Lục An Tràm cứ đi mãi, khó khăn lắm mới thấy vài chiếc xe nhưng hầu như mọi người đều phớt lờ đi, đã vậy còn phi xe nhanh hơn. Cô thất vọng, cả người mệt mỏi chân sắp nhũn ra bất lực rồi xuống ven đường, từ ngày bị bắt cho đến bây giờ bụng cô vẫn chưa lót thứ gì, đến giọt nước cũng không có, người cô không còn sức nữa rồi. Giữa nơi lạ lẫm này cô không biết phải đi đâu, rất nhiều người sợ bị lừa gạt, trong khi đó đêm hôm như vậy ngoài đường vắng vẻ mà lại xuất hiện một cô gái quần áo học sinh cũng dính máu, tay chân thương tích, cả người chật vật như thế có ai mà dám giúp đỡ, nếu là cô chắc phải còn đắn đo không biết có nên giúp không.
Mà thôi, đã trốn khỏi được chiếc xe đó là điều đáng mừng, duy nhất hiện giờ có thể trở về nhà, suy nghĩ đến đây cô khựng người lại. Nhà sao? Cô có nhà à?
Đèn xe phía trước chiếu vào người cô, Lục An Tràm bỏ qua suy nghĩ vội lấy tay che mắt, lúc này cô vẫn chưa từ bỏ cơ hội, nhưng lần này không như mấy lần vừa rồi mà vẫn tay, cô đứng dậy bước chân hơi loạn choạng mà phi thẳng đến đâu xe.
Két!
Người đàn ông trong xe đang nhắm mắt, xe thắng gấp đột ngột đôi mắt không vui liền mở ra.
"Ông chủ có người chặn đầu xe chúng ta."
Gương mặt không tỏ ra thái độ gì, nhưng miệng mở lời khiến người khác sợ hãi không thôi: "Giết."
Nghe mệnh lệnh tay cầm lấy khẩu súng, ánh mắt chú ý đến người ngồi trước đầu xe, người ngây ra: "Ông... Ông chủ là một cô gái vẫn còn nhỏ!"
Nghe có người trái lệnh, mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào người ngồi ghế lái, phun ra hơi lạnh thấu xương: "Muốn chết?"
Nhận ra mình không nghe lệnh, lòng sợ hãi dâng lên, tay cầm súng định mở cửa ra ngoài thì bước chân cô gái đó đã nhanh hơn.
Lục An Tràm không thấy động tĩnh, cô bèn ngồi dậy chạy đến gần chiếc xe, tay rụt rè gõ nhẹ kính.
"Thật sự đã làm phiền rồi."
Người trong xe mới chú ý gương mặt nhỏ đang bên ngoài cửa xe, mắt nhìn làn da trắng hồng non nớt kia, đôi môi hồng nhệch nhạt hơi mím lại, bỗng cất tiếng: "Hạ kính xe."
"Vâng."
Thấy kính xe hạ xuống, cô vui mừng nhưng chưa được hai giây thấy được gương mặt người trong xe phóng diện ra, cô khiếp sợ tay che miệng chặn tiếng la của mình lại.
Gương mặt của người này thật đáng sợ, nhưng lại rất đẹp trai, đây là lần đầu cô thấy một người đẹp đến như vậy, đến nam minh tinh chắc vẫn thua xa người này.
Gạt bỏ suy nghĩ mình trong đầu, cô liếm liếm đôi môi khô, có chút không tự nhiên nói: "Chú... Chú có thể nào cho cháu mượn một ít tiền không?"
Cô nói rồi nhìn mặt người đàn ông vẫn không biểu cảm gì, cô luýnh quýnh sợ hãi nói tiếp: "Yên tâm! Cháu không phải kẻ lừa đảo đâu! Cháu hứa sẽ trả lại tiền cho chú sau khi về đến nhà an toàn!"
Người ngồi ghế lái định lên tiếng nhắc nhở giữ khoảng cách nhưng vẫn còn chưa kia, thì giọng nói ở ghế sau đã cắt đứt.
"Bằng cách nào?"
Lục An Tràm ngơ ngác: "Hả? Chú nói gì?"
Gương mặt không có cảm xúc gì, lời nói cũng nhàn nhạt không gợn sống: "Bằng cách nào tôi tin không phải là kẻ lừa đảo?"
"Hiện giờ nhìn thế này chắc chú sẽ không tin, nhưng sự thật là cháu không nói dối chú đâu, chú nhìn đi trên người cháu vẫn còn mặc đồng phục đó. Cháu chính xác là một học sinh chăm ngoan học giỏi!", Cô rất thành thật mà cam đoan chuyện này.
Lục An Tràm sắp ăn vạ rồi, cô méo mó bộ mặt của mình, đầu nghĩ ra kế sách, liền bi thương cho người đàn ông này thấy: "Cháu không biết nơi này, cháu bị bắt cóc may mắn mới thoát khỏi đây. Nhưng chẳng ai chịu giúp đỡ cháu cả, thật sự cháu không phải người lừa đảo đâu."
Bắt cóc, nhìn gương mặt khả ái như vậy, cô gái mà bọn chúng vừa nhắc, chính là người này rồi.
Thật trùng hợp.
"Lên xe."
Mắt cô sáng rực lên, không giấu được niềm vui sướng, Lục An Tràm nhanh chóng chui vào xe, không gian trong xe này vô cùng rộng rãi, đến mùi hương gỗ nhàn nhạt bay vào mũi cô, cô khẽ đưa mũi ngửi, mới phát hiện mùi này xuất phát từ người đàn ông ngồi bên cạnh mình. Cô đỏ mặt vội nhìn ra ngoài cửa sổ, người cũng nhích gần đến cửa xe, người đàn ông này nhìn rất chững chạc chắc tuổi cũng đã lớn, nhìn cách ăn mặc cũng biết là người có tiền, nhưng mà sự đẹp trai không thể che giấu được, cô không phải người háo sắc nhưng nhìn người đẹp thế này cô chút nhận xét thôi.
"Cảm ơn chú.", Cô hơi e dè mà nhỏ giọng.
Trong xe đang yên tĩnh thì giọng nói ngọt ngào của cô gái nhỏ cất lên.
"Thật sự cảm ơn chú, cháu hứa sẽ báo đáp ân tình này."
Người lái xe nhìn qua gương chiếc hầu, trong lòng dâng lên sự quái lạ, đây là lần đầu thấy mặt này của ông chủ. Vừa rồi còn đòi giết người ta, giờ lại ra tay giúp đỡ, trường hợp đầu tiên thấy được, nhưng lại không xen vào chuyện của ông chủ.
"Báo đáp thế nào?", Người đàn ông liếc mắt hỏi.
Cô lắc đầu, đôi mắt vẫn luôn luôn thành thật, không chút do dự trả lời: "Cháu không biết, nhưng chú muốn gì cháu cũng sẽ đồng ý giúp đỡ."
Từ khi nào anh cần sự giúp đỡ từ người khác.
"Không cần."
Lục An Tràm thấy người này lạnh lùng không thích nói chuyện, cô mím môi im lặng, lúc sau, cô nghĩ ra cái gì đó, ngẩng đầu cong môi: "Cháu tên Lục An Tràm, còn chú thì sao?"
Người đàn ông nhìn thấy nụ cười hồn nhiên kia, mày hơi nhướng nhẹ: "Mai Cẩn Nghiêu."
"Mai Cẩn Nghiêu, tên rất hay!"
Người đang lái xe bỗng hít hơi khí lạnh, gọi tên ông chủ là điều cầm kỵ. Cô gái nhỏ này chưa biết được người ngồi kế mình là ai, sợ biết rồi không tè ra quần mới lạ.
Lục An Tràm thấy có hơi không được lịch sự, cô nói xin lỗi, sau đó khôi phục lại vẻ yên tĩnh hằng ngày của mình, cô bỗng ngồi nghiêm túc giữ thái độ đúng mực khi ngồi nhờ trên xe của người khác.
Mai Cẩn Nghiêu thấy người bên cạnh đã im lặng, ánh mắt léo lên tia sáng nhỏ bé hiếm thấy, nhìn đồng phục này không phải là học sinh ở đây.
"Nhà ở đâu?"
Lục An Tràm xoay mặt qua, rất ngoan ngoãn trả lời: "Thành phố B."
Ở đây là thành phố S, hơi xa.
"Học sinh cấp hai?"
Mặt cô đỏ lên, nâng cánh tay máu đỏ đã đọng lại, gãi nhẹ đầu mình: "Cấp ba ạ, cháu mười... Mười bảy tuổi rồi."
Anh biết thế, nhưng vẫn cố ý hỏi.
Nhìn tay chân trắng nõn của thiếu nữ xuất hiện vết thương, máu còn vướng vào áo trắng đi học, người mảnh khảnh chỉ sợ gió thổi qua cuốn bay cô gái nhỏ này đi mất.
"Không đau sao?"
Mai Cẩn Nghiêu lần đầu quan tâm người đến vậy, đến bản thân anh cũng chẳng dám tin.
Cô khẽ lắc đầu: "Giờ không còn đau nữa, ấn vào thì sẽ đau còn không đụng đến thì không sao."
"Gọi điện thoại cho bác sĩ đến biệt thự.", Mai Cẩn Nghiêu ngước mắt nhìn người lái xe.
Nghe xong người khiếp sợ, tay run rẩy cầm lấy điện thoại để gọi. Ông chủ vậy mà... Như cơn ác mộng, khó tin được chuyện đang diễn ra trước mắt.
Khi chiếc xe đã dừng lại, cô nhìn ra mắt trợn tròn, khi là người này giàu thôi, không ngờ lại giàu kinh khủng đến vậy. Ánh mắt lướt qua hai người đàn ông đang gác cổng, điều chú ý đến đó chính là họ có cầm súng trên tay, mắt cô nheo nheo cố gắng trừng lớn còn sợ mình nhìn nhầm.
Cả sống lưng cô lạnh ngang xương, mặt xoay qua nhìn người đàn ông bên cạnh, âm thầm nuốt nước bọt.
Mai Cẩn Nghiêu biết người bên cạnh suy nghĩ cái gì, anh thản nhiên nói: "Súng đồ chơi."
Nghe rồi cô thở nhẹ, biết ngay là súng giả mà, lúc này cô mới an tâm bước xuống xe. Hai người đàn ông thấy cô gái lạ mặt đang đi ở sau biết là của ông chủ dẫn về, vẻ mặt không khỏi kinh ngạc nhưng cũng không dám nhiều lời.
Chân bước vào trong, càng đi theo bước chân của người đàn ông thì chân cô càng đau, định hạ chậm bước chân lại cô thấy hai bên đường phía trước đang có một đội người đứng nghiêm túc trải thẳng vào bên trong, nhưng mỗi người đều cầm khẩu súng trên tay.
Bước chân cô nhũn xuống, đứng không vững liền nhào ra, tay cô bất chợt nắm lấy cánh tay người đằng trước, âm thanh gài súng một lượt vang lên vô cùng rõ ràng. Lục An Tràm ngước mắt nhìn tất cả mũi sống đang chỉa thẳng vào người cô.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống bàn tay nhỏ đang ôm chặt cánh tay mình, người anh cứng ngắc, tay mở một cúc áo xuống, giọng sắp không còn kiên nhẫn: "Không muốn bị bắn chết thì buông tay ra."
Âm giọng rét lạnh thốt ra, Lục An Tràm sợ hãi hoảng hốt vội buông tay, bước chân lui về sau, nhìn xung quanh khu biệt thự lớn huy hoàng này, cả đám người áo đen này nữa, nên trực giác đã nói cho cô biết người này không đơn giản.
"Vừa rồi chú, chú nói súng đồ chơi mà?", Lục An Tràm sợ sệt giọng có chút run.
Mai Cẩn Nghiêu liếc mắt: "Đối với một số trẻ nhỏ sẽ cho là súng đồ chơi, nhưng đối với tôi nó là thật."
"..."
Giọng vừa dứt, cơn gió thổi qua khiến sống lưng cô lạnh ngắt.
"Hạ súng."
Đám người kia hạ súng xuống, Lục An Tràm không dám suy nghĩ đến chuyện kế tiếp, liền nói: "Đột... Đột nhiên cháu nhớ ra mình còn một chút tiền, cho nên không làm phiền chú nữa.", Cô vừa xoay người thì cánh cổng lớn khép chặt lại.
"Bước vào nơi của tôi rồi còn dám bỏ chạy."
Mai Cẩn Nghiêu không quan tâm mấy, lơ đễnh nói: "Muốn ăn đạn thì cứ bước ra, còn muốn sống thì đi theo tôi."
Nhìn những người đàn ông đang cầm súng, vẻ mặt ai nấy hung tợn, chưa bao giờ cô lâm vào tình thế này. Vừa mới thoát khỏi địa ngục nhưng chẳng được bao lâu lại rời vào 18 tầng địa ngục, nhưng giờ cô có thể quay lại được không?
Người đàn ông này không đơn giản, lúc đầu cô biết như thế có chết cô cũng không chặn đầu xe họ làm gì.
Lục An Tràm liếm môi, tay nắm chặt góc váy người hơi run rẩy, vừa sợ lại vừa đói, cô cắn môi nhìn xung quanh nơi này sau đó nhìn người đàn ông đang nhíu mày nhìn cô.
"Thật... Thật sự cháu... Cháu có tiền."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn người trước mặt không nói gì, tay giơ lên, đám người đang đứng hàng loạt chỉa tất cả mũi súng về phía cô.
Lục An Tràm đơ người, chân không vững khuỵu người xuống, cô há miệng sợ hãi đến không nói lời gì.
Giọng lạnh băng của người đàn ông cất lên: "Ở đây có năm mươi hai người tương đương với năm mươi hai khẩu súng, muốn rời đi thì đi đi."
"Không...", Cô quyết liệt lắc đầu: "Không... Dám đi."
Mai Cẩn Nghiêu giãn chân mày ra, tay đút túi quần xoay người đi vào trong: "Hạ súng xuống."
Cô từ từ đứng dậy vội vàng đi theo bước chân người trước mắt, trái tim ngày càng đập điên cuồng, nơi này không thoát được rồi. Vừa rồi người đàn ông trên xe vẫn còn bình thường, nhưng hiện giờ không phải như cô nghĩ.
"Ông chủ."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn thuốc khử trùng ở trước mặt, cả người bỗng chốc dừng lại, ánh mắt léo lên sự kinh ngạc không thôi, khẽ liếc nhìn bóng dáng nhỏ phía sau, anh trầm tư rồi rời mắt.
"Không cần."
Thuộc hạ nghe xong giật mình, nhìn ông chủ mình sau đó nhìn đến cô gái không rõ lai lịch kia.
"Cô bé đó vừa chạm vào ngài... Ngài vẫn không sao?"
Mai Cẩn Nghiêu không nói, chỉ đưa mắt cảnh cáo, người nọ biết điều cúi đầu liền lui đi.
Thấy thân thể nhỏ bé đứng đó, người khẽ run lên, trong chật vật rất tội nghiệp. Trên người không ít vết thương, cái đầu nhỏ vẫn gục xuống dưới, bàn tay vẫn còn nắm chặt trông có vẻ rất sợ nhưng lại không dám khóc lóc.
Mai Cẩn Nghiêu rời mắt: "Lại đây."
Cô ngẩng đầu chần chừ một lúc mới bước đến gần, Lục An Tràm không dám nói chuyện với người đàn ông này, cô ngoan ngoãn im lặng.
Khi vào đây rồi cô mới biết mình thật sự không thể ra ngoài, căn biệt thự huy hoàng như vậy, còn có những mấy chục người canh gác bên ngoài. Chứng tỏ người đàn ông này là một người có máu mặt.
Trong lúc vẫn còn đang suy nghĩ tìm cách bỏ trốn, đột ngột bị một lực mạnh mẽ nhấc bổng lên, cô giật nảy mình tỉnh táo hẳn.
"Chú... Chú làm gì?"
Mai Cẩn Nghiêu không đáp, anh đang ôm cơ thể thiếu nữ mềm mại trong lòng kiểm xúc trước giờ anh chưa cảm nhận người, không nói gì một đường đi thẳng lên phòng, bàn tay còn siết chặt lấy eo nhỏ.
Cô rên khẽ một tiếng vì đau, nhưng gương mặt người đàn ông trông rất đáng sợ, chữ đau ở cổ họng liền vướng lại, cô đành cắn chặt răng.
Không biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, nhưng cô vẫn đang sợ hãi trong lòng không thôi, người này rốt cuộc giữ cô làm gì?
Nhưng cách rời khỏi nơi này chỉ có con đường là đi xuống âm phủ, cho nên cô không thể trái ý người đàn ông này được.