CHƯƠNG 175: LƯU QUANG DẬT THÁI
Đợi người đi hết rồi, Tang Cẩu lại nhịn không được mà lớn tiếng hỏi: “Anh Nhĩ, đả thương anh Hầu của em, em tự mình đi báo thù.”
“Ngu xuẩn, cậu cho rằng Lục Trình Thiên có bản lĩnh mời Trần Cục thì có thể là người dễ trêu chọc hay sao?” Lục Nhĩ không chút suy nghĩ tát cho anh ta một bạt tai.
Tang Cẩu không cảm thấy đau, ánh mắt hồng hồng gào thét: “Anh Nhĩ, vậy anh Hầu phải là sao, chẳng lẽ là hy sinh một cách vô ích ư?”
“Câu yên tâm, tuyệt đối sẽ không để Hầu tử hy sinh một cách vô ích, Lục Trình Thiên nợ chúng ta, tôi sẽ đi đòi lại cả tiền lẫn lời.” Lục trình Thiên lại có thể lợi hại hơn anh Trầm, trong mắt Lục Nhĩ thoáng qua một tia sáng khác thường.
Nghe Lục Nhĩ nói như vậy, trong lòng Tang Cẩu mới tốt lên một chút: “Anh Nhĩ, anh nói tiếp theo chúng ta phải là gì đây, tên khốn kiếp Trần Cục kia lại nhận tiền mà không làm, thi thể của anh Hầu cũng đem theo rồi.”
“Việc này tôi sẽ xử lí, cậu cầm chút tiền đưa cho người nhà của Hầu tử đi.” Lục Nhĩ mệt mỏi nói, không có hàng còn dễ nói, sợ là có tiền mà không có chỗ dùng thì mới thực sự không còn đường lui.
Giết chết Sấu Hầu chẳng khác nào chặt đứt đi cánh tay đắt lực của anh ta.
Con đường báo thù không đơn giản như anh ta nghĩ, nhưng càng như vậy thì anh ta sẽ làm cho Lục Trình Thiên đau đớn tột cùng.
Tang Cẩu gật đầu, Sấu Hầu và anh ta đã theo Lục Nhĩ hơn mười năm rồi, không nghĩ đến Lục Nhĩ tàn nhẫn nói giết Sấu Hầu thì sẽ giết, có phải là sau này anh ta cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy không?
Trong lòng nhất thời cảm thấy một trận sợ hãi.
Bả vai bị người bên cạnh vỗ mạnh một cái, Tang Cẩu có chút mờ mịt ngẩng đầu: “Anh Nhĩ?”
“Cậu trách tôi nhẫn tâm phải không, tiểu Cẩu?”
Lục Nhĩ nhìn thấy trong mắt anh ta lộ ra một tia kinh hoảng thì chợt hiểu rõ: “Tiểu Cẩu, cậu cùng với Hầu Tử theo tôi lâu nhất, tôi đối đãi với cậu như anh em ruột thịt, cậu cũng nhìn thấy tình hình của Sấu Hầu lúc đó rồi, cái chân cũng coi như là phế bỏ rồi, nếu như không có người hy sinh, hai người chúng ta đều sẽ phải chết.”
“Chẳng lẽ cậu muốn chết sao?”
Câu cuối cùng giống như một tảng đá đè sập sự áy náy trong lòng của Tang Cẩu, anh ta nghiêm túc nói: “Anh Nhĩ, em không muốn chết, em vẫn muốn sống.”
Lục Nhĩ hiểu rõ vỗ vai anh ta nói: “Tôi biết, cậu yên tâm, nếu như cậu muốn đi tôi không cản, nếu như cậu muốn tiếp tục theo tôi, chỉ cần Lục Nhĩ tôi còn một hơi thở cũng tuyệt đối sẽ không bỏ đói anh em của tôi.”
“Anh Nhĩ, anh đừng nói nữa, anh là đại ca đời này của em.” Trên miệng Tang Cẩu tuy nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn nghĩ đến Lục Nhĩ không do dự mà đâm về phía bụng của Sấu Hầu, sắc bén làm cho anh ta hiện tại nghĩ đến, lòng vẫn nguội lạnh vô cùng.
Xem bọn họ như tay chân? Ai có thể không chớp mắt mà chặt đứt tay chân của mình, như vậy có bao nhiêu nhẫn tâm chứ, nhưng cuộc sống của bọn họ căn bản chính là trải qua lưỡi dao liếm máu như vậy.
“Cậu đi nghỉ ngơi trước đi, thả lỏng một chút, có tin tức tôi sẽ gọi cậu dậy.” Lục Nhĩ cho anh ta một chút thời gian để tiếp nhận.
Tang Cẩu không có cự tuyệt mà gật đầu.
Đây vốn dĩ là sự bắt đầu vui vẻ nhưng ngược lại là kết cục thương tâm như vậy, Lục Nhĩ trực tiếp sai người tản ra, bản thân thì suy nghĩ làm cách nào để hẹn gặp được anh Trầm.
Bên Lục trình Thiên, sự yên tĩnh trong xe không bình thường.
Nhẫn nhịn hồi lâu, Đường Kỳ Dũng vẫn là mở miệng hói: “Tôi sao lại cảm thấy người phụ nữ trong ngực của Lục Nhĩ hơi giống với…”
“Không giống.” Lục Trình Thiên không đợi Đường Kỳ Dũng nói xong đã trực tiếp phủ nhận ngang ngược.
Đường Kỳ Dũng thì thầm: “Rõ ràng rất giống.”
Cũng không biết ở chỗ Lục Nhĩ tìm đâu ra một người thay thế như vậy? Nhìn thật sự có vài phần giống với Đan Diễn Vy , cũng không phải là giống hết mà là ánh mắt có hơi giống, nếu là người quen thuộc thì chỉ cần một cái liếc mắt cũng phân biệt rõ.
Nói thế nào thì Đan Diễn Vy cũng có bản lĩnh làm tức chết anh Thiên, không phải ai cũng học được cách như vậy.
Đồ Phu không hiểu, không hỏi, không nói chuyện, chỉ khi đối với Trương Tinh Nhiên mới biến đổi một chút.
Đợi đến khi ba người bọn họ đến khu nhà trọ của Vu Tư Tư thì đã là vườn không nhà trống rồi.
Lục Trình Thiên ở chỗ của Lục Nhĩ không thay đổi sắc mặt, hiện tại nhìn thấy căn phòng trống rỗng, giọng nói u ám mà lại nguy hiểm nói từng chữ một: “Tưởng lão nhị!”
“Mau gọi điện cho cậu ta, cậu ta mang người đi đâu rồi.” Sắc mặt của Đường Kỳ Dũng cũng rất không tốt, nghĩ đến suy nghĩ của Trương Tinh Nhiên kia, anh ta thật sự lo lắng người phụ nữ của mình bị dạy hư.
Tuy cá nhỏ của anh ta đã đủ hư làm cho anh ta khó chịu rồi, nhưng không có nghĩa là lại càng hư thêm nữa.
Đồ Phu Kiều Chấn Ly bình tĩnh lấy điện thoại trong túi ra bấm số, một lát thì điện thoại được kết nối, trong điện thoại truyền ra từng trận âm nhạc đinh tai nhức óc.
Nghe thấy như vậy, gân xanh trên trán của hai người đàn ông không ngừng nảy lên.
“Mũi đỏ nhỏ, cậu đang ở đâu vậy?” Lúc nói với Trương Tinh Nhiên, trong mắt của Kiều Chấn Ly hiện ra một thứ gì đó rất dịu dàng.
“Tên khốn kiếp đừng gọi tôi là mũi đỏ nhỏ, tôi đang ở Lưu Quang Dật Thái, sao vậy, anh cũng có hứng thú à?” Giọng nói Trương Tinh Nhiên rất lớn.
Đủ để cho ba người đàn ông nghe rõ.
Kiều Chấn Ly liếc nhìn hai người đàn ông trước mặt, trực tiếp kết luận: “Mũi đỏ nhỏ, cậu chết chắc rồi.”
Lưu Quang Dật Thái nghe thì không có vấn đề gì, có thể làm cho hai người đàn ông trước mặt thấy núi thái sơn còn không biến sắc mà nghe tới nơi này thì vẻ mặt đều thay đổi, xem ra đó cũng không phải là nơi tốt lành gì.
Ít nhất thì đối với phụ nữ mà nói cũng không phải là nơi tốt lành.
Đó là nơi cho những người lớn tuổi cô đơn tịch mịch hoặc là những người phụ nữ muốn giải quyết ưu sầu thì vào.
Có phụ nữ, đặt biệt nhất là những người đàn ông hiểu lòng người.
“Đừng cản tôi.” Lục Trình Thiên bỏ lại một câu rồi đi xuống lầu.
Đường Kỳ Dũng cũng vỗ vai Kiều Chấn Ly, tức giận đi theo: “Lần này tên kia quá thật đáng rồi, lời khác cũng đừng nói nữa.”
Kiều Chấn Ly nhún vai đi theo, chỉ cần anh ta không tìm đàn ông là được rồi.
Sau khi biết được Trương Tinh Nhiên mang các cô đến nơi nào thì Đan Diễn Vy cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!