Đến lúc được nằm lên giường đã là ba giờ sáng, Biệt Lý nghẹn một bụng tâm sự, nghĩ đi nghĩ lại trong đầu, tiếc rằng có thể do chỉ số thông minh có hạn nên không nghĩ ra được điều gì.
Vốn còn cho rằng sẽ không ngủ được, không nghĩ tới vừa nằm một lúc đã bắt đầu mở miệng ngáy khe khẽ.
Vì vậy đợi đến khi tiếng đập cửa vang lên, Biệt Lý đội đầu tổ quạ, cả người tỏa ra khí đen, ánh mắt tràn ngập phẫn nộ hỏi: "Ai vậy?"
Văn Khúc ở bên ngoài dừng một chút mới nói: "Là tôi. Có người tới tìm cô, em gái của cha cô."
Biệt Lý soạt một tiếng lại nằm trở về, xoa mặt hai lần mới tỉnh táo đầu óc.
"Để bà ta chờ một chút, tôi sẽ xong ngay."
Tuy rằng tốt nhất nên để Văn Khúc thăm dò cô hai trước, lát nữa thời điểm cô đi ra ngoài sẽ có hiệu quả hơn, nhưng mà, vẫn nên thôi đi, muốn rèn sắt thì bản thân phải cứng, muốn gạt người thì phải mạnh.
Biệt Lý không chút hoang mang rửa mặt, đi ra với nụ cười tủm tỉm trên mặt: "Ôi chao, cô đúng là quá khách khí rồi, sớm như vậy..."
Cô nói xong, giống như mới nhìn thấy Nguyên Vĩnh Phương, trợn tròn mắt, tươi cười trên mặt cũng lập tức biến mất, khiếp sợ nhìn Nguyên Vĩnh Phương hỏi: "Cô, cô đừng cử động!"
Đêm qua Nguyên Vĩnh Phương đã bị dọa sợ quá mức, ngay lập tức lại bị Biệt Lý làm cho kinh hoảng, thịt trên người cũng run lên.
"Trên người cô... Không được sạch sẽ cho lắm, lúc tới đây hôm qua còn chưa có nha."
Biệt Lý cau mày, ra vẻ thân thiết đến gần đi quanh bà ta hai vòng, nói: "Âm khí nặng như vậy, không chỉ đêm qua nhỉ? Khoảng thời gian trước đã bắt đầu xui xẻo đúng không?"
Nguyên Vĩnh Phương kinh ngạc liên tục gật đầu, nói: "Đúng đúng đúng, cháu không nói cô cũng không nhớ tới, thật là, nửa đêm hôm qua, trong nhà cô xảy ra chuyện, có chuyện ma quái, một nữ..."
"Một nữ quỷ?"
Nguyên Vĩnh Phương gật đầu, kinh ngạc nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý không đợi bà ta nói chuyện, tiếp tục hỏi: "Có phải tóc dài không? Xem tuổi hẳn là còn rất trẻ, Ừm... Là một..."
Biệt Lý lắc đầu đổi ý, bấm ngón tay đặc biệt linh hoạt, còn nhẩm tính trong miệng, đã hoàn toàn học được kỹ năng của kẻ lừa đảo ở đầu đường, do dự muốn nói lại thôi.
Nguyên Vĩnh Phương vừa thấy vậy thì hiểu ngay, mặc dù sắc mặt có chút xấu nhưng biết hiện tại thời gian cấp bách, vội vàng nói: "Tiền không thành vấn đề, cháu muốn bao nhiêu?"
Biệt Lý cười rất ngại ngùng, nói: "Việc này sao có thể do cháu muốn bao nhiêu chứ? Cô đó, cô coi cháu thành loại người nào vậy? Người có thể giải không phải cháu, cháu chỉ có thể xem như một người truyền lời thôi, muốn bao nhiêu cũng không phải cháu nói là được."
Cô vừa nói vừa chỉ chỉ đầu ngón tay lên trên, sau đó hơi ngừng một lát, ngón trỏ kia nhanh chóng dừng lại trước mặt Nguyên Vĩnh Phương.
"Một, một nghìn?"
Biệt Lý dừng một chút không lên tiếng, reo hò trong lòng, wow, vậy mà vừa mở miệng đã nói một nghìn, nếu chỉ muốn một trăm thì có phải có chút không hào phóng không?
Song Song lơ lửng trên ngón tay Biệt Lý một lúc, quay đầu hỏi Văn Khúc: "Ây à ý gì?" (Đây là ý gì?)
Biểu tình của Văn Khúc rất phức tạp.
Chị gái ngực to trên lầu ung dung đi xuống, đổi một chiếc quạt vẽ tranh mỹ nữ che miệng cười khanh khách: "Ý tứ chính là, cô đoán xem."
Song Song ngây thơ quay đầu nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý bất động như núi, cứ thoải mái coi thường đi, dù sao cũng không phải các người thiếu tiền, đám quỷ giàu này.
Biểu tình của Nguyên Vĩnh Phương dần trở nên khó coi theo cái lắc đầu của Biệt Lý.
Cuối cùng khẽ cắn môi hỏi: "Một vạn?"
Biệt Lý có chút khiếp sợ, thực ra một nghìn là được rồi, vì thế nhanh chóng gật đầu.
Cô không biết, ban đầu khi Nguyên Vĩnh Phương vui mừng hớn hở chuyển đến căn biệt thự này còn gặp phải nhiều chuyện kỳ dị hơn đêm qua mấy lần, nhưng tất cả đều chỉ lờ mờ, chuông cửa vang lúc nửa đêm, trên nóc nhà giống như có người di chuyển ghế qua lại, thời điểm mười hai giờ còn có người gọi điện thoại... Một hai tháng, cuối cùng sụp đổ đến mức thần kinh suy nhược, vừa vào cửa này lập tức mềm chân, nhưng mấy điều kia cũng không giống thứ hôm qua, vậy mà lại hiện hình!
Một vạn trong suy nghĩ của bà ta thực ra đã xem như giá cả hữu nghị, những thầy tướng số bà ta tìm tới trước kia vừa mở miệng đã đòi ba mươi vạn, hơn nữa còn có một số người ngay cả cửa cũng chưa vào đã bị dọa đến tiểu ra quần.
Nghĩ đến đây, Nguyên Vĩnh Phương căn bản không muốn tiếp tục ở trong căn nhà này, mặc dù biết quỷ ở nơi này đã bị thu phục nhưng vẫn rất sợ hãi.
Biệt Lý thấy Nguyên Vĩnh Phương chuyển khoản, sau khi nhận được tin nhắn, vẻ mặt lập tức trở nên thân thiện: "Tuy tiền không phải do cháu tự đòi, nhưng với quan hệ của chúng ta, cháu sẽ đưa thêm cho cô thứ khác?"
Nguyên Vĩnh Phương xoay trái xoay phải, thật sự không ngồi yên được, nghe vậy hai mắt phát sáng nhìn Biệt Lý: "Vậy thì ngại quá, việc này, cháu nói xem khi nào thì cô có thể bỏ thứ trên người đi?"
Biệt Lý mỉm cười: "Cô có biết rất nhiều người đều sẽ gặp phải loại chuyện này không, giữa mùa hè bỗng nhiên giật mình, hoặc là lúc đêm khuya yên tĩnh có thể nghe được âm thanh gì đó, loại tình huống này rất phổ biến, thực ra rất nhiều người đều đã gặp quỷ."
Nguyên Vĩnh Phương bị cô nói sợ tới mức thật sự có chút nghi thần nghi quỷ, không khỏi bắt đầu hoài nghi có thể lúc trước mình đã gặp được nhưng lại không để ý đến.
"Nhưng vì sao cho tới bây giờ vẫn chưa có người nào chứng minh được ma quỷ thật sự tồn tại chứ?"
Nguyên Vĩnh Phương run lên, hỏi: "Vì sao?"
Biệt Lý bất đắc dĩ nói: "Bởi vì đa số ma quỷ còn ở lại dương gian đều không hoàn chỉnh, không có thần chí, cũng không có thực thể, ngoại trừ mắt âm dương ra thì người bình thường căn bản không nhìn thấy, thứ hôm qua cô gặp phải hẳn là đã có hình thái đúng không? Oán khí rất sâu."
Song Song trừng cô.
Nguyên Vĩnh Phương nghẹn họng nhìn trân trối.
Biệt Lý cười mỉa nhìn bà ta: "Chuyện này muốn nhanh cũng có biện pháp nhanh, chỉ là... đắt hơn một chút, việc này, thực ra giá cả cũng chỉ hơi cao hơn biện pháp chậm một chút thôi, nhưng con quỷ kia sẽ theo cô hai ba ngày..."
Nguyên Vĩnh Phương lại chuyển cho Biệt Lý năm nghìn tệ: "Ngày mai có thể đuổi con quỷ này đi không?"
Biệt Lý khẽ cắn môi, miễn cưỡng đồng ý, tìm kiếm trên người một hồi lâu, Biệt Lý xấu hổ vỗ đùi một cái: "Ôi chao, vốn muốn tặng cô một pháp khí phòng thân, cô xem cháu này, đồ trên người đều dùng hết rồi. Như vậy đi, cháu cùng cô về nhà một chuyến, xem phong thủy trong nhà cô thế nào?"
"Được được được." Nguyên Vĩnh Phương soạt một tiếng đứng lên, nói: "Vậy bây giờ chúng ta đi thôi."
Nói đi là đi, thoạt nhìn Biệt Lý quả thực chính là hậu bối thân thiết ngoan ngoãn hiểu chuyện có bản lĩnh, thời điểm dẫn Văn Khúc ra ngoài còn giải thích với Nguyên Vĩnh Phương: "Đây là đàn anh của cháu, năng lực mạnh hơn cháu, chỉ là không thích nói chuyện. Mới từ vùng khác đến, không quá hiểu chuyện ở đây."
Nguyên Vĩnh Phương dùng ánh mắt sùng bái cao nhân nhìn anh, sau đó phát hiện cậu đẹp trai này ngoại hình cũng không tệ, vì thế lại nhìn anh, hiện tại sau khi biết có thể đuổi thứ trên người mình đi, cả người trở nên hưng phấn, khen Văn Khúc đến mức trên trời có dưới đất không có, cuối cùng lặng lẽ lại gần hỏi Biệt Lý: "Đàn anh này của cháu có bạn gái chưa?"
Biệt Lý cười tủm tỉm nói: "Không có đâu, cô thử xem sao?"
"Chuyện này, cô nào có chỗ tốt gì mà xứng với người ta chứ." Nguyên Vĩnh Phương lại ngắm Văn Khúc: "Cháu cũng không có bạn trai đúng không? Cô thấy tuổi của cháu cũng vừa vặn, chờ cô gặp được người thích hợp..."
Bà ta còn chưa nói xong, Biệt Lý đã bị Văn Khúc kéo qua một bên.
Biệt Lý điều chỉnh khuôn mặt cứng đờ của mình, nhỏ giọng nói: "Làm kẻ lừa đảo cũng không dễ, anh xem mặt của tôi này, cười ra nếp nhăn rồi."
Văn Khúc liếc cô một cái, không lên tiếng.
Không khí dường như có chút không quá thích hợp?
Biệt Lý giật giật ống tay áo của Văn Khúc, hỏi: "Sao vậy?"
Song Song ở nhà cày phim truyền hình không đi theo, chị gái ngực to thì ở nhà chụp ảnh làm người nổi tiếng trên mạng cũng không đi, chỉ có Biệt Lý và Văn Khúc ở đây, không có hai quỷ làm chất xúc tác, Biệt Lý còn có một chút xíu không được tự nhiên.
Hai mắt Văn Khúc nhìn phía trước, bước chân vững vàng. Chỉ là không nói lời nào.
Mãi cho đến khi tới dưới lầu nhà Nguyên Vĩnh Phương, mặt Văn Khúc vẫn như ngọc ấm, mím môi, hoàn toàn là dáng vẻ tâm trạng không tốt.
Lúc lên lầu, Biệt Lý đi ở giữa, Văn Khúc ở phía sau cô, Nguyên Vĩnh Phương đi trước dẫn đường, ba người một hàng, Biệt Lý hơi lùi lại phía sau, chỉ đứng cao hơn Văn Khúc một bậc thang.
"Có cảm nhận được không?"
Không biết Văn Khúc suy nghĩ cái gì, bị Biệt Lý thúc giục một chút mới nói: "Không có."
Biệt Lý có chút thất vọng nho nhỏ.
Chờ đến khi leo lên tầng tám, người phía trước đã quen, tiếng thở hơi lớn, người phía sau giống như đi trên đất bằng, căn bản không thay đổi hô hấp, chỉ có Biệt Lý giống như bị rót đầy nước ớt vào cổ họng, tựa vào vai Văn Khúc thở hổn hển.
Thời điểm Nguyên Vĩnh Phương quay đầu nhìn, cô lập tức đứng thẳng, bày ra dáng vẻ phong phạm của cao nhân, giả bộ vô cùng tốt.
Chậu hoa đối diện ngoài cửa bị Biệt Lý ngồi gãy vẫn được đặt ở chỗ cũ, đêm hôm qua còn có chút xanh, lúc này nhìn thế nào cũng thấy đã úa vàng.
Nguyên Vĩnh Phương vừa mở cửa vừa nói: "Căn nhà này đã mười mấy năm rồi, hiện tại đúng lúc phá bỏ và di dời đến nơi khác, vào đi."
Văn Khúc nhìn chậu hoa một hồi lâu, nhíu mày vào phòng.
Biệt Lý dạo quanh căn nhà một lúc, Nguyên Vĩnh Phương đã làm một tấm chắn để che khu vực ban công lại, bên trong đặt một chiếc giường gấp lò xo, đây là tính toán để kiếm được nhiều lợi ích hơn trong quá trình tháo dỡ.
Biệt Lý dạo qua một vòng, một lát lắc đầu một lát lại gật đầu, Nguyên Vĩnh Phương nhìn vậy thì lo lắng đề phòng.
May mắn Biệt Lý nói không sao: "Phong thủy trong căn nhà này của cô không quá tốt, nếu là bình thường thì không thành vấn đề, nhưng không thu hút tài lộc, tiền tới tay luôn chảy ra ngoài, đúng không?"
Nguyên Vĩnh Phương liên tục gật đầu, còn không phải sao, vốn biệt thự kia cơ bản đã vào tay bà ta, kết quả lại có ma ám, phí phá bỏ và di dời ở đây cũng đã thương lượng gần như ổn thỏa, chỉ cần tăng thêm một chút bà ta sẽ lập tức chuyển đi, kết quả người ta không nói chuyện nữa.
Đây đâu chỉ là không thu hút tài lộc, quả thực chính là hao tài!
"Thân thể cũng không được như trước kia đúng không? Có phải thường xuyên tức ngực thở dốc không? Ban ngày cảm thấy mệt mỏi? Buổi tối ngủ cũng không ngon?"
Nguyên Vĩnh Phương lại gật đầu không ngừng, lời này cũng quá chuẩn rồi!
"Cháu nói, nên làm gì bây giờ?"
Biệt Lý hạ mắt xuống, miệng lẩm bẩm, giữa chừng ngừng một lát, bỗng nhiên mở mắt, nói: "Đục một cửa sổ nhỏ trên vách ngăn này, dịch cái tủ vào bên trong một chút, cửa tủ không được hướng ra ngoài cửa, trở về nuôi một chậu cá vàng nhỏ đặt trên chiếc tủ cạnh cửa, bỏ tấm gương trên bàn nhỏ trong phòng ngủ kia đi, đổi sang một chiếc rèm sáng màu hơn."
Biệt Lý nói vớ vẩn một hồi khiến Nguyên Vĩnh Phương chấn động như lọt vào trong sương mù.
"Được, lập tức sửa ngay." Nguyên Vĩnh Phương khách khí rót trà cho cô, cảm khái nói: "Hàng thật đúng là hàng thật, cũng không cần phải nói mấy thứ huyền bí làm cho người ta nghe không hiểu."
Biệt Lý kiêu ngạo vuốt cằm. Vậy cũng không phải, giấy chứng nhận lừa đảo này cô mới đạt được chưa đến một ngày, mấy thứ huyền bí kia cô cũng không biết nói như thế nào.
"Lát nữa đừng vội trở về, một người nấu cơm cũng không tiện, ở lại chỗ cô ăn đi."
Nguyên Vĩnh Phương vui tươi hớn hở chuyển gương trong phòng ngủ ra, hỏi: "Cái này chuyển tới chỗ nào?"
Biệt Lý chỉ một ngón tay lên tường: "Treo đối diện cửa sổ trên vách ngăn kia là được."
Không có nguyên nhân sâu xa gì, chỉ là sáng sủa thôi.
Giữa trưa Nguyên Vĩnh Phương xào hai món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện cùng Biệt Lý, cũng không nói chuyện để cô bán biệt thự, dùng tình cảm vừa phải lôi kéo làm quen.
"Cô đã nói mà, cô vẫn luôn cảm thấy phong thủy bên này không ra sao, cháu nhìn đối diện cửa đi, nhà đối diện kia mới thật sự xui xẻo?"
Biệt Lý uống một ngụm rượu, cả người trở nên ấm áp, nói: "Nhà đối diện làm sao vậy? Cháu thấy ngoài cửa chất không ít đồ đạc, đây là chuẩn bị chuyển nhà à?"
Nguyên Vĩnh Phương bĩu môi: "Không chuyển không được, còn chờ tiền cứu mạng mà."
Văn Khúc đột nhiên hỏi: "Nhà đó có người hôn mê bất tỉnh đúng không?"
Nguyên Vĩnh Phương trừng mắt, miệng cũng mở ra.
"Ái chà, cái này cậu cũng biết à?"
Biệt Lý thu lại cái cằm vì kinh hãi mà hạ xuống, làm bộ như đã sớm nhìn thấu tất cả, gắp một hạt lạc, thản nhiên nói: "Xem ra bệnh này kỳ lạ nha."
Nguyên Vĩnh Phương đè thấp âm thanh, thần thần bí bí nói: "Đúng vậy, hôm trước còn vui vẻ, mới qua vài ngày đã hôn mê, đến bệnh viện kiểm tra cũng không kiểm tra ra được gì, không biết tại sao lại biến thành người thực vật, cháu nói có tà môn hay không?"
Ăn cơm xong Biệt Lý nói tạm biệt, thời điểm ra ngoài quần áo vướng vào bậc cửa, bổ nhào về phía trước làm đổ chậu hoa trên mặt đất của nhà đối diện.
"Ôi! Cô xem cháu này, có chút loạng choạng, có chút loạng choạng."
Văn Khúc ở bên cạnh đỡ cô.
Nguyên Vĩnh Phương vừa nói không có việc gì không cần quản, Biệt Lý đã gõ cửa nhà đối diện.
Bên trong là một người phụ nữ trung niên gầy yếu và tiều tụy, tóc buộc lung tung, bọng mắt sưng phù, thời điểm nhìn qua đôi mắt khô khốc có chút dọa người: "Cô tìm ai?"
Biệt Lý chắp hai tay tạo thành hình chữ thập, cúi thấp đầu xin lỗi: "Thật ngại quá, ngài xem, tôi làm vỡ chậu hoa ngoài cửa của ngài rồi."
Cửa chống trộm lách cách một tiếng đẩy ra, người ở bên trong đi ra nhìn nhìn, vẻ mặt sa sút nói: "Không có việc gì, dù sao cũng không cần."
Trong phòng xem chừng đã thu dọn gần xong, phòng khách chất không ít thùng giấy to nhỏ khác nhau, nhưng từ sô pha còn chưa thu dọn cùng dấu vết ố vàng trên sàn nhà có thể nhìn ra được điều kiện nhà này không tốt lắm.
"Như vậy sao được? Ngài chờ một chút, tôi mua một chậu bù lại cho ngài, ngài mua chậu hoa này ở đâu vậy?"
Vẻ mặt Biệt Lý nghiêm túc.
Người phụ nữ vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Thực sự không cần."
"Không được." Biệt Lý cười khổ: "Chúng tôi là người tu hành, chú ý nhất là nhân quả, làm vỡ chậu hoa của ngài thì nhất định phải trả lại cho ngài một chậu hoa khác, không thể quên đi, nếu không thì về sau sẽ cản trở việc tu hành."
Biệt Lý nghiêm túc nói vớ vẩn. Giấy chứng nhận lừa đảo mới tới tay ngày đầu tiên đã sử dụng cực kỳ thuần thục, xem ra cũng rất có thiên phú.
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
So sánh phát âm của người nói đớt Song Song cùng tiếng phổ thông:
A: ây à ý gì?
=> Đây là ý gì?
Có phải nên tặng một bịch dịch dinh dưỡng hay không?
Hôm nay còn chương mới nữa nha.