CHƯƠNG 389: ĐÁP ÁN TANG THƯƠNG
Ý nghĩa như tên, chỉ có thể ấm áp với anh ba phút, sau đó mở miệng sẽ tức chết người.
Du Du không cho rằng mình nói lời gì đại nghịch bất đạo, ngược lại nói với Lục Trình Thiên: ” Buổi trưa chúng con còn dư mấy cái bánh bao, ba muốn ăn không?”
Nói rồi giơ bánh bao kim sa trong tay ra.
Cậu nhớ một lần vô ý nghe thấy, ba thích ăn đồ ngọt giống cậu.
Mặc dù bánh bao kim sa này không ngọt lắm nhưng vẫn rất ngon.
Lục Trình Thiên rất muốn có cốt khí nói mình không ăn, nhưng không biết vì sao, đối diện với biểu cảm giả bộ hoàn toàn không để ý của Du Du, anh lại cười nhận lấy.
“Vừa khéo ba buổi trưa còn chưa ăn.” Lục Trình Thiên tìm cớ cho mình.
Mặc dù anh thực sự chưa ăn.
Nhưng tuyệt đối không phải vì hai cái bánh bao kim sa này.
Du Du kỳ quái nói: “Mẹ nói ba có người chuyên chăm sóc ba, sao sẽ không cho ba ăn cơm?”
Rõ ràng có tiền như vậy, hơn nữa cậu cũng từng thấy rất nhiều ba đến chăm sóc ba.
Lại đang lừa người?
Trong lòng Du Du lướt qua một suy nghĩ.
Lục Trình Thiên xé lớp da phía dưới bánh bao kim sa, sờ có chút nguội, hoàn toàn không để ý nói dối: “A, có thể là trợ lý hôm nay lười biếng đi.”
Lâm Hoàng tự nhiên chịu oan ức, oan uổng tới mức anh ở nơi xa khác cũng không nhịn được hắt xì một cái.
Du Du bĩu bĩu môi, cậu không tin, lý do này thật qua loa.
“Con đến tìm ba có việc gì?” Lục Trình Thiên cắn môi hỏi.
Người phụ nữ nhỏ quật cường đó mới sẽ không kêu con trai chủ động đến tìm anh đâu.
Du Du gật đầu, lên án: “Ba nói chuyện không giữ lời.”
Lục Trình Thiên nhai bánh bao trong miệng, xem chút nghẹn chết.
Đây là còn chưa bắt đầu lấy lòng con trai thì đã bị giảm tín nhiệm rồi?
Hơn nữa, anh lúc nào thì nói chuyện không giữ lời?
Chẳng lẽ Đan Diễn Vy ở sau lưng nói xấu anh?
Lục Trình Thiên nghĩ thuyết âm mưu trong lòng, âm thầm hận người phụ nữ nhỏ đó tới nghiến răng, trên mặt lại mang theo nụ cười ấm áp hỏi: “Sao sẽ vậy, ba lúc nào nói không giữ lời, Du Du chỉ cần nói ra.”
“Ba rõ ràng nói kêu anh trai cứu Du Du hôm qua tới.” Du Du u oán mở miệng.
Lục Trình Thiên hiểu ra, con ngươi hơn sững lại, đột nhiên khom người: “Con thật sự muốn gặp anh đó sao?”
Du Du nặng nề gật đầu, trong mắt còn lấp lánh ánh sao.
Lúc ý thức mơ hồ thì đột nhiên được người ta ôm vào lòng, nâng lên hạ xuống nhanh chóng còn có thể ẩn núp trong màn đêm, ngầu giống như trong phim, làm cậu bé kích động không thôi.
Lục Trình Thiên cười cao thâm khó lường: “Anh đó có hơi bận, phải huấn luyện mỗi ngày, nhưng ba có thể dẫn con đi tìm anh ấy, thế nào?”
Sắc mặt Du Du hơi khựng lại, xem thường nhìn Lục Trình Thiên một cái:”Ba không biết lời ba nói rất giống người bắt cóc trẻ con sao? Con không phải con nít ba tuổi!”
“Đúng vậy, con bốn tuổi!” Lục Trình Thiên đồng ý gật đầu.
Du Du: “…”
“Người con cần phòng bị là người ngoài, mà không phải ba, chẳng lẽ con không tin ba, ba tuyệt đối sẽ hại con?” Du Du nhướn mày hỏi.
Nếu cậu nhóc cho đáp án khẳng đỉnh, anh thật sự phải ói ra máu.
Hơn nữa mẹ con một giuộc, chắc chắn là Đan Diễn Vy sinh cậu, giống nhau đều là bạch nhãn lang.
Du Du lắc đầu: “Con chỉ tin mẹ và bà.”
Lục Trình Thiên lòng trì trệ, có chút đau lòng.
Con trai của anh, vốn nên là thiên chi kiêu tử, vốn nên hưởng thụ sự yêu thương chiều chuộng tốt nhất trên thế giới này, vậy mà vì sự sơ sót của anh mà chỉ có trốn tránh cùng một bà lão ở quê, hơn nữa vì vấn đề sức khỏe mà sự chơi đùa và vui vẻ cơ bản nhất của một đứa trẻ có thể hưởng thụ, với cậu mà nói đều rất khó khăn.
Mà anh, một người làm ba, thậm chí còn không biết sự tồn tại của cậu.
Vì Du Du, anh có chút oán trách với Đan Diễn Vy.
Nhưng sau khí oán trách lại là sự tự trách và oán hận sâu sắc với bản thân mình.
Hai mẹ con họ hoàn toàn bất hạnh, nguyên nhân bắt nguồn từ anh.
Du Du thấy sắc mặt anh phúc tạp, còn cho rằng là lời của mình làm anh tổn thương, có chút không nhẫn tâm nói: “Ba không cần đau lòng như vậy, con cũng không tin chú Hà.”
Lại thêm một mũi tên xuyên tim. Một người ba ruột như anh nhưng thực tế trong mắt cậu là chỉ cùng đẳng cấp với Hà Cảnh Quân?
Đây thật sự là đáp án làm người ta tang thương.
Lục Trình Thiên hít sâu một hơi: “Du Du, ba sẽ không làm tổn thương con, chẳng lẽ con không muốn sống cùng ba và mẹ sao?”
“Nhưng mẹ không muốn sống cùng ba.” Lại thêm một lưỡi đao đâm vào tim.
Lục Trình Thiên ổn định cơn giận đang phình to, kiên nhẫn nói: “Không sao, chỉ cần chúng ta cùng cố gắng, chúng ta nhất định có thể làm mẹ thay đổi chủ ý, đến lúc đó chúng ta một nhà ba người có thể đoàn tụ rồi, hơn nữa, ba còn có thể kêu anh trai cứu con dạy con bản sự.”
Thông minh như anh, sao không nhìn ra cậu nhóc này tôn sùng chủ nghĩa anh hùng.”
Hiện tại trong mắt Du Du, tên nhóc Trương Hoàng đó là người tài ba 能人, chính là một anh hùng.
Du Du thật sự suy nghĩ một chút, xem chút vì điều này mà bán mẹ cậu.
Nhưng, cuối cùng vẫn lắc đầu: “Không được, con không thể phản bội mẹ.”
Tiểu nhân trong lòng Lục Trình Thiên đã có chút gấp gáp.
“Vậy con nói làm thế nào? Chẳng lẽ con thích chú Hà của con, định nhìn chú Hà của con lấy mẹ, sau đó sinh em trai em gái, không quan tâm con nữa?” Lục Trình Thiên cố ý nói.
Du Du liếc anh trắng mắt: “Con khá lo lắng ba lấy lão yêu bà, sau đó đối xử không tốt với con.”
Không đợi Lục Trình Thiên nói chuyện, Du Du lại tiếp tục nói: “Nhưng mà, con có thể giúp ba một chút, nhưng chỉ có thể giúp một lần, xem như cảm ơn ba hôm qua kêu người cứu mạng con.”
“…Trễ một chút sẽ có người đón ba rời khỏi bệnh viện, đi đến một nơi không tệ khác dưỡng thương, ba sắp xếp anh trai cứu con ở bên cạnh con, con phụ trách thuyết phục mẹ, thế nào?”
Du Du thay đổi giọng điệu.
Tóm lại vẫn có chút thu hoạch.
Du Du mím đôi môi nhỏ hỏi: “Ở đó có nguy hiểm cho con và mẹ sao?”
Thực ra cậu muốn hỏi một chút có phải Vũ Thư kia cũng ở đó không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!