CHƯƠNG 491: KHÔNG TỰ ÁI
Lời nói của Đan Diễn Vy giống như áp chế cọng rơm cuối cùng của con lạc đà, ánh mắt Hà Cảnh Quân trở nên u ám, trơ mắt nhìn Lục Trình Thiên dẫn người đi, trong lòng giống như có ngọn lửa vừa bị dập tắt.
Lục Trình Thiên không coi ai ra gì ôm Đan Diễn Vy rời đi, bữa tiệc còn chưa bắt đầu mà người đã rời đi đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Rất nhanh sau đó, điều càng khiến người ta chú ý hơn đó chính là biểu lộ của Hà Cảnh Quân, nhân vật chính ngày hôm nay.
Thấy đám người đã bắt đầu thảo luận ầm ĩ, sắc mặt ba Hà không tốt, kéo Hà Cảnh Quân rời khỏi phòng khách.
Tiểu Nhã nắm chặt tay, ánh mắt tức giận bất bình, nhưng vẫn bất đắc dĩ phải đi theo.
Đến cổng, Đan Diễn Vy thởi dài một hơi.
“Sao vậy? Trong lòng không dễ chịu?” Giọng Lục Trình Thiên có chút mỉa mai.
Đan Diễn Vy nghiêng mắt nhìn anh một cái, cũng không nói gì.
Lục Trình Thiên tiến lên, đưa tay nâng cằm cô: “Từ hôm nay trở đi, Hà Cảnh Quân là người đã có vợ, là phụ nữ phải có chút tự trọng, không nên làm phiền đến một người đàn ông đã thuộc về người khác, hiểu chưa?”
“Tôi chính là một người không có tự trọng, ngay từ đầu không phải anh không biết điều đó, nếu không lúc trước anh vừa chia tay với Vũ Thư, tôi đã không leo lên giường của anh, không phải sao?” Cằm Đan Diễn Vy khẽ động, phẫn nộ trừng mắt lườm anh một cái.
Ánh mắt Lục Trình Thiên khẽ động, đôi lông mày sắc bén nhiễm thêm mấy phần lạnh lẽo, cau mày nói: “Đan Diễn Vy, em nhất định phải nói bản thân như vậy sao?”
“Nói lại lời của anh vẫn còn sai sao? Đại thiếu gia thật đúng là khó hầu hạ!” Đan Diễn Vy lạnh lùng hừ một tiếc, đi về phía chiếc xe đang đỗ ở cổng.
Trong lòng Lục Trình Thiên ảo não.
Vừa rồi anh nói những lời kia cũng có chút hối hận, nhưng nhìn thấy cô vì chuyện của Hà Cảnh Quân mà không vui, có người đàn ông nào có thể thoải mái?
Ngồi lên xe, Lục Trình Thiên có lòng muốn nói xin lỗi, nhưng nhìn vẻ mặt lạnh lùng như băng lại đang nhắm mắt giống như không muốn nói chuyện của cô, rốt cuộc Lục Trình Thiên vẫn không mở miệng.
Cuối cùng, vẫn là Đan Diễn Vy nói trước.
“Lục Trình Thiên, về sau chuyện như vậy đừng để tôi đến!” Giọng nói Đan Diễn Vy truyền đến có chút lạnh lùng.
Lục Trình Thiên vừa tự khiến bản thân bình tĩnh một chút thì trong nháy mắt hầu như đã biến mất.
Anh đen mặt quay đầu nhìn về phía Đan Diễn Vy: “Em đừng nói với tôi rằng em vẫn còn có tâm tư với Hà Cảnh Quân, cho nên khi nhìn thấy anh ta kết hôn em mới khó chịu? Ghen ghét?”
“Đúng, là trong lòng tôi cảm thấy khó chịu.” Đan Diễn Vy khẽ mở mắt, đôi mắt mông lung phức tạp và tổn thương.
Lục Trình Thiên hơi ngưng lại.
Chỉ nghe thấy cô lên án nói: “Hà Cảnh Quân kết hôn hay không cũng không liên quan gì đến tôi, tôi có thể cười chúc phúc, nhưng thái độ không nói gì của anh khiến tôi rất khó chịu, hơn nữa, tôi cũng không phải là thánh mẫu, trông thấy một người phụ nữ đã từng đối địch với tôi lại có thể hạnh phúc gả cho người đàn ông mà cô ta yêu mến, tóm lại là tôi rất khó chịu.”
Đan Diễn Vy vô cùng tức giận, sắc mặt hết sức khó coi.
Đúng vậy, cô tức giận không phải chuyện Hà Cảnh Quân kết hôn, mà là đối tượng kết hôn là Tiểu Nhã, cô cũng không phải bài xích hôn nhân của anh ta, chỉ là bài xích ý định hiểm ác của Lục Trình Thiên.
Lục Trình Thiên nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, chợt cười nhẹ.
Tiếng cười càng lúc càng lớn, cuối cùng giống như trở thành ngửa mặt lên trời cười to.
Đan Diễn Vy cau mày, ánh mắt khó hiểu: “Anh cười cái gì?”
“Vui vẻ không được sao?” Lục Trình Thiên mở miệng.
Đan Diễn Vy trừng mắt.
Chỉ thấy anh mập mờ đưa tay sờ lên cổ của cô, thì thầm vào tai cô: “Đan Diễn Vy, tôi rất vui vì em không thích Hà Cảnh Quân.”
Không biết có phải do không gian xung quanh quá hẹp hay là do từng câu từng chữ anh nói khiến cho lòng cô xao động, tóm lại Đan Diễn Vy chỉ cảm thấy lỗ tai hơi ngứa, đồng thời lan ra, ngứa đến tận trong lòng.
Sắc mặt Đan Diễn Vy nhanh chóng phiếm hồng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Bỗng nhiên đẩy người ra: “Tôi không biết anh đang nói gì!”
Lục Trình Thiên trầm thấp cười một tiếng, chỉ cảm thấy biểu hiện xấu hổ ngượng ngùng của cô khiến anh rất vui vẻ.
Đáng tiếc, Đan Diễn Vy cũng không cảm thấy có cái gì đáng để vui mừng.
Đẩy người ra, Đan Diễn Vy mở cửa sổ xe nhìn ra ngoài, cố gắng để cho khuôn mặt hạ nhiệt.
Hai người nhìn như xấu hổ nhưng thực tế lại rất ngọt ngào trở về nhà, mà đứa trẻ vốn nói là rất hi vọng thấy mẹ của mình thì lúc này lại nghiêng đầu: “Ba mẹ, không phải hai người đi dự tiệc sao? Tại sao lại trở về nhà nhanh như vậy?” Bạn nhỏ Du Du nhìn bọn họ với ánh mắt khó hiểu.
Đan Diễn Vy hơi nheo mắt nhìn về phía sau, Lục Trình Thiên lập tức cười ngượng ngùng, mang theo một chút nịnh nọt.
Đan Diễn Vy lạnh lùng hừ một tiếng, kiêu ngạo trở về phòng, để lại hại cha con đứng đó nhìn nhau.
“Ba, ba lại làm gì chọc giận mẹ đúng không?” Du Du thận trọng mở miệng hỏi.
Lục Trình Thiên lắc đầu, sờ lên đầu của bé: “Trẻ nhỏ biết nhiều như vậy làm gì? Đến giờ rồi, con lên phòng nghỉ ngơi sớm đi.”
“Thế nhưng mới hơn chín giờ, con còn muốn xem TV một lát.” Du Du bất mãn mở miệng.
Bé vẫn chưa xem xong Anime đâu!
Lục Trình Thiên nghiêm mặt: “Không được, chín giờ là quá muộn rồi, con nhất định phải đi ngủ!”
“Tại sao ba không đi lại muốn con đi!” Du Du cứng đầu lớn tiếng.
Lục Trình Thiên đưa tay đặt một tay lên đầu của bé, xoay người: “Dựa vào việc ba là ba của con!”
“Ba như vậy là chủ nghĩa bá quyền, là không đúng!” Du Du kêu to, những vẫn không trốn khỏi số mệnh bị đẩy đi.
Thu thập xong Du Du, tận mắt nhìn thấy bé nằm ngủ, lúc này Lục Trình Thiên mới đi xuống.
Mẹ Lục ở dưới lầu dường như đã đợi rất lâu.
Lục Trình Thiên nhíu mày: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
“Ba của con ở bên kia đang thúc giục, con định lúc nào đưDân Vy và Du Du đi thủ đô, ông ấy gần đây hẳn là phát hiện ra điều gì đó, đợi đến khi ông ấy phái người đến thì lúc đó đã lớn chuyện rồi, vẫn là tự con đi qua, còn có thể để lại cho ông ấy một chút ấn tượng tốt.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!