CHƯƠNG 167: ĐI RỒI LẠI VỀ
Lúc Lục Trình Thiên trở lại phòng bệnh, bên trong im ắng không có một tiếng động.
Anh thả chậm nhịp bước đến gần, bước chân dừng lại bên cạnh giường, nhìn chằm chằm Đan Diễn Vy nửa tựa vào giường vô tình ngủ quên mất, ánh trăng ngoài cửa sổ đúng lúc rơi xuống, giống như đang phủ lên tấm mạng che mặt mềm mại cho cô, trên lông mi cong vểnh còn vương chút nước mắt.
Nhìn qua có mấy phần cảm giác điềm đạm đáng yêu.
Cô lấy một tư thế cực kỳ đề phòng co quắp người lại, cánh tay bị thương đúng lúc đè dưới mặt.
Đây là phản ứng của một người có ý thức tự mình đề phòng rất mạnh mới có, Lục Trình Thiên than nhẹ một tiếng khó mà nhận ra.
Mang theo chút cưng chiều và không biết làm sao, dịu dàng ôm lấy cô, đặt cô nằm trên gối, đặt tay cô lên trên chăn, tránh cô đè đến máu không thể lưu thông được.
Sau đó, anh cũng nằm xuống ở bên cạnh cô, lấy một tư thế bảo vệ hoàn toàn nửa ôm cô ngủ trên giường bệnh chật hẹp.
Thật ra Đan Diễn Vy cũng không ngủ thật, mơ hồ cảm thấy có người ôm cô, khoảnh khắc muốn mở mắt ra, ngửi thấy mùi thuốc lá như có như không trên người người đàn ông, mũi hơi chua xót, cắn chặt răng không cho mình lên tiếng.
Nếu đi rồi, còn trở về làm gì.
So với lúc trước, mùi thuốc lá trên người anh lại nồng nặc hơn một chút, Đan Diễn Vy đoán rằng chắc chắn trước lúc anh tới có hút thuốc, là vì cô, hay vì vấn đề khó khăn trước mắt quá nhiều đây.
Cô không dám tự mình đa tình nghĩ là mình, như vậy khi biết sự thật, trái tim sẽ rất đau rất khó chịu.
Đan Diễn Vy tự cho là mình đã che giấu rất tốt, nhưng có người còn nhạy bén sắc sảo hơn cả cô, khoảnh khắc khi Lục Trình Thiên ôm lấy cô, anh đã hiểu người phụ nữ trong lòng vẫn chưa ngủ sâu, nhưng cũng không vạch trần suy nghĩ của cô.
Ngày hôm sau thức dậy, vị trí bên cạnh đã lạnh, người đã sớm rời đi.
Đan Diễn Vy nhìn mép giường trống không, trong lòng không dễ chịu lắm, cô rất muốn hỏi anh vì sao lại về, biết anh đã rời đi từ lâu, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cô không thích mình hay thay đổi như vậy.
Buổi sáng giữa trưa đều có người đưa cơm cho cô, ngoài bác sĩ kiểm tra phòng thì không còn ai đến gần phòng bệnh nữa.
Ngay cả tiếng bước chân trên hành lang cũng không nhiều.
Khó khăn đợi đến khi Vu Tư Tư đến.
Đan Diễn Vy có chút sốt ruột muốn hỏi chuyện, nhưng bất đắc dĩ nhìn thấy sau lưng Vu Tư Tư còn có cái đuôi nhỏ, cô chỉ có thể nuốt mấy lời muốn hỏi về.
“Tư Tư, các cậu đến sao.”
“Đúng vậy, thế nào, tốt hơn rồi chứ.” Vu Tư Tư biết Đan Diễn Vy muốn nói gì, nhưng ngại có người đáng ghét nào đó ở đây, cô ấy chỉ có thể chớp mắt với cô, cho Đan Diễn Vy yên tâm.
Nhận được tín hiệu, Đan Diễn Vy cũng cười cười theo: “Ừm, tốt hơn nhiều rồi.”
Vu Tư Tư ghé sát vào nhìn, nghi ngở nói: “Phải không, sao tớ cảm thấy sắc mặt của cậu còn không tốt hơn hôm qua nữa.”
Cô ấy thấy người phía sau sắp đi theo vào, vội vàng làm một động tác ngừng, ghét bỏ nói: “Bọn tôi nói một vài chuyện riêng tư của con gái, anh xác định muốn ở lại sao.”
Bước chân đang đi tới của Đường Kỳ Dũng đành buông xuống: “Anh đi làm thủ tục xuất viện, có gì gọi điện thoại cho anh.”
“Có thể có chuyện gì chứ, mau đi ra đi.” Vu Tư Tư không kiên nhẫn nói.
Đường Kỳ Dũng tính tình dễ chịu cười cười, đóng cửa lại cho hai cô.
“Tư Tư, thật ra cậu không cần phải. . . . . .” Đan Diễn Vy vốn định nói không cần phải hung dữ với Đường Kỳ Dũng như vậy.
Vu Tư Tư đã cắt ngang lời cô muốn nói trước: “Cậu đừng nói nữa, khuôn mặt này của cậu đã đánh mấy tầng phấn thế, trắng y như quỷ vậy, cậu muốn đi hát kịch hả?”
Nói xong, cô ấy còn vươn tay nhéo nhéo lên mặt Đan Diễn Vy, xúc cảm này không khác với khuôn mặt bánh bao của Du Du bao nhiêu.
Cô ấy là dùng các loại mỹ phẩm bảo dưỡng, sản phẩm bảo vệ da mới có được kết quả, cũng không thấy Vy Vy chăm sóc gì cả, sao làn da lại non mềm đến có thể véo ra nước thế này.
“Vy Vy, đừng nói cậu là yêu quái Hắc Sơn biến thành nhé.”
“Tư Tư, cậu nói cái gì vậy, lúc thì hát kịch, lúc thì là yêu quái Hắc Sơn, cậu thật sự xem tớ là yêu quái biết bảy mươi hai phép thần thông sao.” Đan Diễn Vy dở khóc dở cười nhìn bạn tốt không ngừng véo trái rồi véo phải trên mặt mình, chơi đến quên trời quên đất.
Chắc chắn cô không thể nói chuyện Vũ Thư đến, nếu không, với tính cách của Tư Tư nhất định sẽ bùng nổ.
“Bảy mươi hai phép thần thông là Hầu Tử kia, cậu phải sao.” Vu Tư Tư thu tay lại, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ ửng lên của Đan Diễn Vy, hài lòng gật gật đầu: “Bây giờ mới giống người nè.”
“Đưa Du Du về chỗ bà ngoại chưa?” Đan Diễn Vy sờ sờ mặt, chỗ làn da mỏng vừa bị véo nóng nóng của cô có đỏ lên sao ?
“Đưa về rồi, tớ làm việc cậu yên tâm đi, đảm bảo không có ai phát hiện.” Vu Tư Tư nhìn thấy dưới gối của Đan Diễn Vy lộ ra một góc màu đỏ, tò mò rút ra: “Đây là cái gì?”
Đan Diễn Vy phát hiện thiệp mời Vũ Thư được bị Vu Tư Tư cầm trên tay, không biết nên giải thích thế nào.
Không cần đợi cô giải thích, Vu Tư Tư đã tự mình mở ra xem, đợi cô ấy xem hết nội dung bên trong, giọng điệu trực tiếp thay đổi: “Mẹ nó, Vũ Thư là âm hồn bất tán sao, sao cô ta lại biết được cậu ở bệnh viện, còn đưa thiệp sinh nhật, tớ thấy là Hồng Môn Yến rồi.”
“Tư Tư cậu đừng nói vậy, có lẽ Vũ Thư có ý tốt thôi.” Đan Diễn Vy tự nói ra mà bản thân cô cũng có chút không tin.
Vu Tư Tư tức giận trợn trắng mắt liếc cô: “Đầu óc cậu bị cửa kẹp hả? Cô ta có thể cho cậu sắc mặt tốt sao, cái loại tiệc sinh nhật ghê tởm này có cái gì tốt mà đi.”
“Tớ đã đồng ý với cô ta rồi.” Đan Diễn Vy yếu ớt trả lời.
Đổi lấy là một trận sư tử gào đinh tai nhức óc: “Cái gì, cậu đã đồng ý với con kia rồi hả, sao cậu không nghĩ kỹ thế hả.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!