Đợi chưa bao lâu thì tiếng động cơ vang lên, cửa sắt lớn mở ‘soạt’ một tiếng, có người nhanh chóng vọt vào không đếm xỉa tới hai người đứng ở cửa mà nhào thẳng về phía bên cạnh xe lăn, hỏi: “Hân Lan, em sao rồi?”
Mới vừa rồi người đẹp ốm yếu còn dành cho Biệt Lý vẻ mặt dịu dàng chợt lạnh nhạt, cho anh người yêu hỏi han ân cần một cái mặt lạnh.
Anh người yêu hoàn toàn không để ý, đứng dậy ánh mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm Văn Khúc và Biệt Lý: “Các người là ai?”
Câu hỏi này thật sự rất đáng hỏi, nếu bọn tội phạm nhìn thấy cảnh sát mà hỏi câu hỏi này, rất có thể cảnh sát sẽ thẳng thắn đường hoàng nói rõ thân phận của mình là cảnh sát! Nhưng nếu bị một xác sống hỏi như vậy, Biệt Lý có thể nói cô là Giám đốc phòng làm việc nhân giới sao?
Nghe không có chút khí thế nào mà còn rất thiểu năng.
Cô đụng phải một trong ba vấn đề khó của đời người rồi, cô là ai?
Biệt Lý nhìn anh ta một chút: “Anh quan tâm tôi là ai làm gì? Những hồn phách anh trộm được ở đâu rồi?”
Xác sống cười lạnh một tiếng.
Biệt Lý phát hiện xác sống này bề ngoài trông giống như một người sống nhưng ngoài một chân không linh hoạt lắm khi vừa rồi chạy vào, các bộ phận khác trên cơ thể anh ta cũng rất cứng ngắc, thậm chí cả mắt anh ta cũng chuyển động chậm hơn một chút.
Hơn nữa dáng dấp còn mi thanh mục tú, nếu ăn mặc theo phong cách như phụ nữ, trừ dáng người cao và phần ngực thì sẽ nhìn không ra.
Anh ta đi về phía trước một bước, người đẹp ốm yếu phía sau cũng hổn hển gọi một tiếng: “Anh.”
Xác sống này dừng lại, vẫn đề phòng nhìn chằm chằm Biệt Lý và Văn Khúc nhưng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Tôi kiếm tiền tôi kiếm tiền, rồi tôi cũng không biết tiêu tiền ra sao~~~” Biệt Lý luống cuống tay chân nghe máy, Song Song ở trong điện thoại lo lắng hỏi: “Các cô ở đâu?”
Biệt Lý sợ một mình Văn Khúc không đánh lại xác sống này nên khẽ nói với Song Song: “Bảo chị gái tốt tới.”
Cô không tính mình vào số người chiến đấu.
Văn Khúc xụ mặt: “Tuổi thọ của anh đã hết rồi, vì sao không đi đầu thai? Anh biết hậu quả khi nhiễu loạn trật tự dương gian không?”
Mặc dù đây là câu hỏi nhưng lúc Văn Khúc nói ra lại có ý trách cứ, Biệt Lý không hiểu sao lại nhớ lời chủ nhiệm nói khi còn đi học, sao lại nghỉ học? Em biết hậu quả khi nghỉ học không?
“Đừng nói nhảm.”
Đồng tử của xác sống đầy máu, xung quanh âm phong giật mạnh, những bông hoa trong chậu trên mặt đất run rẩy theo, những chậu hoa gốm sứ bay lên và đập về hướng Văn Khúc, Biệt Lý nắm tay chốt cửa và trốn sau cánh cửa.
Cô không thể tham gia vào loại đấu tranh giữa vượt qua chủng tộc này, không cản trở là sự trợ giúp tốt nhất dành cho Văn Khúc.
Chậu hoa gốm rơi trên mặt đất nặng nề vang lên tiếng, Biệt Lý chỉ lộ ra đôi mắt và trán, Văn Khúc đã đánh với xác sống đến mức khó hòa giải, Song Song và chị gái ngực to tới rất kịp thời nhưng cũng không gia nhập chiến trường, hai quỷ đứng cạnh cửa cùng Biệt Lý quan sát quá trình.
Biệt Lý rất điên người.
Đây là lúc nói chuyện trêu ghẹo sao?
Móng tay dài 20cm của xác sống giống như một bó dao lớn vồ về phía ngực Văn Khúc.
Trái tim Biệt Lý co lại, cô vừa lao ra từ sau cánh cửa đã thấy có người nhào tới trước cả cô, người đẹp ốm yếu vẫn là dáng vẻ suy yếu vừa rồi, lồng ngực đầy máu nằm ngã vào ngực Văn Khúc.
Khó cho cô ấy phải đứng dậy từ xe lăn.
Xác sống dường như đã phải chịu một đòn không thể chịu đựng được trong cuộc sống và đang điên cuồng huơ tay. Những chiếc móng tay dài 20cm lại dài ra thêm một đoạn, vừa định đào lỗ trên người Văn Khúc lại nghe người đẹp ốm yếu lẩm bẩm gọi một tiếng anh.
Những chiếc móng tay dài đã biến mất, sau khi xác sống nổi điên trông xấu xí cướp người đẹp ốm yếu khỏi vòng tay của Văn Khúc.
Văn Khúc đứng dậy, đứng chung với Biệt Lý đang bối rối.
Biệt Lý quay đầu nhìn anh.
Đây là kịch bản gì!
Văn Khúc gảy gảy máu trên ngực: “Lúc đầu anh ta cũng sẽ không bắt được tôi.”
Biệt Lý giống như pho tượng nhìn hai người kia đang ôm nhau, một người sắp chết chưa chết, một người đã chết cố nán lại không đi.
Xác sống cố chấp hỏi vì sao.
Người đẹp ốm yếu được anh ta ôm trong lòng cười nhẹ: “Đáng lẽ em phải chết từ lâu rồi, em biết hết.”
“Nói bậy! Em sẽ sống rất tốt, rất rất tốt.” Xác sống lấy tay đè vết thương trên ngực cô ấy: “Anh sẽ không để em chết.”
“Đừng giả vờ ngớ ngẩn, em cũng không muốn sống mà. Anh nhìn anh đi, bây giờ rõ ràng anh rất đau lòng nhưng không thể rơi nước mắt, ngay cả biểu cảm khổ sở cũng không làm được, em cũng đau lòng lắm.”
Biệt Lý cứ thế bị nhét đầy miệng thức ăn chó trộn vụn thủy tinh, nhìn người đẹp ốm yếu nói hai chữ lấy hơi một lần: “Có thể chết trong tay anh cảm giác cũng rất tốt mà. Chết thì sao? Không phải biến thành quỷ hồn thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau sao? Trước kia đã hẹn bên nhau, anh Thịnh, anh không thể nhốt em ở nơi này mãi. Em đau lắm, mỗi ngày em đều rất đau, cơ thể, linh hồn chỗ nào cũng đau, em không muốn kéo dài tính mạng như thế này, anh ích kỉ lắm.”
Thân thể xác sống bắt đầu xanh xao, bàn tay ôm lấy mỹ nhân ốm yếu không chịu buông ra trở nên cứng ngắc: "Tha, thứ, anh."
Mỹ nhân ốm yếu giơ tay nhưng không nhấc lên nổi, nửa thở dài, lẩm bẩm: “Ai bảo em yêu anh chứ.”
Biệt Lý phát điên, hai người này còn trẻ mà sao nói chuyện y như nam nữ chính trong phim dân quốc vậy!
Song Song trốn ở sau cửa nhìn như si như mê.
Một cái bóng bay ra từ cơ thể mỹ nhân ốm yếu, Biệt Lý còn chưa ra tay thì bóng mờ ấy đã tan biến.
Linh hồn của xác sống cũng bay ra khỏi thân thể, bị Biệt Lý dùng bình trói hồn chứa lại, cũng không biết anh ta chết từ bao giờ mà linh hồn vừa rời khỏi cơ thể thì thi thể kia nhanh chóng thối rữa, chuyển từ xanh rồi thành phù thũng, các đốm lan rộng, chỉ vài phút sau đã biến thành xác chết trương phình.
Biệt Lý lục tìm hai cái bình nhỏ xong suýt chút nữa nhìn mà nôn.
Một hơi xông thẳng ra cửa, đối mặt với cảnh sát Trương hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang.
Vẻ mặt cảnh sát Trương nghiêm túc, kéo Biệt Lý: “Sao cô lại ở đây?”
Biệt Lý vung tay anh ta ra ngồi xổm ở cổng nôn.
Chỉ chốc lát sau bên cạnh có thêm mấy người bạn.
Mọi người cùng nôn, Biệt Lý lén lút ném mấy cái bình nhỏ kia trong bụi cỏ, chị gái ngực to khẽ vẫy một cái thì đã không thấy tăm hơi mấy cái bình kia.
Cảnh sát Trương khó hiểu chỉ vào Biệt Lý: “Sao mà chỗ nào cũng có cô vậy?”
Biệt Lý oan ức súc miệng: “Tôi chỉ đến mua hoa thôi. Tôi có trêu ghẹo ai đâu?”
Muốn khóc ghê.
Số phận đôi khi có nhiều ngã rẽ và nó nhất định khiến bạn hiểu sâu sắc cảm giác của mình ở một thời điểm nào đó trong quá khứ.
Lần thứ hai Biệt Lý ngồi trên chiếc ghế này, cả người như sụp đổ.
“Cảnh sát, anh cảnh sát, anh nhìn tình huống trong phòng khách đi, nếu như tôi có vũ khí sinh hóa thì tôi cũng không ra nông nỗi kia!”
Cảnh sát Trương tái mặt vỗ bàn một cái: “Khai báo thành thật, cô đến đó làm gì?”
Trong miệng Biệt Lý đắng ngắt, nhấn mạnh lần nữa: "Thật sự là tôi đi mua hoa. Sáng nay tôi đến nhà cô tôi, vô tình đá đổ chậu hoa ở nhà đối diện cho nên phải bồi thường cho người ta một chậu. Nghĩ lại thì tôi cũng tính mua cho mình một ít, dù gì cũng vừa đổi nhà mới… Cảnh sát, tôi thật sự không nói dối, tôi vừa vào đã thấy tình huống kia suýt thì bị dọa chết khiếp!”
“Sao cô tìm tới được chỗ đó?”
“Tôi đi hỏi thăm ở tiệm hoa, ông chủ kia đề cử đấy, nói hoa nhà anh ta vừa đẹp vừa rẻ.”
Biệt Lý oan ức lẩm bẩm nói.
“Tôi còn chưa nghĩ tới báo cảnh sát mà các anh đã tới rồi. Cảnh sát, tôi thật sự oan uổng.”
Biệt Lý vuốt tóc.
Mặt cảnh sát Trương trầm xuống: “Nói thật!”
“Đây là nói thật mà, rất là thật.”
Biệt Lý suy nghĩ rõ ràng, cho dù thế nào cũng không thể nói thật, lần trước nói thật suýt chút nữa bị xem như thiểu năng bệnh tâm thần, lần này tuyệt đối không thể mắc sai lầm cấp thấp như vậy được!
Cảnh sát Trương đau đầu, anh ta cảm thấy sau khi kết thúc vụ án này nên xin phép nghỉ ngơi thật tốt, xả xui.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Biệt Lý: Là người kế thừa chủ nghĩa xã hội, thân phận của tôi không cho phép tôi mê tín!