"Thả em xuống.", Cô nằm trong lòng anh khó chịu vùng vẫy: "Em còn lời chưa nói với ba anh lại ngăn cản em làm gì?"
Mai Cẩn Nghiêu quẹt thẻ lên cửa, ôm cô đi vào trực tiếp đè xuống giường: "Có gì để nói."
Cô đặt tay lên ngực anh chặn lại sự thân mật: "Sao anh biết không có gì để nói?, Lục An Tràm lên án: "Vừa rồi anh lại có thái độ không tốt với ba?"
Mai Cẩn Nghiêu không trả lời, chỉ biết vùi mặt vào cổ cô: "Mười sáu ngày rồi."
Nghe được giọng thì thầm phả vào cổ cô, Lục An Tràm khẽ nhích ra nhìn xuống: "Mười sáu ngày gì?"
Anh cọ cọ mặt vào, thầm nói: "Nhớ em, thời khắc nào cũng nhớ, nhớ đến tâm trí cũng vì hình bóng em mà loạn lên."
Lục An Tràm nghe xong liền giật mình, bàn tay ôm lấy gáy anh, vuốt ve cái ót, mềm giọng nói: "Em cũng nhớ anh."
Bỗng nghe tiếng cười khẽ trầm khàn của anh, cô hỏi: "Anh cười cái gì?"
Mai Cẩn Nghiêu ngước mắt nhìn cô: "Em mà cũng biết nhớ anh nữa sao? Còn tưởng em quên đi người chồng này rồi."
Cô chột dạ, ra thì anh nói rất phải, hầu như là anh gọi điện cô nhiều hơn số lần cô gọi anh, với lại nói chuyện thì ít khi cô mở miệng nó nhớ anh.
"Thương để trong lòng.", Lục An Tràm chắc nịch nói.
"Thật sao?", Anh vuốt ve ngực trái của cô: "Để anh trong này à?"
Lục An Tràm không đáp, cô ngượng ngùng đem mặt giấu vào hõm cổ anh, lẩm bẩm: "Người già thật lắm lời."
"Lặp lại lần nữa.", Anh nhíu mày nhìn cô.
Cô hết hồn vội vàng ôm chặt lấy cổ anh, mặt cọ cọ làm nũng: "Em sai rồi."
Mai Cẩn Nghiêu trở người nằm xuống giường, đặt cô nằm sấp trên người anh, tay vòng qua ôm chầm lấy cô, tay kia vuốt ve miếng dán trên trán cô: "Đầu sao rồi?"
Cô để cằm tựa lên ngực anh, mắt ngước nhìn lên: "Không đau, lúc ngã đã bất tỉnh rồi khi tỉnh lại thì vết thương được bác sĩ cũng đã xử lý xong, chỉ có chút choáng đầu sau khi tỉnh lại thôi, hiện giờ thì không còn nữa."
Sợ anh không tin, cô to mắt nói: "Thật đó, em không gạt anh đâu."
"Ừm.", Anh đáp một tiếng, xoa lưng cô.
Lục An Tràm đang úp mặt ở ngực anh, đột nhiên người bị kéo lên một cái, chóp mũi cô liền cọ vào mũi anh, còn chưa kịp giật mình thì cô đã hô lên vì kinh ngạc.
Hai gương mặt đối lập song song với nhau, hơi thở cùng hòa vào làm một, đôi mắt chỉ chứa hình bóng của đối phương, làm bầu không khí trong phòng trở nên mờ ám.
Mai Cẩn Nghiêu vươn tay đặt ngay sau ót cô, kéo xuống lập tức hé môi ngậm lấy đôi môi cô, chạm vào rồi mới kéo những trận mất mát mười sáu ngày qua của anh, lưỡi nhanh tấn công chen vào răng đi thẳng vào khoang miệng, đầu lưỡi còn mạnh bạo xâm nhập đến vòm họng, nghe được tiếng nức lên, anh mới rút lưỡi ra xa, lực nhẹ nhàng lại từ từ thăm dò từng tấc bên trong vũng nước ngọt ngào này, mỗi răng cô lưỡi anh quét qua không xót điểm nào.
Nụ hôn ướt át đầy hơi thở dồn dập phát ra của cả hai, nước từ khoé môi cô chạy xuống, anh rời môi cô, lưỡi một đường quét sạch qua giọt nước chảy xuống chiếc cằm cô.
Đôi môi mỏng không ngừng hôn cần cổ mẩn cảm của cô, bàn tay anh nâng lên cách lớp áo mà đặt lên ngực cô bóp nắn.
Lục An Tràm bật nhẹ tiếng rên, cô vặn vẹo người né tránh bàn tay anh: "Đừng...", Giọng khó khăn nói.
"Rất nhớ em."
Cô biết anh muốn làm gì nhưng vội ngăn lại, thở dốc nói: "Không có cái kia..."
Mai Cẩn Nghiêu rũ xuống nhìn cô vài giây, tay cầm lấy điện thoại: "Đem hộp áo mưa lên đây."
Sự khiếp sợ mà giật mình ngồi thẳng dậy, Lục An Tràm nhìn anh vẻ mặt khó tin: "Anh..."
"Trợ lý Từ đang mang lên."
Lục An Tràm muốn khóc mà khóc không được, hờn dỗi mà dùng nắm đấm, đấm mạnh xuống ngực anh: "Sao anh lại kêu trợ lý Từ đi mua cái thứ đó?"
"Em lo cái gì?"
Cô thẹn quá hoá giận nhảy xuống người anh, xoay mặt đi không muốn dòm ngó đến.
Mai Cẩn Nghiêu mở cửa cầm lấy hộp vuông đem vào, sau đó mở hộp lấy vài cái ra bên ngoài, anh đi lại nhìn thấy cô đã quay lưng, liền đi qua ấn vai cô đè người xuống giường.
"Không có gì để giận."
Cô vểnh môi đem mắt nhìn nơi khác chứ không muốn nhìn anh.
"Không muốn nói chuyện với anh?", Mai Cẩn Nghiêu nhìn cô gái nằm dưới thân mình vẫn còn giận dỗi không chịu nói chuyện, anh hơi nheo mắt một lát, mới nhẹ giọng nói: "Lần sau sẽ không như vậy."
Lục An Tràm quay đầu lại đối diện với anh, môi mím lại khẽ mở lời: "Không có lần sau đâu đấy?"
"Ừm, anh nhớ rồi."
Nghĩ làm sao anh lại kêu người khác đi mua những thứ vật dụng ngượng nghịu đó, như vậy làm sao cô dám nhìn mặt trợ lý Từ.
Mai Cẩn Nghiêu thấy cô đã hết giận, lòng nhẹ xuống, tay tìm mò cởi áo cô.
"Khoan đã.", Cô chặt tay anh lại: "Em chưa tắm người rất dơ."
"Anh không chê.", Mai Cẩn Nghiêu vẫn từ tốn cởi áo cô giống như đang lật trang giấy trắng vậy, động tác tao nhã nhẹ nhàng mà khiến người khác phải cuốn hồn theo động tác của anh.
Thấy anh cởi cho mình cô cũng muốn hơn thua, tay đặt trước ngực anh mới nhớ đến hôm nay anh không mặc áo sơ mi, thế là hai tay cô lướt đi xuống hai bên hông anh, nắm lấy góc áo kéo lên đến nách chợt dừng lại.
"Em gấp?"
???
"Không có!"
"Chối?"
Lục An Tràm lúng túng thả tay xuống, nhanh cũng rất nhanh chóng đáp trả lại: "Anh cởi áo em tại sao em không thể cởi áo anh?"
"Không phải.", Mai Cẩn Nghiêu đem cái áo ngoài cô vứt đi, tay luồn ra sau cởi móc áo ngực, mắt vẫn nhìn chằm chằm gương mặt cô: "Chỉ thấy em rất ngoan."
Áo ngực màu trắng được ném đi, anh nắm lấy cổ áo len mình kéo một cái dứt khoát nó đã nằm chồng lên chiếc áo ngực gợi cảm ở dưới sàn.
Mai Cẩn Nghiêu liền hạ người xuống áp sát người đến, cho hai da thịt chạm vào nhau, cho ngực trần anh ép hai bầu ngực mềm mại đó xuống, môi hai người áp vào, vừa hút vào đã nghe tiếng môi lưỡi giao hòa với nhau.
Cảm nhận người của anh nóng hừng hực, bàn tay nóng bỏng không ngừng du ngoạn trên làn da cô, đang chìm đắm trong nụ hôn dục vọng này, tay nắm chặt ga giường cảm nhận khoái cảm đang đến.
Môi đi xuống dọc theo xương quai xanh, bên tay đang nhào bóp ngực cô đã có có dấu hiệu cứng lên, môi anh dời xuống ngậm lấy đỉnh hồng, tay còn lại bóp ngực còn lại, ngón tay anh đỉnh lên nụ hôn hồng của cô khiến nó nhạy cảm cứng lên, sau đó anh nắm lấy nó kéo ra thu về.
"Tràm Tràm ngoan nào, kêu ra cho anh nghe."
Đây không phải lần đâu cô nghe anh nói câu thế này, còn rất nhiều câu biến thái hơn nữa, dù không phải là lần đầu nghe thấy nhưng trong trường hợp như vậy khó trách được ngại ngùng, người ngoài thì cô không màng đến nhưng trước mặt anh da mặt cô lại rất mỏng, chỉ cần anh nói đôi ba câu đã khiến mặt cô đỏ rần lên.
"Xấu xa... Không nói."
Đôi môi mơn trớn làn da cô, khàn khàn thấp giọng mê hoặc: "Kêu đi anh cho em mượn súng cầm."
"Em mượn súng làm gì? Lục An Tràm thở nặng nhọc nói: "Vừa nãy em chỉ muốn hù doạ cô ta một chút thôi."
Bàn tay anh trượt lên nắm lấy tay cô đi xuống đặt vào đũng quần mình: "Anh nói là súng nước."
!!!
"Gì? Gì súng... Súng nước?", Cô ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh.
"Là súng nước, không phải là súng có đạn.", Vẫn thấy mặt cô ngớ ra anh cười khẽ: "Em cầm nó bóp một cái nước sẽ tự động bắn ra, không tin em thử đi."
Thấy bàn tay cô không động đậy, anh thúc giục: "Sao em không mau bóp cò đi."
"Aaa! Anh ấu trĩ!"
...
Sau khi trải qua một trận mây mưa vô cùng mãnh liệt, cô ghé vào lòng anh nhắm mắt nghỉ ngơi, giọng yếu xìu hỏi: "Con anh gửi cho ai chăm sóc?"
"Thuộc hạ."
Cô hết hồn mở mắt: "Sao anh không gọi bảo mẫu?"
Bàn tay vuốt tóc cô, thản nhiên trả lời: "Thuộc hạ anh chăm sóc rất tốt không kém gì bảo mẫu."
Cô có nên tin không? Mấy người đàn ông trai tráng đó lại có thể chăm sóc em bé sao? Thật nghe mà khó thể tin được.
"Em không yên tâm thì mau chóng theo anh về nhà."
Lục An Tràm mím môi, ngón tay nghịch nghịch vẽ trên ngực anh: "Để em cho cô ta bài học sẽ theo anh về."
"Hửm?", Anh cụp mắt xuống: "Tràm Tràm định làm gì?"
"Bí mật.", Cô nói rồi bật người dậy: "Anh cạo râu đi."
Mai Cẩn Nghiêu nhướng mắt: "Sao?"
Cô bắt lấy bàn tay anh sờ vào cằm: "Nó nhô lên, vừa rồi anh hôn em vừa ngứa vừa nhột."
Lục An Tràm nói rồi lật đật xốc chăn ra đi xuống giường lục lọi kiềm gì đó: "Đây rồi.", Cô cầm dao cạo đến: "Có cần em giúp không?"
"Được."
Trong quá trình, Mai Cẩn Nghiêu rất phối hợp anh đứng yên mắt nhìn chằm chằm người trước mặt.
"Anh đừng nhúc nhích nếu không sẽ cắt trúng thịt.", Cô cực kỳ nghiêm túc cạo cho anh, đây là lần đầu cô làm thế nên phải chú ý cận thận một chút.
Anh thì khom lưng cô thì nhón chân, thế là Mai Cẩn Nghiêu xốc nách cô lên xoay người lại đặt cô ngồi lên kệ.
Lục An Tràm chưa kịp hô lên, cô rút dao cao ra: "Sao anh không nói trước? Suýt thì cắt vào da rồi.", Cô trừng mắt nhìn anh.
"Cắt trúng cũng không sao, anh không để ý."
"Nhưng em thì có.", Lục An Tràm dẫu cái môi mình lên, tay vuốt ve gương mặt anh: "Anh đẹp trai như thế nào sao em nỡ lòng để lại sẹt trên khuôn mặt này được."
Mai Cẩn Nghiêu nghe xong hứng thú cong đuôi mắt: "Có được coi là câu khen ngợi của em dành cho anh không?"
"Là khen ngợi đấy.", Ngón tay nâng cằm anh lên, tiếp tục cạo đi hết số bọt còn lại: "Xong rồi."
Còn thấy anh chưa di chuyển, cô sựng người lại hỏi: "Anh không đi rửa mặt à?"
Mai Cẩn Nghiêu gần lại hôn lên môi cô một cái rồi đứng thẳng người lên: "Này là khen thưởng."
Cô tránh mắt, ho nhẹ hai tiếng, khẽ nhỏ giọng: "Ôm em xuống."
Tưởng anh thả cô xuống ai dè anh ôm cô không muốn.
Mai Cẩn Nghiêu ôm cô đem ra ngoài, vừa đi vừa thấp giọng hỏi: "Mấy ngày anh không có đây em có lén khóc không đấy?"
"Không có.", Cô nhìn thành thật nói: "Không hề khóc."
"Tốt, không được khóc khi anh không ở cạnh em, có biết không?", Mai Cẩn Nghiêu lay nhẹ người trong tay.
Lục An Tràm cong môi: "Đã biết."
Trong lúc đang ôm ấp thân mật với nhau liền bị tiếng chuông điện thoại cắt ngang tình cảnh mặn nồng này của hai người.
"Khoan... Để em nghe điện thoại...", Lục An Tràm cố gắng đẩy mặt anh ra khỏi cổ mình, tay với lấy điện thoại.
"Con nghe ba.", Cô quay qua trừng mắt cắn môi cảnh cáo.
Mai Cẩn Nghiêu đành ngồi yên, nheo mắt nhìn cô, bàn tay vẫn cầm lấy bàn tay cô vân vê lâu lâu còn vuốt ve chiếc nhẫn, sau đó là hôn lên, rồi tiếp tục xoa xoa tay cô.
"Dạ, tối nay con sẽ dẫn anh ấy về."
Cúp máy, cô quay đầu nhìn anh: "Ba gọi anh và em tối nay về nhà họ Lục một chuyến."
"Ừm."
Thấy anh gật đầu rồi yên lặng, Lục An Tràm cầm lấy bàn tay anh ấn xuống, cô vươn người quỳ trên người anh tay đặt lên bả vai săn chắc khẽ ấn xuống, đôi mắt trợn lên: "Không được có thái độ với trưởng bối."
Môi vừa mở thì cô che miệng anh lại: "Biết ông ấy không phải ba ruột em, nhưng ông là người tốt nhất trong nhà họ Lục cũng là người thương em."
Anh mở lời, hơi thở phun vào lòng bàn tay cô: "Anh cũng thương em không phải riêng ông ta."
Lục An Tràm rút tay lại, vẫn tiếp tục nói cho ra lẽ: "Anh nói thế nghe được sao?"
"Nghe được."
Còn cãi? Lục An Tràm tức giận mắt nhìn anh chỉ biết thở phì phò, sau đó bật cười: "Đừng nói là anh đang ghen nha?"
Mai Cẩn Nghiêu giương mắt lên, không nhanh không chậm đáp: "Ừ."
"Là ba đấy! Là ba! Là ba em!", Cô còn nhấn mạnh ba lần.
"Không phải ba ruột.", Anh lơ mắt đi chỗ khác không nhìn đến vẻ mặt tức giận của cô trông ra sao.
Lục An Tràm hết cách để nói với anh, cô đứng dậy, tay chống nạnh nhìn anh từ trên xuống: "Anh bệnh ngày càng nhiều, đúng chính là có bệnh!"
Mai Cẩn Nghiêu giương mắt nhìn lên: "Ngoại trừ mắc bệnh sạch sẽ ra còn mắc thêm một căn bệnh không có thuốc trị."
Cô há miệng: "Bệnh gì?"
"Bệnh yêu em."
Lục An Tràm nghe xong khom người cầm gối ném vào người anh: "Không đứng đặn!", Cô tức quá không thể nói được gì, liền nhảy xuống giường đi đến cửa sổ để hít không khí.
Mai Cẩn Nghiêu nhàn nhã gối tay nằm xuống giường nhìn ngực cô gái vì giận mà phập phồng lên xuống, sau đó anh nói: "Anh còn chưa tính sổ em với thằng ranh kia."
Tay đang quạt gương mặt nghe xong cô dừng lại, ngoái đầu nhìn: "Trương Kỳ?"
"Còn biết cả tên?"
Cô cười nhẹ khoanh tay dựa người vào cửa sổ, thản nhiên nói: "Vị hôn thê cũ làm sao mà quên được tên."
Nghe xong sắc mặt ai đó đen lại, Mai Cẩn Nghiêu bước xuống giường, chân di chuyển đến gần cô, bỗng đôi môi ít khi cười đột nhiên cong lên.
Lục An Tràm thấy sức mạnh lớn đang không ngừng dồn đến khiến cho cô khó thở, đến khi bắt gặp anh cười với mình một cái thì cô ngừng thở.
"Aaaaa."
Mai Cẩn Nghiêu cắn vành tai cô, vươn lưỡi ra miết nhẹ, rồi thở một hơi khàn khàn: "Muốn anh lên cơn điên em mới biết sợ sao?"
Cô rùng mình, tay đẩy đẩy anh ra, nhưng người anh vẫn cứ dính vào đè cô trên cửa sổ làm bằng kính, cô đẩy mặt anh ra niềm nở nói: "Bình tĩnh nào, nghe em nói hết."
Ngước mắt nhìn lên, cô nuốt nước bọt xong rồi mới lên tiếng giải thích: "Chuyện là gia đình hứa hôn nhau thôi nhưng em vừa hay tin liền bị chị gái cho người bắt đi.", Nói rồi cô khẽ liếc mắt xem biểu hiện của anh: "Chỉ có nhiêu đó thôi, thật chắc em chưa từng nói chuyện với cậu ta lần nào, ai mà biết lần này ăn trúng thứ gì lại bắt chuyện với em khiến cho cô ta ghen tuông, đã thế còn cố ý muốn tông xe vào người em nữa chứ."
"Lần sau anh cho người tông chết cô ta."
Lục An Tràm hoảng hốt lên, hai tay ôm lấy cổ anh: "Đừng, để chuyện này cho em tự xử lý."
Cô không can anh không thật sự sẽ giết người thật, vì anh quá nghiêm túc nên không thể đùa dạy dột được.
"Anh đừng như thế có được không vậy?"
"Miễn là em mọi thứ đều được."
Cô đu trên người anh không khác gì một con gấu trúc đang làm nũng: "Yên tâm để em tự giải quyết nhé?"
Mai Cẩn Nghiêu ngẫm vài giây, chỉ biết thở dài gật đầu: "Có gì thì nói anh một tiếng."
"Vâng."