CHƯƠNG 32: CHẠY TRƯỚC CHẠY SAU
Chỉ có khi nhìn người khác một nhà ba người, trong mắt cậu bé sẽ mới có chút dấu vết cô đơn, lúc cô nhìn sang, Du Du đều nhanh chóng che giấu.
Nhưng dù sao Du Du vẫn chỉ là một đứa bé, cho dù cậu bé giả bộ rất giống, Đan Diễn Vy vẫn có thể nhìn ra, thế nhưng cô không có cách nào nói cho cậu bé biết chân tướng, chờ khi cậu bé lớn hơn một chút, cô nhất định sẽ nói cho cậu bé biết toàn bộ.
Lúc xe dừng lại trước cổng lớn của bệnh viện, Đan Diễn Vy thu lại vẻ yếu ớt, một lần nữa trở nên kiên cường, cô lấy từ trong túi ra triệu rưỡi đưa cho tài xế: “Bác tài, làm phiền chú lái xe cả đêm.”
“Không cần nhiều như thế, cô chỉ cần đưa tôi bảy trăm nghìn tiền xăng xe là được, cô còn dẫn theo đứa bé, rất nhiều chỗ cần tiêu tiền.” Tài xế không đành lòng lấy nhiều tiền như thế, chỉ lấy bảy trăm nghìn cho có.
“Bác tài, không sao đâu, đây là thứ chú đáng được nhận.” Đã làm phiền người ta, Đan Diễn Vy càng thêm xấu hổ.
“Cô gái, không sao, tôi lấy của cô bảy trăm là đã có lãi rồi, chúng tôi đổ xăng không hết bao nhiêu, đứa nhỏ còn đang bị bệnh, cô nhanh đi vào bệnh viện đi.”
Tài xế sắp năm mươi tuổi, trong nhà ông ta cũng có một đứa con tuổi tác xấp xỉ Đan Diễn Vy, nghĩ đến người ta bằng này tuổi đã gánh vác gia đình, đứa nhỏ trong nhà ông ta chỉ biết nũng nịu xin tiền, trong lòng không khỏi đồng cảm với cô.
Đan Diễn Vy thấy tài xế khăng khăng không nhận, cô không tiếp tục miễn cưỡng nữa, sau khi nói lời cảm ơn, uyển chuyển từ chối tài xế có ý tốt muốn giúp cô một tay, mà tự mình bế Du Du xuống xe, đi vào trong bệnh viện.
Đêm hôm khuya khoắt, trong bệnh viện chỉ có khoa cấp cứu còn có người làm việc, Đan Diễn Vy bế đứa nhỏ, cầm theo túi xách, còn phải một mình đi đăng ký, đóng viện phí, lại qua chỗ bác sĩ.
Đi một vòng, trên người cô đều là mồ hôi, cho dù mệt mỏi, chân đau, cô không biểu hiện một chút nào ra ngoài.
Đan Diễn Vy chờ bác sĩ lấy ống nghe từ trên người Du Du xuống, khẩn trương hỏi: “Bác sĩ, con tôi thế nào ạ?”
“Không có gì đáng ngại, đứa nhỏ chỉ bị cảm lạnh, vốn dĩ sức đề kháng cậu bé yếu, cho nên sốt cao không giảm, tiêm một mũi hạ sốt là được, ngoài ra vẫn còn cần truyền dịch thêm mấy ngày.”
Bác sĩ nói đến đây liền dừng lại một lúc, giọng điệu có chút thương cảm: “Cô nên biết đứa nhỏ này bị bệnh tim bẩm sinh, những lúc phát sốt, vẫn nên nhanh chóng đưa tới bệnh viện, nến như chuyển biến thành viêm phổi sẽ rất rắc rối.”
“Tôi hiểu, là tôi không làm tròn trách nhiệm của người mẹ, sau này tôi sẽ chú ý hơn.” Đan Diễn Vy nghe lời bác sĩ nói, nghĩ lại thật đúng là nghĩ mà sợ, nếu như Du Du phát sốt biến thành viêm phổi, nhất định sẽ chậm trễ đến ca phẫu thuật, như vậy cho dù có tiền cũng không nhất định chờ được cơ hội.
Bác sĩ thấy Đan Diễn Vy đã muộn như vậy mà một mình dẫn theo đứa nhỏ, mồ hôi đầy đầu cũng không lo nghỉ ngơi, có chút không nỡ, dặn dò cho y tá đi hỗ trợ.
Đan Diễn Vy liên tục nói cảm ơn, bế Du Du đi theo y tá vào phòng bệnh.
Trải qua giày vò, Du Du được tiêm thuốc, truyền dịch, toàn bộ quá trình Du Du đều không có khóc, lúc kim tiêm châm vào mu bàn tay của cậu bé, vì không muốn cho Đan Diễn Vy lo lắng, cậu bé chỉ hơi nhíu mày.
Đêm hôm khuya khoắt, thêm bọn họ, trong phòng bệnh chỉ có hai giường bệnh nhân.
Đan Diễn Vy gọi điện về cho bà ngoại, báo bình an, cuối cùng cô cũng có thời gian nghỉ ngơi, lúc đứng lên đi tới đi lui, cô không cảm thấy gì, chờ đến lúc ngồi xuống, gót chân cô đau giống như bị kim châm.
Chỉ là khi nhìn thấy ánh mắt sáng ngời của Du Du nhìn mình, vẻ mặt cô không chút thay đổi.
“Du Du, chỗ này có khó chịu không con?” Ngón tay Đan Diễn Vy kẽ chạm vào ngực Du Du.
“Con không khó chịu.” Du Du lắc đầu nói.
Cậu bé vẫn luôn biết thân thể mình không tốt, không thể giống như các bạn nhỏ khác vận động mạnh, uống thuốc và tiêm đã trở thành chuyện thường ngày, nhưng cậu bé không muốn khiến cho mẹ lo lắng, vẫn luôn tỏ ra dũng cảm.
“Ừ, Du Du còn buồn ngủ không, nếu như con muốn uống nước hay ăn gì, con nhớ nói với mẹ nhé.” Trong lòng Đan Diễn Vy thở phào một hơi, chỉ cần không phải trái tim không thoải mái, sẽ không có vấn đề lớn.
Giọng nói non nớt, ngoan ngoãn của Du Du vang lên: “Mẹ ơi, con không buồn ngủ, cũng không khát.”
Từ trong đôi mắt trong veo của Du Du, Đan Diễn Vy thấy được khát vọng, lại có chút dáng vẻ ngượng ngùng, cô suy nghĩ một chút, lập tức hiểu ra cậu bé đang nghĩ gì, cô làm bộ hỏi: “Du Du, mẹ có thể ôm con ngủ không?”
Ánh mắt Du Du lóe lên, trong lòng cậu bé rõ ràng rất kích động, nhưng trên mặt chỉ thẹn thùng, khẽ gật đầu nói: “Vâng ạ.”
Đan Diễn Vy cười một tiếng, cởi giày ra, vén chăn tới gần, một chiếc giường nhỏ một mét hai, một lớn một nhỏ nằm chen chúc, hai người gần sát vào nhau.
Gần đến mức khóe môi Du Du vô thức giương lên, ngửi được mùi hương của mẹ, trong lòng cậu bé thêm yên bình, thật tốt.
Đan Diễn Vy cẩn thận tránh đi cánh tay đang truyền dịch của cậu bé, nửa người tựa ở đầu giường, ôm cơ thể nhỏ bé của Du Du vào trong ngực, cẩn thận đắp chăn cho cậu bé, tuy Du Du bị sốt, thế nhưng không thể chịu gió.
Gương mặt bánh bao nhỏ của Du Du đối diện với Đan Diễn Vy, nhỏ giọng hỏi: “Mẹ ơi, bác sĩ nói còn phải truyền dịch thêm mấy ngày…”
Có phải cậu bé sẽ được ở bên cạnh mẹ thêm mấy ngày không.
“Ừ, mấy ngày này con ở với mẹ, chờ con khỏe mới về.” Đan Diễn Vy đang suy nghĩ đến chuyện này, may mắn cô đã chuyển về nhà, hơn nữa cô và Lục Trình Thiên vừa ầm ĩ, trong thời gian ngắn, người đàn ông lạnh lùng kia sẽ không muốn nhìn thấy cô.
Hơn nữa hiện tại, Lục Trình Thiên và Vũ Thư đang ở trong giai đoạn “yêu đương cuồng nhiệt”, trong lúc này, anh càng không rảnh.
Cô chỉ cần cẩn thận một chút, có lẽ sẽ không bị phát hiện.
Trong lòng Du Du làm một tư thế chiến thắng, quá tốt rồi, mẹ có thể ở bên cậu bé mấy ngày, thì ra có đôi khi bị bệnh cũng rất tốt, ít nhất có mẹ ở bên cạnh.
Tuy cậu bé rất muốn cứ tiếp tục ốm, nhưng như thế nhất định mẹ sẽ lo lắng, được rồi, mấy ngày thì mấy ngày.
“Dạ, con sẽ nghe lời mẹ.”
Giọng nói của Du Du rất nhỏ, giống như chú mèo con sợ hãi bị người ta vứt bỏ, trong lòng Đan Diễn Vy càng thêm đau lòng, trên mặt cố ý nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Đợi ngày mai Du Du truyền dịch xong, mẹ con mình đi vườn bách thú chơi có được không?”
“Được ạ, con được đi vườn bách thú với mẹ rồi.” Du Du hưng phấn nói.
“Ừ, bây giờ Du Du ngủ một giấc thật ngon, ngày mai mới có tinh thần đi ra ngoài chơi với mẹ.” Đan Diễn Vy cười trả lời.
“Dạ, con ngủ đây, mẹ cũng ngủ sớm một chút nhé.” Nghe thấy ngày mai có thể cùng mẹ đi đến vườn bách thú, giọng nói của Du Du rõ ràng vui vẻ hơn rất nhiều.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!