CHƯƠNG 172: KHÔNG XONG RỒI, CÓ NGƯỜI XÔNG TỚI
“Anh Cẩu, không xong rồi.” Người đàn ông được sắp xếp đi gọi Sấu Hầu hốt hoảng chạy tới.
Tang Cẩu tức giậnđạp anh ta một cái nói: “Con mẹ nhà cậu biết nói chuyện hay không, ai không xong rồi?”
Người đàn ồn biết bản thân mình nói sai, vội vàng lấy lòng nói: “Vâng, thưa anh Cẩu là em không tốt, em không tốt.”
“Có việc gì nói mau.” Tang Cẩu nhìn thấy Lục Nhĩ quét mắt tới, mở miệng nói.
“Xảy, xảy ra chuyện rồi…” Người đàn ông vẫn chưa nói xong.
Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu rên, tiếp theo là người đàn ông mật báo lảo đảo chạy vào: “Anh Nhĩ không xong rồi, có người xông vào rồi.”
Tang Cẩu vừa nhìn sắc mặt không tốt của Lục Nhĩ, đứng dậy bắt lấy người em trai tràn đầy hốt hoảng, hung ác quát: “Lá gan của tên khốn kiếp nào lớn như vậy.”
Người đàn ồn chỉ ra ngoài cửa, thở không ra hơi nói: “Là, là người đó, Lục, Lục…”
“Mẹ nó, thật là phế vật.” Tang Cẩu vừa nhìn thấy bộ dạng như vậy thì một cước đá văng.
Toàn bộ vũ trường sôi nổi đều yên tĩnh lại, chỉ còn lại âm thanh DJ đinh tai nhức óc.
Đám người đột nhiên tách ra thành lối đi chính giữa.
Để cho thân ảnh cao lớn từ từ đến gần, dưới khí thế lạnh lẽo của anh, tất cả mọi người đều lui về phía sau.
Lục Trình Thiên giống như Vương giả bễ nghễ liếc nhìn tất cả mọi người, ánh mắt lạnh băng u ám nhìn về phía Lục Nhĩ, giọng nói thanh lãnh chậm rãi: “Nghe nói, anh đang tìm tôi?”
Lời của anh vừa nói xong.
Một tiếng ầm… Trên mặt đất truyền đến âm thanh của một vật nặng rơi xuống, người đàn ông tên Sấu Hầu xụi lơ té xuống đất không một tiếng động.
Bầu không khí trong nháy mắt càng khẩn trương.
“Con mẹ nó, mày dám động đến người anh em của tao.” Tang Cẩu nhìn thấy Sấu Hầu trở nên như vậy thì ánh mắt lập tức đỏ lên, tiến lên đánh một quyền trên mặt của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhếch môi, thân hình chưa động thì phía sau có một thân ảnh hiện ra nhẹ nhàng tiếp lấy một quyền của Tang Cẩu, thuận tiện đạp một cước vào xương đầu gối của anh ta.
Tang Cẩu nhất thời không chú ý thì đã trực tiếp quỳ trước mặt người đàn ông.
“Lần đầu gặp mặt, cũng không cần phải tặng đại lễ như vậy chứ.” Đường Kỳ Dũng cười tủm tỉm nói.
“Con mẹ mày.” Tang Cẩu giận đỏ mặt tía tai, giãy giụa từ trên mặt đất đứng lên muốn liều mạng với bọn họ.
Xung quanh mười mấy tên cũng nhìn chằm chằm chuẩn bị mà tiến lên.
Lục Nhĩ vẫn luôn ngồi trên sofa không nói một lời đẩy người phụ nữ ra, đứng lên, kéo Tang Cẩu đang muốn xông lên lại, nở nụ cười nói: “Tiểu Cẩu đừng tức giận, bây giờ là nhà nước pháp quyền, Lục Trình Thiên hiểu hơn tao, giết người thì phải đền mạng.”
Tang Cẩu sửng sốt, rất nhanh thì hiểu rõ ý tứ trong lời của Lục Nhĩ: “Đúng vậy, anh Nhĩ nhất định phải làm chủ cho người anh em của em.”
“Đó là tất nhiên, không biết luật sư Lục có ý kiến gì không?”
Lục Nhĩ lạnh lùng nhìn khuôn mặt thờ ơ của Lục Trình Thiên, mang theo hai, ba người cũng dám náo loạn địa bàn của anh ta, Lục Trình Thiên thật sự không để anh ta vào mắt.
“Ai nói anh ta chết rồi, Đồ Phu.” Đường Kỳ Dũng gọi người ẩn nấp trong bóng tối ra.
Người đàn ông là Đồ Phu nhìn rất lịch sự, sóng mũi cao thẳng, còn mang thêm mắt kính gọng đen, người đàn ông nhìn bình thường như vậy đi đến bên cạnh Sấu Hầu đang hôn mê, mắt không chớp nhấc chân giẫm lên tay của Sấu Hầu.
Trong giây lát, còn nghiền xuống.
Sấu Hầu vốn đang là một con chó chết, đột nhiên phát ra một tiếng rên rỉ thống khổ: “A… Đau… Chết… Ông mày rồi.”
Đồ Phu theo thói quen đẩy gọng kình của mình, mặt không biểu cảm nói: “Nhìn đi, chưa chết.”
“Lục Trình Thiên, mày đả thương người của tao là có ý gì?” Lục Nhĩ đi xuống bục, đối mặt với Lục Trình Thiên, ánh mắt kia giống như hận không thể đâm trên người Lục Trình Thiên mấy lỗ hổng cho hả giận.
Vẻ mặt Lục Trình Thiên không đổi, khí lạnh trên người tản ra như muốn đem mọi thứ xung quanh đóng băng lại: “Tôi nghĩ anh không hài lòng với lễ vật lần trước cho nên lần này tự mình đến tặng cho anh.”
Lục Nhĩ nghĩ đến “lễ vật” lần trước Lục Trình Thiên đưa cho anh ta, vẻ mặt bình tĩnh trong nháy mắt không cầm được, lộ ra vẻ mặt hung ác, Lục Trình Thiên còn dám đề cập đến vụ này.
Ngày đó anh ta vừa đúng lúc chở một số lô hàng từ tỉnh khác về, bởi vì nửa đường đột nhiên nhảy ra một đám người bắt ma túy, lô hàng kia của anh ta cũng sẽ không tự dưng mà trôi dạt.
Nếu không phải bản thân anh ta khiêng về thì thiếu chút nữa đã đứt hợp tác giữa anh ta và anh Trầm rồi, anh ta còn chưa tìm Lục Trình Thiên tính sổ thì Lục Trình Thiên đã tìm đến cửa rồi.
“Lục Trình Thiên, hôm nay mày dám đến đây, cũng đừng nghĩ đến việc quay về.”
“Không phải đã nói là nhà nước pháp quyền sao?” Đường Kỳ Dũng không ngại chuyện lớn mà bổ sung thêm một câu: “
Lục Trình Thiên nhếch môi nói: “Được.”
Trên mặt Lục Nhĩ lúc trắng lúc xanh, vì tức giận mà sự hung dữ trên khuôn mặt run rẩy không ngừng.
Tang Cẩu ở bên cạnh bị đạp một cước sớm đã không chịu được nói: “Anh Nhĩ, anh mau nói một lời đi, chỉ cần anh nói, các anh em sẽ lập tức xông lên động thủ dạy dỗ tên khốn kiếp không biết trời cao đất dày kia.”
Đổi lại là trước đây thì Lục Nhĩ sớm đã đánh nhau xử lý Lục Trình Thiên rồi, nhưng có sự giáo huấn lần trước đã khắc sâu vào trong xương tủy, anh ta không dám tùy tiện xuất kích, hơn nữa dư âm của lần vận chuyển lô hàng lần trước vẫn chưa tiêu tan.
Vẫn không nên gây động tĩnh quá lớn ở thành phố Cẩm An, chỉ có thể nhịn cơn tức giận hỏi: “Lục Trình Thiên, mày đả thương người của tao, cho dù như thế nào đi chăng nữa cũng nên cho tao một lời giải thích chứ.”
Lục Trình Thiên gật đầu làm một ánh mắt với Đồ Phu bên cạnh: “Mang lễ vật lên.”
Đồ Phu gật đầu, nhận một đồ vật trong tay của người đằng sau ném xuống mặt đất.
Đó là một bao lớn bịt kín, to gấp hai lần so với đồ của Lục Nhĩ sai người đi tặng, lần này cũng không có ai dám động.
Mọi người đều hiểu đồ vật ở trong bao đó rất nguy hiểm, không ai dám tiến lên mở ra, lỡ như thật sự có thể hại chết người.
“Sao, không dám mở?” Lục Trình Thiên nhếch môi cười lạnh, không nhanh không chậm nói: “Thành ý tôi đã mang tới rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!