Sáng sớm Lục An Tràm mơ màng bật đầu ngồi dậy chưa được hai giây liền bị ấn trở lại giường, lúc này cô mới ú ớ: “Ưm~ buông em ra.”
Mai Cẩn Nghiêu rũ mắt xuống nhìn cô, tay vỗ nhẹ cái đầu nhỏ này một cái, khàn giọng qua lẫn ý cười: “Đừng quậy, lúc tối quậy còn chưa đủ sao? Hửm, tiểu phú bà.”
Đầu óc quay cuồng lại nhớ những từng mảnh ghép vụt vặt, sau đó ráp thành một cái nguyên vẹn… Lục An Tràm nhắm mắt lại, lấy tay che mặt mình, cô không tin hôm qua lại làm một trận gà bay chó sủa như vậy.
“Tại anh đưa rượu em uống.”
Thấy con mắt lườm mình làm anh có chút buồn cười: “Vì anh muốn dụ dỗ em.”
“…”
Cô bật ngồi dậy, lấy chân đạp lên người anh: “Ra ngoài.”
Mai Cẩn Nghiêu bắt lấy cẩn chân cô lại, còn đưa lên môi hôn vào lòng bàn chân cô một cái: “Không ra.”
Người này!
Cô vội rụt chân lại, trừng mắt một cái, cả người rời rà chậm chạp bò lại mép giường nằm.
“Vào lòng anh mà nằm.”
Lục An Tràm như bị điếc không một chút nghe thấy, mắt nhắm chặt, người đã bất động, không lâu sau liền có cơ thể đè phía sau lưng cô.
“Em ngủ, anh đi ra khác.”
Cựa quậy một hồi vẫn không thoát được, thế là cô nhắm mắt bất lực, mặt nhăn lại cũng không muốn quan tâm nữa, mặc kệ.
Bàn tay trong chăn từ vạt váy cô chui vào xốc cao lên đi đến giữa đùi cô, môi dán đề gần cái vành tai đỏ ửng trước mặt: “Chuyện ở bar em còn nhớ không?”
Bị chạm cô giật mình, khép chân lại nhưng vẫn bị tách ra, mặt hồng ngoái đầu lại nhìn anh: “Nhớ.”
Ngón tay bên trong vuốt ve hạt đ.ậ.u nhỏ kích thích khiến con mắt cô mơ màng thoải mái híp lại.
“Cái người ở hành lang em còn nhớ không?”
Cô gật đầu: “Nhưng em không thân với anh ta.”
Cảm nhận ngón tay đã ướt, Mai Cẩn Nghiêu nhìn đôi mắt cô có tầng sương mù mà cười nhẹ: “Anh cũng muốn được thoải mái.”
Lục An Tràm đưa mắt qua, sau đó bàn tay trong chăn đưa ra, rồi vươn vào trong quần, nắm lấy vật nam nhân đang c.ư.ơ.n.g lên.
Mai Cẩn Nghiêu hô nhẹ, cắn chặt quai hàm nhìn cô, giọng đè thấp: “Cái thằng vị hôn phu cũ còn nói em là của nó, đúng là chán sống.”
“Ranh con hơi đâu anh chấp, từ trước nên nay em và anh ta chưa có bao giờ nghiêm túc ngồi nói chuyện, nên không thân.”, Cô không chút do dự nào phủi sạch quan hệ với người kia.
Hai người nằm trên giường, tay qua tay lại, môi thì mấp máy. Đến một tiếng đồng hồ trôi qua mới xuất hiện ở bên ngoài cửa phòng.
“Chị gái xinh đẹp.”
Lục An Tràm: “…”
Mai Cẩn Nghiêu nhìn gương mặt nhăn bên cạnh, liền lườm mắt sang: “Gọi bậy cái gì?”
Cậu giật mình liền núp sau lưng anh trai mình.
Cô vênh mặt chống nạnh, tay còn tay ôm lấy cánh tay người kế bên: “Đúng rồi gọi bậy cái gì, dám nói lần nữa không?”
Mai Cẩn Thừa ló mắt nhìn sợ hãi liền nấp đi.
Ông Lục từ bếp đi ra, lên lầu liền thấy hai người lớn đứng đằng này, hai người nhỏ đứng đằng kia, hình như đang tranh chấp chuyện gì đó, ông nhìn người đàn ông kia có chút không được tự nhiên.
“Đồ ăn ba nấu xong rồi, các con xuống ăn đi.”
Bầu không khí trên bàn ăn vô cùng ảm đạm, khôn có một tiếng nói, chỉ nghe âm thanh nhỏ nhỏ khi nhai đồ ăn.
“Ngài Lục tay nghề nấu nướng của ngài đã lên một cái tầm cao mới rồi.”
Thấy con gái nói thế ông cười cười, sau đó nhìn qua người bên kia, chần chừ một lúc mới dám hỏi: “Đồ ăn có hợp khẩu vị con không?”
Nhìn qua Mai Cẩn Nghiêu vẫn im lặng từ tốn ăn, cô liền đạp vào chân anh một cái, đè giọng: “Ba hỏi anh.”
Mai Cẩn Nghiêu mới nhìn lên, gật đầu: “Khá được.”
Ông không nói gì cười ngượng gãi đầu tiếp tục dùng bữa. Được là tốt rồi.
Sau buổi ăn ông Lục thì đến công ty, còn bốn người thì làm ổ trong nhà, Mai Cẩn Nghiêu đã ôm lop top, còn Lục Anh Tràm nằm nhoài trên giường vẻ mặt đầy nhàm chán, ngón tay lướt lướt trên màn hình có chút lười.
Bỗng ngón tay dừng lại, cô có chút giật mình.
“Tại sân bay đã có nhiều fan của diễn viên Kỳ Chu, bỗng xuất hiện một đám người vô cùng uy nghiêm, tay móc súng chĩa về diễn viên Kỳ Chu. Nguyên nhân ai ai cũng thấy diễn viên đã vô tình đụng trúng cô gái bên cạnh, sau đó gương mặt không mang kính liền lộ diện, ai cũng ngỡ ngàng, “đây còn chính là người đẹp trong truyền thuyết còn là bà chủ của xã hội đen ngầm”!”
Mai Cẩn Nghiêu ngồi gần đó cũng nghe được phần nào, anh nâng mắt nhìn cô trợn mắt cắm đầu vào điện thoại: “Lại đây.”
Cô nhảy xuống giường phi thẳng đến cạnh anh, ngón tay nõn nà vươn ra ấn ấn vào màn hình điện thoại, sau đó liền lên án: “Tự nhiên ai đăng cái này không biết.”, Rõ ràng đã qua mấy ngày rồi mà, tự nhiên hôm nay lại bị đưa lên mạng, đã vậy còn nói cô là xã hội đen ngầm.
Nhìn vào bình luận cô hô lên tiếng: “Còn là bà trùm mafia nữa này.”
Lục An Tràm rầu rĩ, cả người rả rời nhoài xuống đùi anh úp mặt nằm sấp cả người không muốn động.
Nhìn tướng nằm của cô như vậy, anh buồn cười tay vuốt nhẹ lưng cô: “Nằm ngay ngắn lại nào Tràm Tràm.”
Cô đang úp mặt ở bắp đùi anh, ủ rũ ngoi dậy, nằm ngửa ra, đôi mắt chằm chằm nhìn anh. Tầm vài giây lại bật một cái ngồi lên người anh, nằm dính chặt vào người anh không kẽ hở.
“Lại quậy cái gì?”
Lục An Tràm nheo mắt lề mề nói: “Có người nói biết em kìa.”
“Biết em là vợ anh thôi.”
Nhưng cô lại không thích bị dòm ngó như vậy, giờ hay rồi bên đây cũng có người nhận dạng ra cô, có trách là trách gã đầu sỏ này.
“Anh làm gì giàu quá không biết!”
Mai Cẩn Nghiêu ung dung đáp: “Muốn vợ mình thành tiểu phú bà nằm trên đống tiền mang tên “vô hạn”.”
“…”
Lục An Tràm liền rụt vai, sau đó liền cười hì hì.
Thấy cô cười đáng toả nắng anh không kìm được, đôi môi dán xuống môi cô, sau đó yêu thích nhắm mắt đem mũi cọ qua lại chớp mũi cô, bên tai vẫn truyền đến tiếng cười khúc khích như làn gió mát xẹt qua trái tim mình.
Cô ôm lấy mặt anh, chụt một cái là hôn ở trán, một tiếng chụt là một vị trí khác nhau trên gương mặt, đôi môi cô không bỏ sót một chi tiết nào trên gương mặt đẹp trai này.
Hôn đến chớp mũi anh cô khẽ dừng lại, rồi cong môi một cái, dời môi xuống ở khoé môi anh.
Mai Cẩn Nghiêu siết chặt cánh tay đang ôm cơ thể nhỏ của vợ mình, rũ mắt yên lặng nhìn cô một chút thân mật với anh.
Buông mặt anh ra, cô ngồi thẳng lưng hai tay ôm lấy cổ anh đem gương mặt người nọ úp vào ngực mình, giọng nói nhẹ thỏ thẻ ra: “Thật tốt, em càng ngày muốn yêu anh hơn.”
Mai Cẩn Nghiêu nghe rồi không nói gì, chỉ im lặng vùi mặt vào người cô, tay lớn đằng sau tấm lưng cô dùng sức đè vào sát người anh một chút.
“Vậy là lúc trước không yêu?”
Lục An Tràm: “…”
Bà mẹ!
Không hiểu tại sao cứ đưa ra những đề tài mà cô không đáp được.
Cô hít một hơi giả điếc không nghe được câu nói vừa rồi. Mai Cẩn Nghiêu tận mắt nhìn cô trốn tránh có chút hứng thú trong lòng.
Lúc này khẽ lay nhẹ cô: “Sau này gặp tên kia em tránh ra xa một chút, càng xa chừng nào tốt chừng nấy.”
Biết anh là người ghen, nên cô gật đầu: “Em vẫn luôn né đấy chứ, hừ! Đã không đẹp bằng chồng em mà tối ngày hở ra một cái là vác mặt đến trước mặt em.”, Nói xong cô khịt khịt cái mũi kinh thường.
Mai Cẩn Nghiêu giương môi, tay vén tóc cô cho gọn lại, hình như tóc dài hơn rồi, do cô không để mái lộ ra cái trán bóng loáng trắng nõn: “Tràm Tràm.”
“Hửm?”, Cô ngước mắt nhìn anh.
Nhìn cô to mắt, cái tai có chút giật giật, anh bật cười: “Em làm gì đấy?”
“Em mới là người hỏi anh mới phải.”
Mai Cẩn Nghiêu lắc đầu, ôm chặt lấy cô ẵm người lên, đi một mạch đến giường.
Cô vội vịn hai bên bả vai anh, rồi hỏi: “Anh không làm việc nữa à?”
“Không làm, chúng ta làm việc khác.”
!!!
…
Cảnh quay kết thúc, mọi người không ngừng khen ngợi cả hai người đứng trên kia hết lời. Quả nhiên trai đẹp gái đẹp đứng chung một khung hình như vậy thật xứng đôi.
Chụp ảnh xong thấy người bên cạnh biến mất Kỳ Chu vội nhìn qua thấy bóng lưng kia mới nhanh chân đuổi theo.
“Trương Kỳ!”
Bước chân dừng lại, xoay người nhìn người phụ nữ mặc quần áo cổ trang đang chạy đến đây, sau đó rời mắt người dựa vào tường.
Kỳ Chu dừng bước đứng đối diện, nhìn một lúc nhíu mày: “Tôi còn chưa hỏi anh, người ở quán bar có quan hệ gì với anh?”
Hắn hờ hững: “Vị hôn thê cũ.”
“Quả nhiên anh đúng có rất nhiều phụ nữ quay quanh, vừa mới ly hôn chưa bao lâu lại lòi ra vị hôn thê cũ.”, Cô cười lạnh.
“Cô gọi tôi nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy thì tôi đi trước.”
Cô vội giữ tay người này lại: “Anh như thế mà bỏ mặc bạn gái mình đứng ở đây?”
“Không được?”, Trương Kỳ hất tay cô ta ra: “Nếu không thích thì chia tay, dạo gần đây tôi thấy cô quá ồn ào, quá là phiền phức.”
Trơ mắt nhìn người kia quay đi, Kỳ Chu há miệng mà không nói được gì, muốn hét lên một tiếng nhưng sợ mọi người trong đoàn phim nghe được, cuối cùng chỉ biết giận dữ quay mặt rời đi.
Người đứng khuất trong góc tường đi ra, điện thoại hạ xuống bỏ vào tôi, rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Trương Kỳ phiền muộn, xe đậu trước cửa nhà họ Lục nhưng mãi không xuống xe, nhìn hai người đàn ông gác cổng, hắn cười chua chát hơn.
Điện thoại đã kết nối với đầu dây bên kia: “An Tràm chúng ta nói chuyện một lát được không?”
Mai Cẩn Nghiêu hôn lên trán người nằm trên người mình, tay vuốt ve sống lưng cô, đáp: “Được.”
“Muốn nói gì tôi nói với cậu.”
Trương Kỳ giật mình, tay siết chặt điện thoại, giây tiếp liền nghe được giọng nói mè nheo của cô gái.
“Ai vậy?”
“Hình như người điên gọi nhầm số.”
Trương Kỳ: “…”, Hắn mắng mình điên?
Mai Cẩn Nghiêu tắt điện thoại quăng qua một bên, trở mình để cô nằm xuống giường, sau đó mới ôm sát cô vào lòng: “Không còn gì nữa ngủ tiếp thôi.”
Cô cựa quậy: “Em muốn tắm.”
“Lúc này tắm rồi, vẫn còn muốn tắm?”
“Muốn.”
“Không được, tắm nhiều quá không tốt, ngoan ngủ đi.”, Mai Cẩn Nghiêu vỗ vỗ nhẹ lưng cô một lút thì đã nghe tiếng thở đều đều ở lòng ngực mình.
…
Mai Cẩn Đồ và Mai Cẩn Thừa từ siêu thị gần nhà trở về, vô tình thấy một chiếc xe lạ đậu gần nhà, hai người đi đến liếc mắt vào bên trong mới thấy được gương mặt người này.
Trương Kỳ đang bực tức, mắt nhìn qua thấy được hai cậu bé đang nhìn mình: “Chúng ta đã từng gây nhau chưa?”
“Đã từng.”
Mai Cẩn Thừa nhìn nhìn một lúc: “Chú kiếm mẹ con à?”
“Tôi tìm mẹ hai nhóc làm gì?”, Trương Kỳ nói xong sựng người nhìn kỹ lại lần nữa, giọng nói bắt đầu run: “Lục An Tràm là mẹ hai đứa?”
Cả hai gật đầu.
Quả nhiên cái mặt nó y đúc cái mặt lạnh của người đàn ông kia, hắn mím môi mệt mỏi, tâm tình trong người vô cùng phức tạp.
“Chú là bạn mẹ cháu thì vào nhà đi ạ.”
Mai Cẩn Đồ liếc qua em mình, sau đó quay người bỏ vào nhà trước.
Sau khi đặt mông ngồi ở ghế, Trương Kỳ mới thấy mình ngu ngốc, có chút hối hận rồi.
Mai Cẩn Nghiêu từ trong phòng đi ra, bước xuống sảnh liền thấy bạn mà con trai mình nói là người này, mày anh nhăn lại.
Nhìn sắc mặt ba thay đổi Mai Cẩn Thừa thấy có gì đó không được ổn lắm, rất nhanh con ngươi bén nhọn đó chỉa thẳng về hướng này, cậu liền bị do cho giật mình, lắp ba lắp bắp nói: “Ba… Ba… Chú này là bạn của mẹ.”
Trương Kỳ ngồi yên không nhúc nhích, muốn rời đi nhưng ánh mắt lại ngó trên lầu tìm kiếm bóng dáng kia mà qua mấy giây vẫn chưa thấy.
“Cậu gặp vợ tôi muốn nói chuyện gì?”, Mai Cẩn Nghiêu ngồi xuống đối diện, vẻ mặt và giọng điệu vô cùng hờ hững.
“Hỏi thăm sức khỏe.”
Biết người đối diện nói dối Mai Cẩn Nghiêu cười lạnh trong lòng: “Chỉ hỏi thăm sức khỏe thì về đi, vợ tôi rất tốt.”
“Nhưng…”, Trương Kỳ hít một hơi: “Tôi muốn gặp riêng cô ây một chút.”
“Vậy đáng tiếc vợ tôi mệt nên ngủ rồi.”
Muốn tìm cớ để gặp vợ ông sao.
Nghe từ mệt Trương Kỳ có chút lo lắng: “Cô ấy bệnh sao?”
Mai Cẩn Nghiêu nhíu mày: “Không có.”, Rất nhanh ra thêm một đòn chí mạng: “Do tôi làm cô ấy mệt, cho nên cậu không cần để tâm.”
Nghe xong hắn có chút thất thần, nhìn thấy thằng bé kia đi ngang không kìm được nhìn một chút, thật sự là con của cô và người đàn ông này, bả vai như bị ai đè mà nhũn xuống, cả người tỏ vẻ ra vô cùng mệt nhọc.
Mai Cẩn Đồ từ trên lầu chạy xuống, giọng nói của chút gấp: “Ba ơi mẹ ngủ giấc không thấy bà liền bật khóc.”
Anh nghe xong cũng sửng sốt không quan tâm người kia vội vã đi lên lầu.
Nhìn ba đã đi, cậu nhìn người kia vẫn còn ngồi đó, lịch sử lên tiếng đuổi người: “Anh trai định tối nay qua đêm ở đây sao?”
Trương Kỳ giật mình, mới đứng lên đi ra cổng, nhưng khi còn chưa vào xe đã có giọng nói ở sau lưng cất lên vô cùng ung dung, nhưng nó lại mang tiếng cảnh cáo.
“Làm phiền chú thu lại tâm tư bất chính của mình đối với mẹ con, ba con không phải người dễ dàng chọc đến vì thế càng không để cho tâm can bảo bối của mình bị dòm ngó. Ba con ngoài mặt không làm chuyện quá đáng vì nghe lời vợ mình, nhưng ông ấy giết người không sợ tội lỗi đâu, chú càng như thế chớ công kích ba con không thôi rước hoạ vào thân.”
Bị một lời cảnh cáo của thằng bé đằng sau, Trương Kỳ ngồi vào trong xe nhớ lại cái đôi mắt quỷ dị của người đàn ông kia không kìm được mà rùng mình.
Trên tầng hai của phòng ngủ.
Mở cửa vào quả thật nghe giọng thút thít của cô, anh nhanh chóng đến giường ôm cô vào lòng vỗ lưng trấn an.
“Ngoan, anh đây.”
Vừa thấy anh cô không kìm nén được oà một cái ôm anh thật chặt khóc rống lên: “Vừa rồi… Em mơ… Thấy anh bỏ đi… Bỏ em và con…”, Do cô vừa khóc giọng khản đứt quãng làm câu nói lộn xộn không được trọn vẹn.
Làm sao anh lại bỏ cô được, tâm can bảo bối sinh mệnh lớn nhất của anh, anh còn sợ cô bỏ mình đi nữa chứ, còn anh thì không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Mai Cẩn Nghiêu siết chặt cô vào lòng, tay ân cần không ngừng vuốt tóc cô, rồi xoa xoa lưng giúp cô có cảm giác an toàn trả lại: “Không có, là mơ thôi, đừng khóc anh không có bỏ em.”
Khóc được một lúc, cuối cũng cô cũng đã ngừng khóc thay vào đó có chút ngượng ngùng buông anh ra, tay sờ sờ mũi: “Đừng cười em. Đúng là em đã lớn rồi khóc có chút khó coi, nên anh đừng nhìn.”
Do cô vừa dậy lại đã khóc ầm lên, lên giọng nói càng thấp, nhỏ bé như cây kim mà xuyên thằng vào tim anh, khiến nó nhũn ra hết.
“Lớn như thế nào ở trong lòng anh em vẫn còn là cô bé nhỏ.”, Anh thấp giọng nói, tay xoa xoa đầu cô.
Cô bé nhỏ.
Nghe ba chữ đó xong, tâm trạng cô tốt lên một chút, cười cười với anh rồi gật đầu đồng ý câu nói vừa rồi.
Sau khi gặp cơn ác mộng thì cô đã bám dính lấy anh không buông, anh đi đâu cô liền đi theo, đến thẳng cả phòng tắm cô cũng ở sau lưng anh. Mai Cẩn Nghiêu lúc nãy mới quay đầu lại cười cười, con mắt rất gian xảo nhìn cô: “Muốn tắm cùng anh sao?”
Lục An Tràm: “…”.