CHƯƠNG 279: NGƯỜI ĐÀN ÔNG BIẾN THÁI
Lý Ngao cũng không tức giận chỉ khẽ cười một tiếng, giọng nói khô cằn khiến cho người nghe không tự chủ rùng mình: “Thư, tôi chỉ cần em ăn cùng tôi một bữa cơm mà thôi.”
“Chỉ như vậy?” Vũ Thư không tin, Lý Ngao rất đáng sợ cô ta sớm đã được nghe nói đồng thời cũng đã gặp qua một lần, thủ đoạn vô cùng tàn nhẫn khiến cho người ta sợ hãi.
Từ đầu đến cuối Lý Ngao đều dùng ngữ điệu rất nhẹ nhàng đáp lại cô ta: “Ừm, chỉ cần em đồng ý ăn cơm cùng tôi, chuyện này tôi liền đảm bảo cho em.”
“Ăn cơm thì miễn đi, tôi cho anh thêm sáu tỷ, hai mươi mốt tỷ chỉ để giết một người phụ nữ và một đứa trẻ hẳn là một cái giá rất cao rồi.” Vũ Thư suy nghĩ một chút vẫn không nguyện ý mạo hiểm như vậy, nếu Lý Ngao muốn giở trò xấu, căn bản cô ta không trốn thoát.
Lý Ngao chỉ có một yêu cầu chính là gặp cô ta: “Thư, tôi không thiếu tiền, nếu như em không yên tâm thì thời gian địa điểm tùy em chọn, nếu như thế này vẫn không được, vậy tôi không muốn số tiền này nữa.”
“Anh! .” Vũ Thư khó thở, rõ ràng Lý Ngao đang uy hiếp cô ta, nếu cô ta không nguyện ý ra mặt, anh ta cũng sẽ không nhận đơn hàng này, nghĩ đến bản thân mình còn có việc cần đến anh ta nên Vũ Thư chỉ có thể đè xuống lửa giận trong lòng.
Do dự mấy giây, Vũ Thư bất đắc dĩ trả lời: “Được, chờ mấy hôm nữa tôi sắp xếp thời gian đã.”
“Được, bây giờ em có thể nói người em muốn giết là ai.” Lý Ngao nhận được câu trả lời hài lòng, nói chuyện cũng trở nên dứt khoát hơn.
Rốt cục cũng nói đến vấn đề chính, sát ý trong mắt Vũ Thư lộ ra, oán độc nói: “Một người tên gọi là Đan Diễn Vy, một người khác chính là con của cô ta, tôi chỉ biết là cô ta ra nước ngoài chứ không biết vị trí chính xác của cô ta.”
“Có biết cô ta đi vào lúc nào không.” Chỉ cần biết thời gian kia sẽ có thể dần dần loại bỏ tìm ra người phụ nữ kia.
“Có, lát nữa tôi sẽ đem thời gian giám sát gửi cho anh.” Đột nhiên Vũ Thư nhớ tới chi tiết nào đó, lập tức bỏ đi ý nghĩ giết chết Đan Diễn Vy: “Lý Ngao trước tiên anh đừng giết cô ta, giúp tôi tra địa chỉ một chút, tôi muốn tự mình ra tay.”
Cứ như vậy giết Đan Diễn Vy thì khó tan hết mối hận trong lòng cô ta, cô ta muốn tra tấn Đan Diễn Vy một chút xíu, để cô nhìn thấy con của mình chết trước mặt mình nhưng lại không thể cứu, để cô muốn chết cũng không xong, cả một đời thống khổ sống ở trong bi thương.
Đây mới là sự trả thù tốt nhất đối với Đan Diễn Vy.
Nghĩ đến hình tượng kia, trong lòng Vũ Thư đã cảm thấy vô cùng thoải mái sảng khoái.
Lý Ngao từ trong vài lời nói của Vũ Thư cũng có thể nghe ra hận ý của cô ta với Đan Diễn Vy nhiều như thế nào: “Thư chắc chắn em cũng biết, chỉ cần em nói ra tôi sẽ thỏa mãn em tất cả.”
Câu nói tiếp theo không cần anh ta phải nói ra anh ta cũng biết người phụ nữ ở đầu bên kia điện thoại đều hiểu rõ, Lý Ngao xưa nay chưa từng thay người khác làm chuyện không công, chỉ có cô, anh ta mới cam tâm tình nguyện.
Điều kiện tiên quyết là, cô nguyện ý tiếp nhận anh ta.
Cổ họng Vũ Thư nghẹn lại, cô ta không dám trả lời lại Lý Ngao đành quanh co nói: “Anh yên tâm, tôi đã nói ra thì nhất định sẽ làm được, tiền sẽ không thiếu của anh một đồng.”
“Thư, chẳng mấy chốc nữa em sẽ biết rõ, cái tôi muốn không phải những thứ này, chờ tin tức tốt của tôi đi.” Lý Ngao không giải thích với cô ta, từ trước đến nay thứ anh ta muốn bất kể là người hay là vật chưa từng bị thất bại.
Dù không chiếm được, anh ta cũng sẽ không để bất kỳ kẻ nào có được, coi như phá hủy cũng không tiếc.
“Cứ như vậy trước đi.” Vũ Thư không dám nói nhiều với anh ta, trực tiếp đem điện thoại tắt đi, lúc đưa tay xoa xoa trán mới phát hiện trong lòng bàn tay toàn là mồ hồi, hóa ra bất tri bất giác cô ta đã chảy nhiều mồ hôi như vậy.
Cô ta bắt đầu hoài nghi đến cùng tìm tới Lý Ngao có phải là lựa chọn chính xác hay không.
Nhưng vừa nghĩ tới chuyện Đan Diễn Vy sinh con cho Thiên, lòng của cô ta giống như là bị đặt ở trên lửa đốt, dù là thân thể hay linh hồn đều đang phát điên lên muốn đem Đan Diễn Vy xé nát.
Đôi mắt Vũ Thư dần dần trở nên kiên định không thay đổi, người đàn ông cô ta không có được thì cũng đừng ai nghĩ sẽ có được.
Xét từ một góc độ nào đó mà nói, thật ra Vũ Thư và Lý Ngao đều giống nhau là một người ích kỷ, vì mục đích mà không từ thủ đoạn, không có điểm mấu chốt.
Đám người giúp việc nghe thấy tiếng Vũ Thư đập phá đồ đạc ở trong phòng nhưng cũng không dám tới gần, có lẽ người ngoài không biết cô chủ của bọn họ là hạng người gì, chỉ có bọn họ hàng ngày phục vụ mới biết được.
Cô chủ của bọn họ lật mặt nhanh như thế nào.
…
Một tiếng động vang lên, thân ảnh thướt tha của Vũ Thư từ trong phòng ngủ đi ra, từ trên cao nhìn xuống thoáng qua đám người giúp việc đứng ở đầu bậc thang không dám đi lên, giọng nói thanh thúy dễ nghe giống như chim hoàng anh chậm rãi nói: “Sao vậy, nghe thấy tiếng động cũng không biết đi thu dọn sao.”
Nghe được mệnh lệnh của Vũ Thư, mấy người giúp việc nhao nhao cúi đầu đi tới, len lén nhìn thoáng qua cảnh tượng trong phòng, đầu càng cúi thấp hơn, trong phòng giống như là bị vòi rồng cấp mười hai quét qua, đồ vật có thể ném đều quăng xuống đất hết, rèm cửa đều bị xé xuống.
Khắp nơi trên mặt đất đều là mảnh vụn thủy tinh bén nhọn, muốn quét sạch sẽ, quả thật chính là một công việc lâu dài.
Dường như Vũ Thư nhìn thấu ý nghĩ của bọn họ, gõ gõ tay lên cửa lạnh lùng nói: “Rất khó khăn à?”
Đám người giúp việc vội vàng lắc đầu, nơm nớp lo sợ trả lời: “Không, không khó.”
“Đã không khó còn không đi thu dọn đi.” Vũ Thư chờ tất cả người giúp việc đi vào hết, khóe miệng cô ta mới lộ ra một nụ cười âm độc: “Nhớ kỹ cho tôi phải ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh từng mảnh lên.”
Cô ta cố gắng nhấn mạnh từ nhặt, mà không được dùng công cụ quét dọn.
“Vâng, thưa cô chủ.” Đám người giúp việc không dám phản kháng, chỉ có thể nhịn xuống uất ức và bất mãn trong lòng, ngồi xổm xuống, lấy tay nhặt lên từng mảnh thủy tinh vụn.
Từ lần trước ra lệnh cho Đan Diễn Vy làm như vậy, Vũ Thư liền mê luyến loại cảm giác tra tấn người khác này, nhìn bọn họ giống như một bầy kiến hôi ngồi xổm trên mặt đất thận trọng nhặt từng mảnh thủy tinh vụn lên nhưng vẫn không cẩn thận bị cứa vào tay.
Ý cười trên mặt cô ta lại càng sâu, cuối cùng phát triển thành tiếng cười vui vẻ phát ra từ trong cổ họng, cô ta nện bước ưu nhã chậm rãi rời đi.
Bên trong có vài cô gái tuổi còn trẻ đã không nhịn được tiếng cười kia mà khóc nức nở.
“Hu hu hu… Tôi muốn về nhà, tôi không muốn làm việc ở chỗ này nữa… .”
“Xuỵt, nhỏ giọng một chút, đừng để cô chủ và bà chủ nghe được, nếu không cô chứ chuẩn bị mà chịu đựng tra tấn đi.” Một người phụ nữ lớn tuổi hơn tốt bụng nhắc nhở.
Cô gái đang khóc không hiểu hỏi: “Vì sao, chẳng lẽ tôi cũng không thể xin thôi việc sao, sống trong lo lắng như vậy căn bản không phải là cuộc sống của con người mà.”
Đúng là tiền lương rất cao, nhưng cả ngày phải sống trong tình trang hoảng sợ như thế này ai mà chịu nổi, cô ta không muốn làm, cô ta muốn đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!