòng ai cũng không khỏi cảm thán.
Tiểu Cửu lúc này bớt chợt đứng dậy, một bộ dạng phong tình lạnh lẽo bước tới trước mặt Hắc Đình Linh và Bạch Nghiên.
Ánh mắt sầm lại, từ trên cao nhìn xuống hai người đang quỳ gối dưới chân.
Thấy y tiến lại, Bạch Nghiên liền túm lấy vạt áo y, cầu xin: "Vương, tất cả mọi chuyện không có liên quan đến thần,..."
Chỉ là, lời nói sau đó lại bị tiếng quát tức giận của y cắt đứt: "Tất cả câm miệng lại!"
Tiểu Cửu đồng thời không nương tình, nhấc chân dứt ra khỏi tay Bạch Nghiên.
Hắc Đình Linh vốn đang muốn mở miệng nói gì đó, cảm nhận khí thế áp đảo này, ngay tức khắc liền cúi đầu xuống thật sâu, không dám hé nửa lời. Thế nhưng, nàng lại len lén liếc qua chỗ Bạch Nghiên, bên khóe môi khẽ nhếch lên một đường cong hoàn mỹ.
Nàng nghĩ, dù thế nào cũng phải chết, muốn chết thì chết chung!
Những người xung quanh cũng sợ hãi cúi đầu!
Lúc này, Tiểu Cửu con ngươi đã muốn nhuốm màu đỏ, sát khí cũng không ngừng lan tràn.
Y quay lưng đi, nói: "Hai người các ngươi mưu đồ tính kế, hi sinh tộc nhân của mình, mục đích chắc hẳn là Yêu Thạch trong tay ta?"
Dừng một lát, Tiểu Cửu liền quay người lại, ánh mắt sắc bén nhìn vào Bạch Nghiên và Hắc Đình Linh: "Các ngươi vẫn chưa phát hiện đã để lộ ra sơ hở nào? Vậy được, để ta nói! Hai ngươi hết thảy để lộ ba vấn đề trọng yếu.
"Vấn đề thứ nhất, trong Linh Sơn này chỉ có thể ra, không thể vào."
"Thứ hai, chỉ có Miêu tộc mới có Muộn Thi Tán."
"Thứ ba, tại sao những người khác lại trúng độc, mà hai người các ngươi lại không? Hừ."
Lúc này, sau khi nghe suy luận của Tiểu Cửu. Bạch Nghiên cùng Hắc Đình Linh càng run càng lợi hại.
Chỉ là, ngay lúc này bên khóe miệng Bạch Nghiên bỗng dưng trào ra máu tươi. Thân thể hơi co giật vài cái, không tiếng động ngã xuống đất, chết tươi!
Những người vây xem ở xung quanh liền bị dọa cho chấn kinh, bắt đầu bàn tán xem đã xảy ra chuyện gì, cả đoàn nháo nhào lộn xộn.
Tiểu Cửu thân là Yêu Vương, một chút hành động nhỏ nhoi của Hắc Đình Linh, y tất nhiên nhìn thấy. Chẳng qua, chết cũng đáng!
Hơn trăm sinh mạng mất dưới tay hai người này, cho dù họ có chết trăm lần cũng không thể đền bù nổi.
Tiểu Cửu khẽ đảo mắt, ánh mắt lạnh băng dán trên thi thể của Bạch Nghiên.
"Ha ha ha ha ha.... ha ha." Một tiếng cười này, phá tan bầu không khí dị thường xung quanh.
Hắc Đình Linh ngửa cổ lên nhìn trời xanh, cười thống khoái, sau đó nói một câu: "Cuối cùng cũng có thể cùng ngươi tương phùng nơi chín suối, ha ha ha..."
Vừa dứt lời, nàng ta liền... tự bạo!
Nhìn hắc y nhân ảnh một đường ngã xuống đất, thất khiếu chảy máu. Đôi mắt đen tuyền còn trừng trừng mở lớn, nhưng cảm xúc trong đó, không phải đau thương, không phải tiếc nuối, mà là... hạnh phúc, thỏa mãn.
Tiểu Cửu hơi cau mày, nhắm mắt lại. Không biết suy nghĩ cái gì, lát sau liền lắc đầu, mở mắt ra, hướng năm người Lục Doãn nói: "Thu dọn!"
(Năm người Lục Doãn: Ở đây là năm người thân cận của Yêu Vương).
Nghe lời này, Lục Doãn liền phân phó bốn người kia dọn dẹp hiện trường. Còn hắn, đi tới trước các thú tộc, hô hoán.
"Các vị trưởng lão, giải tán! Mọi người giải tán hết đi!"
Tất cả mọi người nghe vậy, cũng không dám lưu lại lâu, liền phân theo tộc mà đi về. Tuy họ không biết cốt lõi sự việc là như thế nào, nhưng một màn vừa rồi cũng khiến họ hiểu được phần vỏ bên ngoài.
Bạch Nghiên và Hắc Đình Linh, hai người tự nhận hậu quả mà họ gieo rắc.
Chỉ là, cách chết này... có chút thê thảm!
Tiểu Cửu xoay người, bước vào Ngọc Động, chuyện vừa rồi coi như xong. Linh Sơn trước giờ không gây lớn chuyện, việc này đã không còn gì xa lạ, dù gì thì... thỉnh thoảng cũng có người nổi lòng tham, chung quy cái kết chính là chết!
***
Câu hỏi: Bạch Nghiên và Hắc Đình Linh là quan hệ gì?
Ai trả lời đúng, ta liền tặng chương cho người đó.