Tia nắng sớm nhạt dần theo làn khói bếp, tay áo sơ mi trắng cẩn thận xắn lên hai nấc, đôi tay linh hoạt khuấy đều nồi cháo trắng.
Nghe tiếng bước chân rất nhẹ phía sau, ngón tay thon dài khựng lại, Bạch Kính Xuyên mang theo tia ôn nhu quay đầu, nhưng khi nhìn thấy bộ quần áo cũ trên người Triệu An Ngữ, đôi mắt ấy phút chốc trở nên hụt hẫng.
"Không vừa sao?"
Triệu An Ngữ hiểu Bạch Kính Xuyên đang nói đến bộ quần áo mà anh chuẩn bị cho mình. Không phải không vừa, anh chọn đồ rất chuẩn với số đo của cô, chỉ là cô nỗi đau bị phản bội còn chưa nguôi ngoai, cô không muốn đón nhận thêm bất kỳ sự quan tâm nào khác nữa.
Cô không trả lời câu hỏi của anh, cất lời nói sang chuyện khác: "Cảm ơn anh đã cho tôi ở nhờ đêm qua, chào anh."
Nói xong, Triệu An Ngữ không cho Bạch Kính Xuyên cơ hội, cất bước hướng ra cửa.
Bạch Kính Xuyên ngỡ ngàng cúi đầu nhìn nồi cháo vừa chín tới, không biết nên biểu hiện cảm xúc gì đây? Anh khẽ thở dài một tiếng, dừng lại mọi việc đang làm rảo bước đuổi theo Triệu An Ngữ.
Anh kịp bước, giơ tay giữ cổ tay cô lại: "Em đi đâu? Tôi đưa em đi."
"Tôi tự đi được." Triệu An Ngữ cố chấp cự tuyệt, đưa mắt nhìn bàn tay trên tay mình ám chỉ: "Cảm phiền."
Thần sắc Bạch Kính Xuyên không được tốt lắm, mỗi khi thấy người phụ nữ này ương bướng, lòng anh thật muốn giáo huấn cô một phen.
"Ngữ Ngữ không nói tới chuyện bây giờ, với quan hệ trước đây của chúng ta em không thể ngoan ngoãn để tôi đưa em đi một đoạn sao?" Giọng anh đặc biệt nhẹ nhàng tựa như cơn gió lướt qua vành tai cô.
Nghe anh nói vậy, ánh mắt Triệu An Ngữ mơ hồ nhìn gương mặt Bạch Kính Xuyên.
Đây là lần đầu tiên sau từng ấy năm cô nhìn Bạch Kính Xuyên mà trong lòng bình lặng đến vậy, không ghét bỏ, cũng không oán hận, tựa như trông thấy hồi ức thuở đầu gặp gỡ.
Cô chưa từng nghĩ người lúc nào cũng lạnh nhạt khó gần như Bạch Kính Xuyên, cũng có mặt dịu dàng như thế này.
Là do không đặt tâm nên mới không nhận ra sao?
"Tôi muốn về nhà." Triệu An Ngữ cụp mi có phần mệt mỏi nói.
Các cơ trên gương mặt Bạch Kính Xuyên lập tức dãn ra, khóe môi ẩn hiện nụ cười yếu ớt: "Được."
Nhiều lúc Bạch Kính Xuyên tự hỏi rốt cuộc bản thân mình đang làm cái gì? Trong doanh trại anh là một tư lệnh mẫu mực quyết đoán được nhiều người kính nể, nhưng khi ở trước mặt Triệu An Ngữ mọi vui buồn dường như đều bị cô chi phối.
Thứ tình cảm xuất phát từ một phía này, không biết vì sao anh lại chấp niệm một cách điên cuồng?
Vì sao không thể là người khác? Câu hỏi này vĩnh viễn chẳng có lời giải đáp, mà chính bản thân anh cũng không muốn đi sâu tìm hiểu.
Trên thế giới này đối với anh Triệu An Ngữ là độc nhất, ngoài cô ra dường như trái tim không thể rung động thêm được nữa.
Trên đường đưa Triệu An Ngữ về nhà, không khí trong xe lặng thinh, ánh mắt Bạch Kính Xuyên chưa từng rời khỏi cô gái nhỏ của mình, đáng tiếc cô lại không phát giác, tâm tư đặt ở một nơi khác.
Bạch Kính Xuyên nhìn thêm một lúc nữa rồi quay đầu nói với Lâm Tường: "Quà cáp đã chuẩn bị xong chưa?"
"Dạ đều ở trên xe." Lâm Tường vừa đánh tay lái rẽ phải vừa trả lời.
Bạch Kính Xuyên gật gật đầu: "Nếu ông ta đã mong chờ, chúng ta cũng nên ghé thăm rồi."
Người vốn dĩ đang mơ màng chợt cau mày, đoạn hội thoại vừa rồi giữa Bạch Kính Xuyên và người đàn ông mặt sẹo kia sao cô càng nghe càng loạn.
Nghề nghiệp, chức vị của Bạch Kính Xuyên rốt cuộc vẫn là một dấu chấm hỏi to đùng trong lòng Triệu An Ngữ.
Liệu rằng do dòng đời xô đẩy anh ta có lầm đường lạc lối?
Về tới nhà họ Triệu, Triệu An Ngữ nhân cơ hội Bạch Kính Xuyên nghe điện thoại một câu tạm biệt cũng keo kiệt, cứ thế xuống xe đi vào nhà.
Vừa bước vào cửa đã thấy Triệu Anh ngồi ở phòng khách đăm chiêu suy nghĩ việc gì đó, Triệu An Ngữ che giấu dáng vẻ u buồn, nở nụ cười thật tươi lên tiếng: "Bố chưa tới công ty ạ."
"Ngữ Ngữ con có chuyện giấu bố phải không?" Triệu Anh đưa mắt nhìn Triệu An Ngữ cất lời.
Triệu An Ngữ nhất thời không biết trả lời thế nào, đi lại gần Triệu Anh khẽ nói: "Con không có."
"Thế cái này là gì đây?" Ánh mắt Triệu Anh hiện lên tia thất vọng, bất ngờ gằn giọng, ném tờ giấy trong tay xuống bàn.
Triệu An Ngữ nghi hoặc cúi người cầm tờ giấy lên xem, vừa nhìn đã khiến cả người cô run rẩy.
Hợp đồng chuyển nhượng cổ phần cho Doãn Khiên, còn do chính tay cô đặt bút ký, sao lại như vậy?
Triệu An Ngữ mấp máy môi: "Bố, không phải..."
"Chát." Chưa chờ Triệu An Ngữ nói hết câu, một cái tát như trời giáng rơi xuống gương mặt trắng trẻo của Triệu An Ngữ, lực mạnh đến nỗi khiến một bên má lập tức sưng đỏ.
Triệu An Ngữ ngã quỵ dưới sàn nhà, ánh mắt hoang mang, trống rỗng.
"Ngu ngốc." Triệu Anh bừng bừng lửa giận chỉ tay vào mặt Triệu An Ngữ: "Tao còn dự định sau này sẽ giao công ty lại cho mày, nhưng tao nghĩ lại rồi tao thà bán công ty còn hơn để nó vào tay cái loại ăn cây táo rào cây sung như mày."
Triệu An Ngữ cắn chặt môi ngăn không cho tiếng khóc phát ra, cô thực sự không biết tờ hợp đồng chuyển nhượng này ở đâu ra? Cô chưa từng giao cổ phần cho Doãn Khiên mà.
Đầu óc cô đau nhức, mơ hồ lục lọi. Cô dù có yêu đến nguyện vì anh ta mà chết, cũng không đem Triệu thị dâng cho anh ta, hơn nữa từng ấy năm quen nhau Doãn Khiên chưa từng tỏ ý muốn số cổ phần trong tay cô, đùng một cái tờ giấy này xuất hiện, đến chính cô cũng hỗn độn không rõ sự tình.
Cục tức này giống như chiếc gai nhọn chắn ngang cổ họng Triệu Anh, làm ông ta vô cùng khó chịu.
Ông ta kích động quá khiến cho lồng ngực kịch liệt co thắt, hít thở không thông ôm ngực tiếp tục nói:
"Mày biết không sáng nay thằng đàn ông mày hết mực bênh vực đó, đã đem số cổ phần của mày bán cho công ty đối thủ Triệu thị đấy, Triệu An Ngữ mày nói xem tao có nên bóp chết mày không?"
Tối qua vừa bị anh ta phản bội, nay lại nhận được tin này, cùng một lúc tiếp nhận hai thông tin cực sốc khiến cơ thể Triệu An Ngữ mất đi trọng lực, rơi một cách tự do, nằm sõng soài dưới sàn nhà.
Triệu An Ngữ suy sụp giải thích: "Bố con thực sự không chuyển cổ phần cho anh ta."
Nhưng Triệu Anh vẫn không buông tha cho cô, cảm giác tức giận đã lấn át tất cả, túm lấy cổ áo Triệu An Ngữ lôi dậy: "Đi ra khỏi nhà tao ngay, tao không muốn thấy mặt mày nữa."
"Bác trai có chuyện gì, bình tĩnh rồi nói." Bạch Kính Xuyên nghe điện thoại xong mới phát giác Triệu An Ngữ không còn bên cạnh mình, bước vội theo cô vào nhà.
Không ngờ chân vừa chạm cửa đã thấy một màn này, vội vàng chạy tới ngăn cản Triệu Anh.
Triệu An Ngữ thoạt như con búp bê vải, vô hồn tùy ý người khác lôi đi kéo về.
Cô đau quá vì sao ông trời lại tàn nhẫn với cô đến vậy? Cô đã làm gì sai? Dốc hết tâm can yêu một người, đổi lại là vết thương chồng vết thương sao?
"Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây?" Triệu Anh ngửa cổ cười thê lương, nuôi con kém thông minh trách nhiệm này thuộc về cha mẹ. May mà chỉ mới chia cho nó tám phần trăm cổ phần, cho nó hết chắc giờ công ty bị cướp một cách trắng trợn rồi.
Anh ôm cô vào ngực, nhìn gò má sưng đỏ của cô mà lòng đau nhói: "Bác trai cần gì phải làm đau chính mình."
Người ta nói con cái là khúc ruột của cha mẹ, con đau một thì cha đau mười, anh thông cảm cho tâm trạng Triệu Anh, nhưng không vì thế mà tán thành việc ra tay đánh người.