Sự việc xảy ra vẫn chưa ai biết, Lục An Tràm còn đang họp, hiện tại những tài liệu và mẫu thiết kế cô lỡ tay làm đổ cốc cà phê lên, may mắn là còn dữ liệu trong trong lop top, không thì xong đời.
"Xin lỗi, phiền mọi người đợi một lát."
Màn hình lớn kết nối và chiếc nhẫn kim cương được phát hoạ rõ nét: "Chủ tịch này là mẫu lần nãy tôi đã chọn ra, ngài xem có được không, còn chi tiết nào thiếu thì ngài cứ nói."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn, ánh mắt hiện lên tia vui vẻ: "Tôi không có ý kiến."
Màn hình bỗng nhảy qua bức ảnh khác, đồng loạt con mắt cổ đông trong phòng họp trợn trắng, cái này...
Lục An Tràm còn chưa hay lop top có vấn đề, cô vừa rồi xuống ghế bắt gặp nhìn ánh mắt lạ của mọi người trong phòng, cô nhướng mày cho đến khi nhìn vào màn hình thì giật mình vội ấn di chuyển nhưng không may nó lag rồi.
"...."
Trong hình là một người đàn ông lạnh lùng đang mặc trên người một bộ vest đen lịch lãm của chú rể, còn cô dâu vẻ mặt xinh đẹp thuần khiết ngồi trên đùi chú rể, tạo một bức tranh đẹp như được vẽ từ thời vương quốc. Nhưng người trong hình không ai khác chính là chủ tịch và thiết kế Lục.
Mai Cẩn Nghiêu rời mắt từ màn hình lớn dừng trên người cô gái ngồi cách không mấy xa.
Khoé môi cô co rút lại, phòng ai cũng im lặng ánh mắt thì dán lên cô: "Hiểu... Hiểu lầm... Haha. Do tôi mến thương chủ tịch nên ghép... Ghép mặt."
Bỗng tiếng cười khàn khàn cất lên, mắt cả đám rời qua tiếng cười đó, nhìn chủ tịch bằng vẻ mặt khó tin, trời đất chủ tịch cười kìa!
"Hiểu lầm? Ghép mặt? Cô nhóc này em định giỡn cái gì?", Anh nói rồi còn nhướng mày với cô.
Mỗi thứ trong đầu cuối cùng được phân tích lại, thì ra chủ tịch thật sự đã kết hôn và vợ ngài ấy chính là thiết bị Lục đây. Hiểu tại sao cô gái tiểu tam này được sủng ái rồi, mọi người nghĩ thoáng rồi, cũng ầm thầm hít một hơi lạnh, nhưng mà có chút rối, vậy trước đây chuyện gì, với lại con trai của chủ tịch với cô gái này làm sao có thể, hoặc trước đây chứ tịch đã có vợ trước... Mà cũng không đúng theo như tấm hình trên đây thì cho thấy đã rất lâu, gương mặt cô gái này vẫn còn non nớt tầm khoảng 17 hả 18 tuổi, chủ tịch như thế lại thích kiểu này?
Lục An Tràm cắn răng, loay hoay một hồi, nhưng cuối cùng cũng hết cách, đưa ánh mắt cầu cứu nhìn anh, miệng nói khẩu hình.
Mai Cẩn Nghiêu nhìn rồi, cất giọng: "Em nói gì?"
Nghe giọng nhẹ nhàng từ chủ tịch thì một lần nữa đám người trong đây nhắm mắt lại hít một hơi lạnh, bọn họ không nghe lầm, giọng nói quá cưng chiều rồi.
Cô lắc đầu mím môi một cái, rồi đứng bật dậy: "Tan... Tan họp.", Nói xong cô là người đầu tiên chạy ra khỏi phòng họp.
Thấy ai cũng còn ngồi lì ở đây, Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày, hơi nghiêm giọng: "Vợ tôi nói tan họp mấy người không có tai?"
Mấy người này ngơ ra, sau đó vội vàng đứng lên ôm tài liệu cúi đầu đi một mạch ra khỏi phòng. Sự thật đã được xác định rõ, thiết kế Lục An Tràm chính là vợ thật người thật của chủ tịch!
Lục An Tràm trốn vào phòng làm việc mình, tay chống nạnh thở phì phò.
"Họp xong rồi à, mẫu thiết kế có ổn không?", Cẩm Hồng Liên vừa lướt điện thoại vừa hỏi, sau đó không nghe tiếng trả lời thì mới ngẩng đầu lên.
"Bị chủ tịch mắng sao?"
Lục An Tràm định nói thì điện thoại đổ chuông: "Tôi nghe.", Lập tức sắc mặt thay đổi, không nói lời nào mà chạy nhanh đi.
"Ơ..!"
Thấy bác sĩ muốn cầm đồ gắp mảnh thủy tinh ra, Mai Cẩn Thừa là người nhát gan, cậu rụt tay lại khóc lóc: "Anh em không muốn... Đau em sợ...huhu.", Cậu vừa khóc vừa nắm lấy tay anh mình lắc đầu không ngừng.
Mai Cẩn Đồ vỗ nhẹ đầu trấn an: "Em không lấy sẽ nhiễm trùng, để lại sẹo ở tay vô cùng xấu."
"Sẹo? Huhu... Em không muốn.", Cậu vừa khóc vừa ôm cánh tay anh mình không chịu buông.
"Bác sĩ cứ làm đi ạ.", Mai Cẩn Đồ nói rồi, lấy tay che mắt em mình lại, dỗ dành: "Đừng khóc, đàn ông con trai khóc nhìn xấu muốn chết."
"Aaa!"
"Xong rồi, băng bó lại sẽ không sao nữa.", Bác sĩ cười nói.
Mai Cẩn Thừa cũng ngừng khóc, gắp được là tốt, người cũng thở nhẹ một hơi, vội vuốt ve ngực mình, sợ chết được.
Lục An Tràm chạy nhanh vào bệnh viện thì thấy hai đứa con trai mình, trên tay còn quấn băng gạt: "Để mẹ coi."
Mai Cẩn Thừa thấy mẹ đến, liền mếu máo: "Mẹ, vừa rồi rất đau, máu chảy nhiều nữa."
"Không sao rồi, ngoan nhé.", Cô vừa nói vừa an ủi, rồi nhìn qua con trai lớn: "Con lại đây để mẹ nhìn có chỗ nào bị thương không."
Mai Cẩn Đồ lắc đầu: "Con không sao, chỉ có em bị thương thôi."
Cô thở nhẹ nhõm, thấy chỉ có vết thương trên tay nên cũng bớt lo, cô đứng dậy nhìn xung quanh: "Chú Từ đâu?"
Trợ lý Từ quay lại: "Bà chủ."
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Trợ lý Từ đưa điện thoại, cô cầm lên nhìn từ đầu video cho đến hết, bàn tay siết chặt lấy điện thoại, nghiến răng nghiến lợi, mắt cũng đỏ lên gương mặt hiện ra sự tức giận vô cùng, cô ta vậy mà dám...
"Đừng gọi ông chủ, cậu đưa hai đứa nhỏ đến công ty đi."
"Vâng."
...
Mai Cẩn Nghiêu ở trong phòng điện rất nhiều cuộc điện thoại nhưng chẳng ai bắt máy, anh định đích thân đi xuống kiếm người, thì cửa phòng có người gõ.
"Vào đi."
Hai cậu bước vào phòng, thay nhau chào ba một tiếng.
Mày anh nhíu lại: "Tay bị sao?"
Trợ lý Từ đứng bên cạnh vội giải thích lại vụ việc.
Mặt Mai Cẩn Nghiêu trầm xuống, sau đó hỏi: "Bà chủ đâu?"
"Thần không rõ, nhưng thấy bà chủ rời đi rất tức giận."
Anh liền biết cô đã đi đâu, nhìn qua hai đứa nhỏ: "Đi theo ba."
Hai cậu lẻo đẻo chạy theo bước chân của ba mình, vừa chạy vừa thở. Dưới sảnh lớn nhân viên thì đông, nhìn thấy chủ tịch thì cung kính cúi đầu, nhưng khi thấy bóng dáng hai người nhỏ chạy đằng sau cùng rất kinh ngạc, hầu như mọi người biết hai cậu bé này chính là em trai của thiết kế Lục, ai cũng thừa nhận gương mặt song sinh của cậu bé rất giống với chủ tịch.
Mai Cẩn Thừa thở hồng hộc: "Ba, ba chậm lại!"
Bước chân khẽ dừng, Mai Cẩn Nghiêu xoay người lại, ngoắc tay: "Hai đứa nhanh lên."
Nhân viên trong công ty liền bàn tán sau lưng, cậu bé vừa gọi chủ tịch là ba kìa? Rốt cuộc chuyện này nguyên nhân là như thế nào? Em trai của thiết kế Lục gọi chủ tịch là ba.
Lục An Tràm bước xuống xe, nhìn nơi này một vòng mới nhấc bước chân đi vào, thì bị bảo vệ ngăn lại.
"Cô là ai?"
"Trợ lý mới của cô Linh."
Bảo vệ nhìn một lượt rồi mới cho qua.
Lục An Tràm đi thẳng vào nên cô ta đang làm việc, đi được mấy bước cô dừng lại.
Linh Chư cũng vừa từ phòng đi ra bắt gặp cảnh này: "Ai cho phép cô vào đây?"
Cô cười nhạt, chân càng bước đến gần cô ta, ngay sau đó "chát", cái tát vang dội khiến mấy người đứng gần cũng giật mình một phen.
"Con điên!", Linh Chư ôm mặt, mắt cũng kinh ngạc, quát lại: "Mày từ đầu mà lại đi đến đây đánh tao?!"
"Dám hét.", Cô lần nữa thẳng tay tát cô ta thêm một bên mặt còn lại, mới hả giận.
Cái tát thứ hai khá mạnh khiến cô loạn choạng suýt thì ngã, Linh Chư giận dữ muốn đánh trả thì bị giữ lấy tay.
Lục An Tràm bóp mạnh tay cô ta, trợn mắt nói: "Cô là ai, cô là cái thá gì mà dám mắng còn dám đánh người của tôi?"
Lúc này mới hiểu tại sao cô ta đến đây thì ra là vì hai đứa nhỏ kia, Linh Chư vênh mặt: "Tao còn chưa đánh nó một trận là nhẹ tay lắm rồi, thứ người không người dạy dỗ thì tao cũng chẳng nể nang gì, cả còn hô ly tinh như vậy cũng vậy."
"Chát.", Lục An Tràm tát thêm cái thứ ba rồi đẩy mạnh khiến cô ta ngã xuống đất.
Mọi người cũng hết hồn, còn chưa định hình thì lại thấy thêm cảnh mới.
"Xuống! Hồ ly như mày muốn làm gì tao! Tao kiện, tao kiện cả nhà mày không có đất sống ở đây!"
Lục An Tràm ngồi trên người cô ta, cầm giày cao gót đánh tới tấp: "Dám đánh người tôi, dám có ý đồ xấu với người đàn ông tôi. Hôm nay tôi tính luôn một lần với cô."
Cảnh này được quay trực tiếp, mọi người không ngừng bình luận khen ngợi, cô gái nhỏ này như vậy mà sức mạnh ngời ngời, đánh cô ta đến ngóc đầu lên không nổi.
Sau khi thỏa mãn, cô hất tay cô ta ra, rồi đứng dậy từ tốn xỏ giày vào: "Hừ! Đòi kiện tôi sao? Mười cái Linh gia tôi cũng không sợ, bà đây chỉ sợ gia đình cô về sau không có chỗ chung thân!"
Linh Chư ngồi dậy, mới tóc dài vén ra sau, cái mũi cao đã bị méo qua một bên, mọi người nhìn còn khiếp sợ, cô ta ngơ ngác sờ vào sống mũi mình, rồi đỏ mắt hét lên: "Tao liều mạng với mày!"
Cô ta nhào tới cô liền dùng sức đạp vào bụng khiến cô ta phải lùi về sau, tay chân Lục An Tràm cực kỳ nhanh với lấy ly nước hắt vào mặt cô ta.
"Aaa, con đ*!"
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm cô ta ai cũng thỏa mãn sau đó lắc đầu ngán ngẫm. Cô gái này từ đâu đến khí thế mạnh mẽ như vậy khiến cho mọi người mở rộng tầm mắt mà.
Lục An Tràm nhìn cô ta, giọng sắc bén vang vọng lên: "Lần sau còn đụng đến con tôi, thì bà đây làm cho cả nhà cô vì cô mà không còn chỗ ở, nhớ lời tôi nói."
Nghe từ con, Linh Chư mới biết: "Thì ra mày leo lên giường với ông chủ Châu Tinh nên con của mày mới được như vậy. Không hổ danh là hồ ly tinh, bị đàn ông chơi đến có chửa còn lại sinh con sớm, đồ trơ trẽn!"
"Cô vừa nói ai trơ trẽn lặp lại tôi nghe."
Dân mạng một lần nữa thả không biết bao nhiêu cái cmt wow! Còn gào thét dậy sóng. Là Mai tổng là Mai tổng đó! Trời ơi vị lớn của thành phố giờ xuất hiện trực tiếp trên đây, không ngờ nhan sắc không bị phai mờ một chút nào.
Đẹp trai quá đi!!!
Linh Chư nhìn qua cũng hết hồn không ít: "Sao... Sao ngài đến đi? Tìm tôi có việc nhờ hay sao?"
"Từ lúc nào tôi lại đến đây nhờ việc cô? Lại còn là một người phụ nữ là không có quan hệ gì?", Giọng Mai Cẩn Nghiêu sắc lạnh nói.
Mắt mắt lạnh lẽo rời đi liền trở nên dịu dàng: "Đến đây không nói anh một tiếng."
"Em xử lý được cô ta, nên không muốn làm phiền đến anh."
Ánh mắt vô tình nhìn qua mu bàn tay trắng nõn có vài vết xước nhỏ, còn có tia máu đỏ, con ngươi anh tối sầm: "Tay em làm sao?"
Lục An Tràm nhìn xuống mới phát hiện ra: "Vừa rồi chắc bị móng tay cô ta cào trúng."
Bình luận: Aaa!! Hai người họ có quan hệ gì, sao lại ân cần với nhau như vậy chứ, tôi ghen rồi!!!.
[Hình như cô gái này có dính tin đồn với ông trùm Châu Tinh thì phải. Lần trước trang mạng đăng tải hình ảnh hai người họ cùng vào khách sạn, nhưng một điều phải công nhận cô gái này đứng cạnh với Mai tổng thật xứng đôi, đột nhiên thích cặp chú cháu này quá!!!]
Mấy người ở đây cũng phải giật mình vì thấy vị lớn đứng ở đây.
Mai Cẩn Nghiêu gằn giọng: "Là cô."
Chưa hiểu tình hình gì, thì có hai người đàn ông lạ mặt chạy vào giữ chặt Linh Chư lại.
"Tháo bỏ móng tay cô ta cho tôi."
Giọng nói không có một chút lưu tình cất lên, những người có mặt ở đây cũng ngây người ra, nhưng mặt Linh Chư tái nhợt không còn giọt máu.
Là tháo móng!!!
Lục An Tràm kinh ngạc, cô níu lấy tay anh: "Thật sự?"
Mai Cẩn Nghiêu gật đầu, rũ mắt nhìn xuống người đang quỳ trước mặt mình, lạnh giọng: "Lần đầu là tôi muốn chôn sống cô rồi, không phải vợ tôi can ngăn thì cô không còn sống đến giờ. Lại còn dám làm con trai tôi bị thương, gan to còn cào vợ tôi bị thương."
"Tháo!", Anh gầm lên một tiếng phũ phàng.
Thuộc hạ làm theo lệnh, trực tiếp giật một móng tay cô ta ra.
"Aaaa!"
Bình luận nãy giờ sôi nổi, đột nhiên thấy màn này xong màn hình không còn một cái bình luận nào hiển thị, bọn người bên điện thoại chắc bị cảnh này doạ sợ nên đã im ru.
Lục An Tràm nhìn máu từ ngón tay cô ta, nhắm mắt đem người nép ra sau lưng anh, không dám nhìn, như vậy là nhẹ tay với cô ta rồi, không lấy đi mạng sống là tốt cho lắm rồi.
Mười móng rời rạc nằm đầy ra, cô ta cũng vì đau đớn sợ hãi không chịu nổi đã ngất đi.
Hai cậu con trai đứng bên cạnh nhìn ba mình âm thầm nuốt nước bọt, thật sự ba thường ngày đã đáng sợ rồi, cho đến khi chứng kiến được cảnh tượng thật này, người cũng không tự chủ mà run cầm cập, đến hàm răng cũng run như nhảy nhạc.
Mai Cẩn Nghiêu quay người lại, vuốt tóc cô: "Về thôi."
Cô gật đầu, vừa đi vài bước chợt dừng lại, mày nhíu chặt.
"Sao vậy?"
"Đột nhiên chân đau."
Mai Cẩn Nghiêu nhìn xuống, sau đó một tay ẵm trọn cô lên đặt lên cánh tay mình.
Cô cũng giật mình choàng tay ôm lấy cổ anh.
Hai cậu nhanh chóng chạy theo phía sau ba mẹ, lên xe biết đều ngồi hàng ghế trước.
Anh đặt cô ngồi hàng ghế sau, nắm lấy hai chân cô cởi giày để qua một bên: "Gót chân đã đỏ thế này còn cậy mạnh, anh đã nói em bao nhiêu lần, đi không quen thì mang giày đế bằng, còn nếu có mang thì dán đồ chống đau bên ngoài."
Lục An Tràm rất ngoan ngoãn ngồi nghe mà không cãi lại một lời nào.
"Tay."
Cô vươn tay ra.
Mai Cẩn Nghiêu rất nghiêm túc nhìn: "Sao không cho người đánh cô ta, tại sao cứ thích ngược đãi bản thân."
"Chuyện đàn bà con gái tự giải quyết với nhau thích hợp hơn nhiều. Với lại em cũng ngứa mắt cô ta từ lâu, sẵn dịp đánh cho nhẹ cái lòng."
Anh nghe vậy cũng không nói gì, nhìn tổng quát trên người cô: "Về cởi đồ ra anh xem còn vết thương nào không."
Lục An Tràm giật mình đưa tai bịt miệng người này lại, rời thấp giọng: "Anh nói nhỏ thôi, con ngồi trước đó."
"Anh không quan tâm."
"Suỵt.", Cô buông tay ra, vội nói: "Về rồi chúng ta nói chuyện.
Hai đứa nhỏ ngồi phía trước nghe cuộc nói chuyện của ba mẹ mà thở dài.
"Aaa."
"Mẹ có sao...", Chữ không chưa kịp nói thì thấy ba đang hôn mẹ, cậu liền quay mặt lên.
Mai Cẩn Thừa nhìn anh mình thở dài thì cậu mới ấn cái rèm chấn xuống.
Lục An Tràm vỗ lên vai người này một cái, trừng mắt: "Anh... Biến thái vừa thôi chứ."
Bị đẩy ra nhưng Mai Cẩn Nghiêu vui vẻ cong môi.
Vừa rồi thằng bé đã thấy được, cô lúng túng một chút không biết giải thích thế nào, mặt giận dữ khẽ lườm người bên cạnh một cái.
"Tại anh."
Mai Cẩn Nghiêu cầm bàn tay cô gãi nhẹ, rồi ừ với cô một tiếng, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt cô như vậy anh có chút buồn cười.
"Em mau thu vẻ mặt quyến rũ đó lại."
Cô liếc xéo: "Bộ lúc nào em cũng cố ý quyến rũ anh sao?", Cô, không, có!
"Ừm, lúc nào em cũng làm anh mê mẩn.", Mai Cẩn Nghiêu không hề nói dối, giọng và cả gương mặt nghiêm nghị của mình rất nghiêm túc nhìn cô.
Lục An Tràm ngước mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt đẹp không góc chết đang nghiêm túc này. Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu, không ai nói lời nào, nhưng ánh mắt đang trao đổi tình cảm với đối phương, sau đó cả hai vui vẻ cong môi.