CHƯƠNG 57: BẢN THÂN BỊ MẤT GIÁ
“Hai điều kiện kia thì sao?” Đan Diễn Vy đôi mắt to long lanh vẻ mặt mong đợi nhìn Lục Trình Thiên.
Nếu hai điều kiện còn lại cũng đơn giản như vậy, đó không phải thay cho việc cô sẽ nhanh chóng có thể rút được khoản tiền.
Lục Trình Thiên con ngươi đen nhánh như mực mang theo một tia thi vị mịt mù không rõ: “Đan Diễn Vy, em rất thiếu tiền?”
Anh nhớ ba năm nay mỗi tháng đều có một khoản chi phí cố định trừ vào thẻ của cô, hơn nữa còn chưa tính cái thẻ phụ mình đã đưa cho cô, trên lý thuyết cô cũng không thiếu tiền.
Theo anh biết được, Đan Diễn Vy theo anh ba năm, chưa từng quẹt thẻ phụ kia.
Đan Diễn Vy bị đôi mắt lạnh lùng mịt mù của Lục Trình Thiên nhìn, trong lòng căng thẳng một hồi, tìm một cái không tính là lý do nói: “Tôi muốn, tôi muốn mua một căn nhà lớn một chút cho bà ngoại tôi.”
Lục Trình Thiên biết Đan Diễn Vy có một bà ngoại lớn tuổi ở nông thôn, Đan Diễn Vy có ý nghĩ như vậy cũng không phải quá đáng, nhưng: “Em muốn mua nhà gì, mà cần một mười lăm tỷ.”
Thành phố Cần An giá nhà tuy rất cao, nhưng sáu đến chín tỷ là có thể tìm một căn nhà có vị trí và môi trường rất tốt rồi, vốn không cần nhiều như vậy.
“Được rồi, anh đã muốn biết, em đây sẽ nói cho anh biết được chưa.” Trong lòng Đan Diễn Vy bỗng nhiên có sáng kiến, chỉ có lấy cớ này mới có thể khiến người đàn ông kia…
Nhưng cô không quản lý được nhiều như vậy, ngước mắt nhìn về phía anh giọng bình thường nói: “Lục Trình Thiên, em chỉ không cam tâm cứ như vậy rời đi, dù sao em theo anh ba năm, coi như quan hệ bạn cùng giường, cũng phải có chi phí vất vả chứ.”
Lục Trình Thiên nghe Đan Diễn Vy nhẹ nhàng giải thích, ánh mắt hơi siết chặt, lạnh lùng lời nói ra còn sắc hơn lưỡi dao: “Đan Diễn Vy, em thật mất giá.”
Rõ ràng trái tim đã sắp không gánh vác được nỗi đau này, thế nhưng nỗi đau càng kịch liệt, cô càng phải giả bộ rất bình tĩnh: “Mất giá sao? Em không cảm thấy vậy, dù sao không phải ai ba năm cũng trị giá mười lăm tỷ, không phải sao? Lục Trình Thiên.”
Trong lòng Lục Trình Thiên không khỏi co rút một hồi, lông mày lưỡi mác rậm nhíu lại, sự lạnh lùng trên mặt càng lạnh đến bức người.
“Đan Diễn Vy, em tốt nhất hãy nhớ kỹ lời mình nói.”
“Chỉ cần anh đưa ra hai điều kiện nhanh lên một chút, em chắc chắn sẽ biến mất, sẽ không làm phiền anh và Vũ Thư, nói thế nào thì Vũ Thư cũng là bạn tốt của em.” Đan Diễn Vy nói rất tự nhiên, thậm chí còn có chút tự đắc đến phát cáu.
“Em không xứng.” Lục Trình Thiên bỏ lại một câu, cơ thể to cao đột nhiên từ trên ghế sofa đứng dậy, lạnh lùng xoay người rời đi.
Đan Diễn Vy đang cứng ngắc ở phía sau lưng, im lặng nhìn bóng lưng Lục Trình Thiên tức giận rời đi, nếu lúc này Lục Trình Thiên xoay người lại, chắc chắn sẽ thấy một nỗi buồn bi thương lộ ra lan tràn trong mắt Đan Diễn Vy, giống như xuyên thấu chỗ yếu đuối nhất trong tâm hôn cô.
‘Rầm’ một tiếng, cánh cửa căn nhà bị người ta dùng sức đóng sầm lại, trong phòng khách lại trở lên yên tĩnh lần nữa.
Đan Diễn Vy cong môi, tự giễu cười một tiếng, ngẩng đầu tựa vào ghế sofa, một tay che mắt, trong lòng tĩnh lặng nói: “Đan Diễn Vy ơi Đan Diễn Vy, kỹ năng diễn xuất của mày cũng không có ai biết, thực sự hoàn hảo.”
Từ từ, hai hàng nước mắt từ kẽ tay, im hơi lặng tiếng chảy xuống.
Lục Trình Thiên chắc bắt đầu chán ghét cô rồi, một người phụ nữ tham lam không biết xấu hổ như vậy, ngay cả bạn trai của bạn mình cũng không buông tha, là ai thì cũng đều sẽ cảm thấy khinh thường thôi.
Như vậy cũng tốt, cũng tốt mà.
Thế nhưng vì sao mắt không nghe lời thế này, vẫn không ngừng rơi lệ.
Trong lòng Đan Diễn Vy cũng không biết đang suy nghĩ gì, có lẽ cô nghĩ cũng không còn cách nào, chỉ có thể nghĩ cư xử giống như một con rối.
Cứ như vậy Đan Diễn Vy ngồi một mình trên ghế sofa, thức đến khi trời sáng, giống như người không có chuyện gì, tư trên ghế sofa đứng dậy, ung dung đi vào nhà tắm rửa mặt.
Chỉ thấy trong gương một người phụ nữ tiều tụy với đôi mắt đỏ au, cô vẫn cố gắng thử nở nụ cười, nhưng cố gắng cả buổi vẫn không cười nổi, cũng chỉ có thể bỏ cuộc.
Vẫn phải tiếp tục sống, còn phải kiếm tiền, Đan Diễn Vy giống như người không có chuyện gì, trang điểm nền nhã cho bản thân để che đi những vết sẹo trên mặt, bỏ mái xuống, để che đi cái trán sưng vù.
Một người giàu kinh nghiệm quản lý trang phục, không nhìn kỹ, cô vẫn là người phụ nữ rất có khí chất.
Mãi đến khi Đan Diễn Vy thấy các cửa hàng vẫn đóng, mới phát hiện hóa ra mình dậy sớm như vậy, oh không, cô là cả đêm không ngủ.
Không biết người đàn ông kia sẽ tức giận bao nhiêu sau khi trở về.
Sao cô lại nhớ đến anh.
Đan Diễn Vy vỗ vỗ mặt để bản thân tỉnh táo một chút, thời gian còn sớm, dứt khoát tìm một chỗ để ăn sáng.
Bây giờ trước mặt cô còn có một vấn đề nan giải, Cảnh Quân.
Người đàn ông dịu dàng mà cô không có cách nào làm tổn thương, xem ra cũng chỉ có thể dùng cách hôm qua thôi.
Hai ngày làm người xấu hai lần, thật đúng là không có ai rồi.
Buổi trưa lúc Đan Diễn Vy được nghỉ ngơi, cô đang chuẩn bị gọi cho Cảnh Quân, tiểu Thu rất phấn khởi chạy vào nói với cô: “Quản lý, quản lý, bạn trai cô tới tìm cô ăn cơm.”
Cho nên Đan Diễn Vy liền theo Hà Cảnh Quân đến một quán cà phê yên tĩnh, đây là yêu cầu của cô.
Nhìn sắc mặt có chút mệt mỏi của Hà Cảnh Quân phía trước mặt, trong lòng Đan Diễn Vy áy náy không nói lên lời, do dự mấy giây, vẫn quyết định mở miệng:”Cảnh Quân, em…”
Hà Cảnh Quân trước một bước cắt ngang lời cô muốn nói: “Vy Vy anh biết em muốn nói gì.”
“…” Cái này đến lượt Đan Diễn Vy không biết trả lời thế nào.
Hà Cảnh Quân ánh mắt dịu dàng nhìn cô, nghiêm túc thận trọng nói: “Anh đã suy nghĩ cả đêm lý do vì sao em từ chối anh, về sau bản thân anh suy nghĩ một chút đúng là có chút nóng vội rồi.”
Dừng một chút, cười khổ một cái tiếp tục nói: “Vy Vy, anh biết thực ra em không chấp nhận anh, lời cầu hôn của anh chẳng qua là vì lý do cá nhân của anh, hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!