Thiên Vũ trở về lúc xế chiều. Anh cũng không có nói gì Băng vì hôm nay cô đã ngoan ngoãn nghe lời anh.
- Hôm nay em làm những gì? - Thiên Vũ ôm lấy Băng hỏi.
- Không...không có gì ạ... Em vẫn ở trong phòng.- Băng nắm hai bàn tay tránh để mình run quá Thiên Vũ sẽ tức giận.
- Ừ. Còn đau không?- Thiên Vũ càm bàn tay nhỏ của Băng lên hôn lên vết cắt ở cổ tay cô.
- Em...đỡ rồi ạ.- Băng hơi dụt tay lại.
Hành động này khiến Thiên Vũ nhíu mày, anh không thích cách cư xử này của cô chút nào.
- Em...không có...ý gì. Anh đừng tức giận.- Băng sợ hãi nói nhỏ.
- Đừng để tôi thấy như vậy thêm một lần nào nữa.- Thiên Vũ nghiêm khắc nói.
- Dạ.
....
Thiên Vũ kêu Băng đi tắm rồi xuống ăn cơm.
Dù ngồi ăn anh cũng bắt cô phải ngồi lên đùi mình. Ép cô phải ăn bằng hết thức ăn anh giao cho. Cũng là vì thấy cô gầy quá nên anh cần phải bắt ép cô ăn như vậy.1
Băng ngồi ăn cố gắng nhai thật nhanh để hết bát cơm.
Bữa ăn cũng không đáng sợ cho lắm.
...
Sau khi ăn xong Thiên Vũ bảo cô ở yên trong phòng, anh cần đến phòng làm việc để hoàn thành nốt công việc rồi sẽ đi ngủ với cô.
Băng ngoan ngoãn nằm im trên giường. Cô còn không dám di chuyển tư thế quá nhiều lần. Trằn trọc mãi không ngủ được.
Lúc Thiên Vũ làm xong việc cũng đã hơn 11 giờ, anh về phòng không nói nhiều đã lên giường đè người Băng xuống dưới.
- Em...em không có làm gì hết.- Băng sợ hãi nhìn Thiên Vũ.
- Tôi có nói em làm gì sao? - Thiên Vũ hơi nhướn mày cúi xuống hôn Băng.
Anh mạnh mẽ càn quét bên trong khoang miệng Băng. Cô không thể thở nổi mặt đỏ bừng, còn rất đau.
Thiên Vũ vừa hôn tay cũng lần mò xuống dưới làn váy. Vuốt ve cặp đùi thon thả có chút gầy của Băng. Không dừng lại ở đó mà còn lần mò lên trên. Băng sợ hãi cố gắng đẩy anh ra. Thiên Vũ vì thế cũng tức giận, anh không nói nhiều mà lập tức xé phăng bỏ chiếc váy trắng của Băng.
- Né tránh tôi?- Thiên Vũ gằn giọng lên nói.
- Em...anh... đừng làm chuyện này...được không?- Băng sợ hãi nước mắt tuôn ra không dám làm gì.1
- Em có quyền đòi hỏi sao?
Thiên Vũ nói xong liền giật bỏ áo ngực nhỏ của Băng để lộ hai cặp bánh bao trắng nõn không tì vết của Băng có một vết đỏ dài vì Thiên Vũ vừa mạnh tay giật bỏ áo nên mới có. Thiên Vũ cúi xuống mút mạnh nụ hoa hồng phấn của Băng, bên còn lại nhào bóp không ra hình thù gì.1
- Đ- Đừng...đau...xin anh.- Băng đã mất hết lí trí cô chỉ nghĩ đến việc đẩy Thiên Vũ ra khỏi người mình.
Thiên Vũ vì hành động này càng phẫn nộ hơn, anh cắt mạnh khiến nụ hoa của Băng chảy máu, Băng cảm giác như anh đã cắn đứt nó vậy.1
- Câm miệng lại cho tôi.- Thiên Vũ gằn giọng nói.
Anh trực tiếp xé bỏ chiếc quần lót của Băng. Không nói nhiều liền cởi bỏ quần áo trên người mình thật nhanh. Cả cơ thể săn chắc hiện rõ từng múi cơ. Dù vậy Băng rất sợ, nhất là thứ đó, nó dài, còn hiện cả gân xanh có cả màu tím dựng đứng lên. Cô không muốn việc này.
Chả nghĩ nhiều Băng liền xoay người định rời khỏi giường. Thiên Vũ kéo người Băng lại tát một cái đau điếng lên gương mặt thiên sứ của Băng. Cô choáng váng, đau đớn ôm lấy má.1
- Không biết điều.- Thiên Vũ tức giận tột độ.
Anh tách hai đùi Băng ra mạnh mẽ đâm vào bên trong. Khởi đầu không mấy suôn sẻ. Hành lang chật hẹp của Băng khiến Thiên Vũ khó mà vào. Anh đâm mạnh vào trong Băng càng đau đớn. Mãi mới có thể tiến sâu vào bên trong, Băng gần như sắp nứt ra làm hai.
- Em xin...anh...đau quá...Xin anh...bỏ ra đi.- Băng cố gắng năn nỉ Thiên Vũ.
- Câm miệng. Thả lỏng cơ thể ra, muốn bóp chết tôi sao.- Thiên Vũ đánh mạnh vào mông Băng.
Anh bây giờ cũng rất khó chịu, nơi đó của Băng chật khiến anh muốn bắn ra ngay lập tức, nhưng đâu dễ như vậy. Anh vừa mới tiến vào còn chưa làm được gì đã đòi nghỉ như vậy sao.
Nắm chặt lấy eo nhỏ của Băng, Thiên Vũ thúc sâu hẳn vào bên trong tận cùng. Bụng Băng còn lồi lên một đường dài thấy rõ nó sâu bao nhiêu.1
- Á...hức...xin anh...em không chịu được. - Băng khóc nức nở xin Thiên Vũ.
Ánh mắt anh hiện rõ vẻ càng hưng phấn hơn, liên thực đâm ra rồi thúc vào rất lâu. Bắn ra đợt một vẫn khiến Thiên Vũ không thoải mái, anh vẫn ham muốn thêm từ Băng. Còn Băng thì suýt chút nữa ngất đi, cô đau đến thở cũng khó khăn.
Thiên Vũ để Băng nghỉ một chút rồi lại tiếp tục làm công việc mạnh. Băng đau không còn sức lực, ngất đi lúc nào không hay. Thiên Vũ vẫn rất hăng say mà làm Băng. Anh còn chả hề biết mệt mà làm Băng đến lúc cô tỉnh lại.
Băng gần như chỉ muốn chết, anh hành hạ cô còn hơn cả cái chết. Có ai cứu Băng được không, cô sợ lắm rồi...1
- Băng.- Thiên Vũ giọng khàn khàn cúi xuống vuốt má bị anh tát rồi hôn lên nó.1
- D- dạ.- Băng nhắm mắt cố trả lời anh.
- Tôi vẫn muốn nữa.- Thiên Vũ hôn lên môi sưng đỏ của Băng nói.
- Em...thực sự...rất đ-au.... Anh...bỏ ra được không...hức...- Băng dù cầu xin nhưng vẫn phai nhìn sắc mặt Thiên Vũ.
- Chỉ một lần nữa thôi.- Thiên Vũ hôn lên đôi mắt đang khóc của Băng.1
- Xin anh...em đau lắm.- Băng lắc đầu nói.
Thiên Vũ đưa bàn tay Băng xuống chạm vào cây gậy to lớn đấy của anh. Băng cảm thấy nó nóng bỏng, to đến đáng sợ, còn nhớt nháp nữa. Tay cô run rẩy không ngừng.
- Tôi sẽ nghẹn chết mất. Băng, tôi làm nhé.- Thiên Vũ ấn mạnh tay Băng để cô cảm nhận rõ hơn.
Bàn tay Băng chạm vào cũng khiến anh sung sướng không thôi. Còn không kịp để Băng từ chối tiếp Thiên Vũ đã đâm mạnh vào lần nữa. Anh hung hăng đôi mắt bây giờ chỉ chứa toàn dục vọng chứ không hề hay biết Băng đau đớn ra sao. Băng nắm chặt ga giường, khóc cạn nước mắt.
Thiên Vũ bắn lần thứ ba vào bên trong cơ thể Băng khiến bụng cô to ra như mới mang thai 2, 3 tháng. Bên dưới còn sưng đỏ, còn cả vệt máu cho thấy Thiên Vũ làm Băng mạnh đến cỡ nào.1
Anh nhìn cơ thể Băng rất ham muốn làm thêm nhưng nhìn khuân mặt Băng anh cố gắng kiềm chế lại.
Lau nước mắt trên mặt Băng, còn hôn khắp mặt cô.
- Lần sau tôi sẽ nhẹ tay hơn. Ngoan, đừng khóc nữa. - Thiên Vũ giọng khàn khàn nói.1
Băng im lặng không nói gì, đúng hơn cô không biết nói gì với anh.
- Em không có quyền giận tôi, nghe rõ chưa?- Thiên Vũ thấy Băng im lặng nhắm mắt khiến anh nghĩ cô tức giận vì anh đã không nghe cô nói.
Bóp chặt hai bả vai Băng khiến cô đau lại càng đau thêm.
- Đau...quá. Anh...- Băng nhìn đôi mắt tức giận của Thiên Vũ nói.
- Nên nhớ tất cả những gì tôi làm với em, em đều phải vui vẻ nhận. Biết chưa?- Thiên Vũ càng bóp mạnh bả vai cô hơn.1
- Em...em biết rồi ạ.
Thiên Vũ hài lòng hôn lên mí mắt Băng. Anh nằm xuống để Băng gối lên tay anh rồi ôm cô vào lòng mình. Thật chí anh còn muốn khắc cô trên người mình, có như vậy cô mới không rời xa anh được.
Băng mệt mỏi cũng thiếp đi nhanh. Thiên Vũ nhìn khuân mặt lúc ngủ của Băng khiến lòng anh để chịu. Chỉ có lúc ngủ cô mới về đúng khuân mặt bình thường của cô, không buồn bã, không lo âu, không run sợ...Thiên Vũ vuốt khuân mặt của Băng.1
- Em chỉ được là của tôi thôi. Không một ai được phép mang em rời xa hết. Chỉ là thiên thần của mình tôi.- Thiên Vũ vừa nói vừa ôm chặt Băng hơn.
Ánh mắt vô cùng sắc bén như một người đang trông giữ báu vật quý giá sợ kẻ khác cướp đi.
__________________