Ánh nắng rất mạnh, nhiệt độ cũng không thấp, khi mấy người vội vàng chạy đến sườn núi phía Nam của thôn thì gần như đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng, nhưng Biệt Lý vẫn cảm thấy có chút lạnh.
Cái lạnh này chui ra từ trong xương cốt, có thể bởi vì thần kinh kéo căng, không biết tại sao người vẫn luôn tràn ngập sợ hãi, tựa như nửa đêm nghe được tiếng bước chân trong bóng tối, luôn nghi thần nghi quỷ.
Tiếp tục như vậy không phải biện pháp, cô không thể cứ bị động như vậy, bị người nắm mũi dắt đi. Buổi tối đùa giỡn một lần, ban ngày lại tiếp tục, nếu không xong thì hôm nay không đi được vào ban ngày, buổi tối còn phải đến một lần nữa.
Biệt Lý kéo cảnh sát Trương, nhỏ giọng hỏi anh ta: "Đạn trong súng của anh có bị giảm đi một viên không?"
Cảnh sát Trương sửng sốt, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
Biệt Lý vừa nhìn đã hiểu, tám phần cảnh sát này đã kiểm tra đạn vào sáng sớm, sợ dọa đến cô cho nên mới chưa nói.
Cửa sổ, băng ghế, vết máu trong sân, chiếc xẻng vứt bỏ trên đường, những thứ này đều có thể làm giả, nhưng viên đạn của cảnh sát Trương thì không thể.
"Anh đi trước đi."
Biệt Lý lùi về phía sau đám người, cẩn thận nhìn trái nhìn phải, mở điện thoại liên hệ với Hắc Bạch Vô Thường.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Anh em tốt, tôi gặp phải chuyện lớn ở đây, có rất nhiều quỷ nhỏ, còn có một quỷ hồn rất lợi hại, đã chết không ít người, nếu các người không đến, nói không chừng tôi cũng sẽ chết.
Bạch Vô Thường: Không khéo, gần đây bọn tôi đi công tác, không có thời gian, tôi gọi Đầu Trâu qua.
Anh lớn không tới được, mặc dù phái đàn em tới, nhưng trong lòng Biệt Lý vẫn có chút không yên tâm.
Dù sao cô cũng là người sắp đến tử kiếp, ngoài miệng nói dễ nghe, nhưng khi so sánh giữa sống tốt và xuống địa phủ làm nhân viên công vụ, cô vẫn muốn sống tốt hơn. Mười mấy năm qua chịu mọi khó khăn, chẳng phải là để sống tốt sao?
Tay đánh chữ của Biệt Lý cũng run rẩy: Anh có thể đưa tôi chút phương pháp hữu ích không? Cho dù không thể vượt qua khó khăn, tôi cũng có thể rút lui.
Giống như đêm qua, may mà cô đã luyện được lòng can đảm một chút, nếu không đừng nói xoay ghế, chạy cũng chưa chắc đã có thể chạy.
Điện thoại vang lên âm thanh thông báo, Bạch Vô Thường gửi ảnh chụp và chỉ dẫn cho cô, Biệt Lý vội vàng nhấn mở hình ảnh, kết quả vòng tròn kia mãi không quay xong, hình ảnh mờ như nhìn qua một lớp kính.
Mẹ nó!
Biệt Lý tìm bức vẽ có ít đường nét nhất, vừa nhìn vừa phác hoạ lại trong lòng.
Có tranh, nhưng hình như cô không có mấy thứ như chu sa, máu chó, giấy hoàng phù*.
*giấy bùa màu vàng
Bạch Vô Thường gửi xong, nói với cô: Mấy thứ này cô không thể học được trong một sớm một chiều, nếu không hiện tại cũng sẽ không có ít đạo sĩ như vậy, thật ra nếu có sức mạnh của tín ngưỡng thì còn có một chút khả năng thành công, nhưng bây giờ thực sự quá ít người tin vào quỷ thần.
Vậy sao anh không nói sớm?!
Biệt Lý nói với chính mình không nên hoảng, nhưng hiệu quả rất nhỏ.
Bạch Vô Thường: Bên cạnh cô có gỗ đào không?
Biệt Lý tìm kiếm xung quanh, cô thật sự phát hiện một cây đào, ngay bên cạnh ngã tư trước cửa nhà kia, còn khá to, cành cong queo xiêu vẹo, nụ hoa trên đó vẫn còn là nụ nhỏ, cách đó một đoạn là hoa đã nở.
Biệt Lý biến ba bước thành hai bước chạy tới, nhảy lên chộp lấy một nhánh cây.
Người trong nhà nghe được động tĩnh, đi ra hỏi: "Cô làm gì vậy?"
Cả người Biệt Lý treo trên cây, cười xấu hổ, nói: "Bác gái, tôi thấy cây đào này của bác rất đẹp, có thể cho tôi cắt một cành không, tôi cũng muốn khi về sẽ trồng một cây đào."
"Ồ." Người phụ nữ liếc mắt nhìn cô: "Cô nhanh xuống đây, muốn cắt cành cây thì cô nói một tiếng là được, cần gì trèo lên trên?"
Biệt Lý ngượng ngùng.
Bác gái thấy mặt cô bắt đầu đỏ, mới buông tha cho cô, về nhà lấy một cái kéo cắt tỉa cây, đi ra hỏi Biệt Lý: "Muốn cành nào?"
Biệt Lý chỉ vào cành to nhất.
"Loại này không dùng để chiết cây được, phải chọn cành non." Bác gái không nói hai lời, cắt ba nhánh cây đưa cho cô.
Biệt Lý nhìn nhánh cây dài hơn chiếc đũa một chút trong tay, cảm giác đời người một mảnh tối tăm, vũ khí này, lấy nó ra cũng là một sự sỉ nhục với mọi người.
Nhưng cành to kia, chắc chắn người ta không muốn chặt cho cô.
Biệt Lý cầm mấy nhánh cây dài như chiếc đũa trong tay, lấy lòng nói: "Mấy cái này tôi không thể chia cho đồng nghiệp của mình được."
Bác gái nghĩ nghĩ, lại cắt một cành nữa đưa cho cô, hỏi: "Đã đủ chưa?"
Biệt Lý nhanh chóng nhận lấy, xoay người cảm ơn, nói: "Đủ đủ đủ, cảm ơn bác."
Chờ đến khi cô ôm mấy cành đào đuổi theo, mấy người kia đã chạy tới cửa nhà Tam Oa.
Cảnh sát Trương nhìn mấy thứ trong tay cô, có lẽ đã đoán được cái gì, cũng không hỏi nhiều.
Nhà Tam Oa có người chết, tất cả anh em nhà anh ta đều ở trong sân thương lượng sau này phải làm gì, Biệt Lý nghe một lúc, phần lớn nói nhanh chóng chôn cất, mời bán tiên đến làm lễ cúng bái. Về phần đứa nhỏ mới sinh kia, không ai nói tới, nhưng xem chừng cũng là ngầm thừa nhận muốn vứt bỏ. Dù sao xui xẻo như vậy, chắc chắn không thể giữ lại.
Biệt Lý đi theo cảnh sát Trương vào trong phòng thấy vợ của Tam Oa, sắc mặt phù thũng, biểu tình dữ tợn, ngay cả mắt cũng chưa nhắm lại. Sợi dây thừng đỏ còn quấn trên người cô ấy, chạy vòng qua mặt, có một đoạn còn nhét vào miệng cô ấy. Bên trong có thể chứa một đồng xu.
Biệt Lý chưa chú ý đến cái gì khác, chỉ nhìn mặt của cô ấy cũng đã khiến cô cảm thấy sợ hãi, ôm chặt cành đào trong lòng mà vẫn cảm thấy lòng hoang mang rối loạn.
Khuôn mặt kia thật sự rất kinh khủng, nhất là ánh mắt, bởi vì dùng sức trừng lớn, tơ máu xuất hiện trong mắt sau khi cô ấy chết thì thành đốm máu, miệng mở lớn, như đang gào thét.
Chỉ nhìn mặt thì thật sự không nhìn ra nguyên nhân cô ấy chết.
Chẳng lẽ người thét chói tai đêm qua là cô ấy? Biệt Lý cầm cành gỗ đào trong tay vẩy ba nhát lên người cô ấy, mặc dù biết sẽ không có tác dụng gì, nhưng coi như tìm chút cảm giác an tâm đi.
Tam Oa uể oải ngồi một bên lặng lẽ hút thuốc.
Biệt Lý dạo qua một vòng cũng không thấy bé gái mới sinh nhà anh ta, mãi đến khi nhìn vào nhà kho ở sân phía Tây nơi chứa đồ, mới nhìn thấy đứa nhỏ bên trong.
Sắc mặt trắng bệch, cũng không kêu khóc, chỉ mím môi như một con khỉ gầy gò.
Nhà kho này hở xung quanh, tro bụi bên trong rất dày, sao có thể để đứa nhỏ mới sinh ở nơi này chứ?
Biệt Lý đẩy cửa đi vào ôm lấy đứa nhỏ, khi xoay người muốn đi ra mới nhớ tới, người nơi này căn bản không quan tâm đến sống chết của một bé gái nhỏ. Vốn là nơi trọng nam khinh nữ, hiện tại trên người bé gái còn bị người đánh dấu tai họa. Cho dù cô ôm đứa nhỏ ra ngoài, cũng chỉ có thể đứng trong sân hứng gió, cô không thể vào bất kỳ phòng nào trong nhà này.
Nghĩ đến đây, Biệt Lý lại đặt đứa nhỏ xuống, tìm mấy chiếc thùng xung quanh, xếp chồng lên nhau, đặt đứa nhỏ vào.
Đi ra khỏi nhà kho, Biệt Lý nén cơn giận, tìm Tam Oa hỏi chăn.
Tam Oa hồn bay phách lạc ôm một tấm chăn đưa cho cô, sau khi đặt vào tay cô mới hỏi: "Cần chăn làm gì?"
Biệt Lý tức giận trừng mắt liếc anh ta một cái, nói: "Đi đắp cho con gái anh, nếu không lát nữa con bé sẽ chết."
Tam Oa vốn đang buồn bã ỉu xìu lại giống như bị cái gì đó kích thích, anh ta trừng mắt nhìn cô với vẻ mặt bình tĩnh rồi mắng: "Cứ để nó chết đi!"
Biệt Lý cũng nổi giận: "Anh nói cái gì?"
"Tôi nói, để nó chết đi!"
Gân xanh trên trán Tam Oa nổi lên, kéo căng bả vai, nắm tay thành nắm đấm giống như muốn đánh lại đây.
Trong lòng Biệt Lý không dễ chịu, lại thấy hóa ra cha ruột đứa nhỏ này là như vậy, trong lòng như có một ngọn lửa thiêu đốt, ngọn lửa này làm cho cô gắng gượng đi từng bước về phía trước.
"Kia con mẹ nó là con gái anh! Anh nói con gái anh chết đi? Anh còn là con người sao?"
Tam Oa nâng tay muốn đánh, Biệt Lý đá ra một cước trước, nói: "Anh còn dám đánh cảnh sát?!"
Cảnh sát Trương nghe được động tĩnh từ phòng đặt thi thể kia đi tới, đi nhanh vài bước đứng trước người Biệt Lý, trầm giọng hỏi: "Anh muốn làm gì?"
Trưởng thôn cũng đi lên kéo người.
Tam Oa thở hổn hển như một con trâu điên, hét to: "Nó là ác ma, ác quỷ, không có nó thì sẽ không có chuyện gì."
Biệt Lý hít vào một hơi, muốn mắng người. Nhưng thái độ của mười mấy người trong thôn ở xung quanh đều lọt vào mắt cô, những người này cũng không cảm thấy Tam Oa nói sai, nếu xã hội này giết người không phạm pháp thì nói không chừng những người này còn chuẩn bị thiêu chết đứa nhỏ kia.
Răng Biệt Lý phát lạnh, miệng lưỡi giỏi tranh luận của cô hiện tại không dùng được, cô lui về phía sau từng bước, không lên tiếng nữa, ôm chăn vào nhà kho ôm đứa nhỏ sắp chết cóng lên.
Khi đi ra cửa cô thấy một đám người nhìn mình với ánh mắt thù hận, chỉ có một người không như vậy, yên lặng né tránh. Biệt Lý nhớ rõ, người đàn ông béo lùn kia chính là chồng của Phùng Xuân Lan, Trụ Tử.
Từ nhà Tam Oa đi ra, trong tay Biệt Lý nhiều thêm một đứa nhỏ, cô kiên trì muốn mang người đi.
Thôn dân cùng Tam Oa ước gì lập tức vứt đứa bé đi, vì thế nhanh chóng đạt thành hiệp nghị.
Cảnh sát Trương thân là cảnh sát nhân dân vẫn sa sầm mặt, từ khi tới nơi này, anh ta dường như thoáng cái già đi hơn mười tuổi. Trên mặt xuất hiện thêm mấy nếp nhăn.
Biệt Lý đưa đứa nhỏ cho anh ta, lén đi ngăn cản Trụ Tử đang về nhà, nói: "Vợ anh ở chỗ chúng tôi, hiện tại rất tốt, không có việc gì."
Trụ Tử cười cảm kích, sau đó muốn nói lại thôi.
Biệt Lý thở dài, nói thêm: "Con gái anh đang ở bệnh viện, có người chăm sóc con bé, tạm thời cũng không có vấn đề gì."
Trụ Tử liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi."
Sau đó giống như mới nhớ ra người đối diện là cảnh sát, vừa cẩn thận vừa ngượng ngùng nói: "Cô cũng thấy... Thực sự không phải chúng tôi không nuôi đứa nhỏ kia, chuyện này..."
Tuy nói chỉ cần một người muốn làm gì thì luôn có thể nghĩ ra biện pháp nhưng Biệt Lý vẫn luôn tin tưởng không có trở ngại nào cần vượt qua.
Lần trước nhìn thấy Phùng Xuân Lan, cô còn nghĩ những người này thực sự quá ngu dốt. Chuyện vừa xảy ra ở nhà Tam Oa mới làm cho cô nhận thức được rõ ràng, những người này không chỉ ngu dốt mà thực sự đã không khác điên là bao.
Biệt Lý cắn môi nghĩ nghĩ, hỏi anh ta: "Tôi nghe người trong thôn anh nói có một bán tiên, đoán mệnh rất chuẩn, từ khi tới đây tôi cũng chưa gặp người đó, anh có biết ông ta ở đâu không?"
Trụ Tử trợn mắt, nháy mắt cứng ngắc tại chỗ, chần chờ thật lâu, cuối cùng nhìn xung quanh, lén lút đè giọng nói thấp đến mức gần như chỉ có khẩu hình.
"Đừng đi tìm ông ta."
Biệt Lý sững sờ hỏi nhỏ: "Tại sao?"
Trụ Tử có chút sốt ruột, cũng không lắc đầu, cả người giống như ảnh tĩnh, sợ người khác nhìn ra sơ hở, anh ta chỉ có thể nhỏ giọng nói rất nhanh: "Dù sao cũng đừng đi tìm ông ta, cũng đừng hỏi người khác, đừng nói tôi không cho cô đi."
Nói xong anh ta lập tức vội vàng rời đi. Như sợ bị người khác phát hiện điều gì.
Biệt Lý tràn ngập nghi hoặc, xoay người lên xe.
Cảnh sát Trương giao đứa nhỏ trong lòng lại cho cô, hỏi: "Cô nói gì với anh ta? Dọa anh ta thành như vậy?"
Biệt Lý cau mày, nhắc lại lời Trụ Tử vừa nói.
"Không cho cô đi tìm bán tiên kia?"
Biệt Lý gật đầu: "Hình như anh ta rất sợ bán tiên kia, cái gì cũng không dám nói."
Loại sợ hãi này không phải sợ hãi bên ngoài, cho nên anh ta chỉ có thể đè âm thanh trong cổ họng, ngay cả người trong thôn cũng không dám nói. Có lẽ ngay cả cha mẹ anh ta cũng không biết. E là chỉ có vợ anh ta Phùng Xuân Lan biết.
Đây cũng có thể là nguyên nhân tại sao trong hoàn cảnh như vậy, Phùng Xuân Lan và Trụ Tử còn có thể chống lại áp lực mãi cho đến cuối cùng thật sự không có biện pháp mới mang đứa nhỏ vào trong thành phố.
Xe đã sắp rời khỏi thôn, khi đi qua một ruộng lúa mì nhấp nhô và đất vụ thu thì bị Trụ Tử chặn lại.
Anh ta lấy ra một bình sữa nhỏ trong lòng cùng một bình nước ấm lớn, còn có một cái túi ni lông.
Sau khi nhét đồ qua cửa xe, Trụ Tử nói: "Sữa bột này cũng không phải đồ tốt, đút cho con bé một chút trước, các người cũng đừng đến nữa."
Đây là điều mà khi trở về nhà anh ta đã suy nghĩ rất lâu, sau khi cân nhắc, mới sẵn sàng nói cho Biệt Lý.
"Nói với Xuân Lan, bảo cô ấy đừng trở lại."
Chỉ một câu như vậy, nói xong anh ta lập tức quay đầu vội vàng chạy về thôn.
Xe khởi động một lần nữa, xóc nảy lên xuống rời khỏi nơi này.
Sau lưng bọn họ, một ông cụ đang khom lưng bỗng nhiên gật đầu với khoảng không bên cạnh, giọng nói khàn khàn giống như băng ghi âm bị xước: "Người sắp chết? Nhưng hồn phách cô không dễ lấy..."
Trong khoảng thời gian này hồn ma thật sự rất bận, chỉ ngẫu nhiên xuất hiện một lần.
Cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, ông cụ lập tức xoay người gật đầu, mở miệng nói: "Phải, thế nhưng kia là hồn phách của thượng tiên, chỉ sợ..."
"Sợ cái gì chứ? Đã hạ phàm rồi, tiên nhân thì làm sao? Muốn làm gì thì làm."