Trần Hạo Giang dù đã nghỉ hưu nhưng vẫn chưa muốn rút lui khỏi ngành, chỗ nào cũng nhét người của mình vào cài đặt tai mắt khắp mọi nơi. Sáng sớm sau khi nhận được tin tức về Lãnh Cẩn Thu, ông ta liên tục gọi điện cho con trai nhưng không được lập tức ngồi xe tới Hải Thành.
“Không phải bố rất hài lòng về mối hôn sự này sao? Nhà họ Lãnh đã phong tỏa tin tức rồi chỉ cần tên đàn ông kia không nói ra mọi chuyện chẳng phải sóng gió sẽ qua đi.” Trần Quân Thành nhìn sắc mặt trầm tư của Trần Hạo Giang khẽ hỏi.
Trần Hạo Giang đanh mặt: “Phong tỏa? Đó chỉ là đối với người bình thường thôi, đám người cấp cao kia đã sớm truyền tai nhau rồi.”
Người có chí hướng lớn như ông ta sẽ không bao giờ vì cái lợi trước mắt mà ảnh hưởng đến việc trọng đại tương lai, nhà họ Lãnh thì đã sao? chức vị đó Lãnh Điền Quang còn ngồi được bao lâu? Chẳng mấy chốc cũng như ông ta hết tuổi về hưu mà thôi.
“Nhưng mà Tư Khiêm sẽ nghe sao? Con thấy nó chết mê chết mệt người phụ nữ kia đến điên rồi.” Trần Quân Thành dựa theo sắc mặt của bố cố ý thêm dầu vào lửa.
“Không nghe cũng phải nghe, người lụy tình không bao giờ làm được việc lớn.” Trần Hạo Giang hừ lạnh, ông ta không cho phép con trai mình có quyền chống đối, chỉ có thể chấp thuận mà thôi.
Trần Quân Thành biết mình đã thành công, khôn khéo dừng lại đúng lúc chuyển sang chủ đề khác: “Còn tên Bạch Kính Xuyên đó tiếp theo chúng ta nên làm gì đây? Không ngờ hắn ta lại sống dai như vậy?”
“Trước hết con cứ thể hiện tốt với thủ tướng là được, việc còn lại để bố lo.” Trần Hạo Giang dường như đã có tính toán khác quay đầu nhìn con trai nhắc nhở.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc dừng lại trước cổng doanh trại, sau khi người canh gác biết danh tính người ngồi trên xe liền để bọn họ đi vào.
Lãnh Điền Quang cùng Trần Quân Thành đi liền một mạch vào phòng làm việc của Trần Tư Khiêm, nhìn quanh một lượt không thấy bóng người liền tối sầm mặt đi ra, bắt được một sĩ quan hỏi han:
“Tiểu đoàn trưởng Trần đâu rồi?”
Binh sĩ kia nhận ra Trần Hạo Giang ấp úng nói: “Dạ tiểu đoàn trưởng dẫn các binh sĩ ra ngoài giúp dân rồi.”
“Vậy sao?” Trần Quân Thành híp mắt, anh ta không tin với tính cách xốc nổi của Trần Tư Khiêm giờ này vẫn còn bình tĩnh làm việc được.
“Đi gọi tiểu đoàn trưởng của các cậu về đây, nói với nó nếu không chủ động về chúng tôi sẽ tự tìm tới.”
Binh sĩ kia nghe xong đôi chân luống cuống không rõ nên làm thế nào? Trần Tư Khiêm đã dặn cậu ta bất kỳ người nào hỏi tới cũng phải nói anh ta ra ngoài làm việc, giờ mà đi gọi anh ta không phải sẽ xong đời sao? Nhưng khi bắt gặp tia hăm dọa trong mắt Trần Quân Thành, cậu ta tái mặt nhanh chóng cúi người nhận lệnh.
Chờ binh sĩ kia đi khỏi, Trần Quân Thành rời tầm mắt đỡ lấy Trần Hạo Giang hiếu thảo nói: “Mình vào trong ngồi đợi thôi bố, thằng nhóc đó không dám cãi lời đâu.”
“Nó có gì mà không dám? Từ nhỏ tới lớn không làm được cái gì ra hồn.” Trần Hạo Giang cáu gắt cất lời, bước chân không mấy vững vàng theo con trai quay lại phòng tiểu đoàn trưởng.
“Thượng tướng hóa ra là ngài thật, tôi còn tưởng mình nhìn lầm.”
Nghe được tiếng nói sau lưng, cha con Trần Hạo Giang lần lượt ngoái đầu lại nhìn, thấy người tới là Bạch Kính Xuyên liền nhau chóng trao đổi ánh mắt, tiếp theo Trần Hạo Giang cười thân thiện lên tiếng:
“Tư lệnh sức khỏe thế nào rồi? Thật ngại quá lần cậu ở Châu Nam nằm viện, đúng dịp tôi mang gia đình về quê viếng mộ tổ tiên không tới thăm cậu được, nay định qua không ngờ lại trùng hợp gặp cậu ở đây.”
“Bệnh tình không đáng ngại, để Thượng tướng bận tâm rồi.” Bạch Kính Xuyên tỏ ra khiêm tốn, hòa nhã đáp lại.
Thực ra từ lúc chiếc xe nhà họ Trần đi vào cổng anh đã trông thấy rồi, nhưng muốn chờ thử lão cáo già Trần Hạo Giang này qua chỗ mình trước hay con trai, xem ra với tình hình hiện tại ông ta đang rất sốt sắng, thiếu nhẫn lại sợ Trần Tư Khiêm cố chấp bám lấy Lãnh Cẩn Thu rồi.
Bạch Kính Xuyên nói thêm: “Tiểu đoàn trưởng không có trong phòng sao?”
Trần Hạo Giang khẽ cau mày, ông ta đưa tay đẩy nhẹ con trai một cái, Trần Quân Thành hiểu ý buộc mình luồn cúi, thay đổi ngữ điệu cầu khẩn mở miệng.
“Tư lệnh Bạch, bố tôi đường xa tới đây thăm Tư Khiêm lại không biết nó đã dẫn binh ra ngoài rồi, ngài nể tình để nó trở về một lát được không?”
Bạch Kính Xuyên hào sảng gật đầu chấp thuận, quay sang ra lệnh cho cấp dưới: “Lâm Tường đi gọi tiểu đoàn trưởng Trần về đây.”
“Không cần làm phiền cậu phụ tá Lâm đây, để binh sĩ đi là được.” Nói rồi ông ta để con trai mình đi ra ngoài tòa nhà vẫy một binh sĩ gần đó, thì thầm to nhỏ.
Khóe môi Bạch Kính Xuyên thoáng vểnh lên ý cười khỉnh, anh thừa biết ý đồ của bọn họ, vừa rồi không phải còn coi mình là chủ nhà, tự ý sai bảo binh sĩ điều người đang có nhiệm vụ bên ngoài về sao?
Ông ta là lo âu người của anh đi sẽ phát hiện ra Trần Tư Khiêm trốn việc?
Bạch Kính Xuyên cái gì cũng biết nhưng vẫn cố giả ngu để diễn trò cùng cha con họ Trần, nói với Trần Hạo Giang bao giờ trò chuyện với con trai xong thì qua chỗ mình chơi, rồi đi ngang qua bọn họ hướng ra sân.
“Bố xem thằng đó có phải đã ngửi thấy gì rồi không?” Trần Quân Thành dùng ánh mắt không phục nhìn theo Bạch Kính Xuyên suốt một đoạn đường, miệng lẩm bẩm nói.
“Cậu ta chưa có chứng cứ sẽ không dám đụng vào chúng ta đâu.” Trần Hạo Giang tâm trạng không mấy tốt, tự mình đi vào phòng.
Mất tới gần một tiếng đồng hồ Trần Tư Khiêm mới chậm chạp đứng trước mặt Trần Hạo Giang, thần sắc bất mãn mở miệng: “Bố với anh cả tới đây làm gì? Chuyện hôn sự với Cẩn Thu đã bàn xong rồi, không thể cứ thế tiến hành?”
“Thì ra mày cũng biết tao vì chuyện này mà tới, thế mà còn cố tình chạy đến nhà con bé đó, mày có còn là đàn ông không? Nó làm ra việc mất mặt đấy còn bi lụy?”
Trần Hạo Giang nổi cơn thịnh nộ đưa tay nâng chén trà lên định ném vào người Trần Tư Khiêm, giữa chừng lại lo gây ra tiếng động lớn khiến người khác chú ý tới đành thu tay về.
“Cẩm Thu không phải loại phụ nữ tùy tiện ấy, cô ấy chắc chắn bị người ta giở trò hãm hại.” Trần Tư Khiêm yêu đương hóa mù quáng, dù Lãnh Cẩn Thu có đánh mất tiết hạnh cậu ta vẫn một lòng hướng về, chống đối bố mình bảo vệ cô ta.
“Có hại hay không đã có bộ trưởng lãnh lo liệu, không tới phiên mày.” Trần Hạo Giang gõ tay lên bàn chỉ trích, nhà ông ta bề thế thiếu gì người muốn gả, không cùng ngành thì con cái của bộ trưởng bộ công an, hay y tế thiếu gì.
“Dù bố có cấm cản thế nào, ngoài Cẩn Thu ra con không lấy ai cả.”
“Choang.” Sau câu nói của Trần Tư Khiêm là tiếng va chạm vỡ vụn, Trần Hạo Giang nổi đóa không còn quan tâm đến điều gì nữa, ném chén trà nóng thẳng mặt con trai.
Bạch Kính Xuyên ở ngay gần đó nghe được, đôi mắt chợt quét qua tòa nhà phát ra tiếng động, cánh môi cong cong thấp thoáng nụ cười khẩy.
“Tư lệnh.” Lâm Tường nhỏ giọng gọi chờ đợi chỉ thị.
Bạch Kính Xuyên có vẻ đang suy tư đến việc nào đấy, lặng thinh hồi lâu chợt phất tay: “Cậu đi làm việc đi.”
Lâm Tường xem như đã hiểu, cũng không nán lại nữa rời đi làm việc.
Ngoài cổng chiếc xe đen mang biển số phát lộc dừng lại, trong phút chốc sắc thái trên gương mặt Bạch Kính Xuyên hoàn toàn thay đổi, ánh mắt sắc bén trở lên nhu hòa vội rảo bước đi tới.
Cánh cửa xe vừa mở ra, hình dáng nhớ thương lan đầy trong mắt.
“Mệt không?” Bạch Kính Xuyên coi như chốn không người, khom lưng hôn lên môi Triệu An Ngữ một cái ôn nhuận hỏi han.
Trên xe ngoài hai người ra còn có Lục Trị, Triệu An Ngữ không được tự nhiên cho lắm cúi mặt nói: “Không có, cũng không đi bao nhiêu cả.”
Bạch Kính Xuyên sủng nịnh xoa đầu Triệu An Ngữ rồi chui vào trong xe ngồi sát bên cạnh cô, thân mật nói nhỏ: “Cần anh giúp không?”
“Việc này không khó em làm được.” Triệu An Ngữ có chút làm dáng ôm cánh tay Bạch Kính Xuyên tựa đầu vào vai anh.
Đến việc xem mặt bằng để mở công ty thôi cô còn phải nhờ đến anh, vậy sau này những việc lớn hơn sẽ sao đây? Cô rất sợ bản thân bị anh luông chiều quá độ mà trở nên lười biếng.