Nơi này xa xôi hẻo lánh, Văn Khúc còn có công việc, cho dù anh có thể xin nghỉ phép và đến đây vì một chủ nhà miễn cưỡng có thể xưng là bạn bè, nhưng trường học bọn họ không phải lúc nào cũng hiểu và chấp nhận chuyện đó?
Nói cách khác, cho dù anh đọc được tin nhắn thì đuổi đến bên này cũng cần chút thời gian.
Người nhận nhiệm vụ của Diêm Vương là cô, không phải Văn Khúc, Biệt Lý yên lặng thở dài, không thể cứ vịn vào việc mình kém cỏi mà khiến người khác giúp mình một cách vô tội vạ được?
Không thân cũng chẳng quen, không thích hợp.
Biệt Lý vừa đi ra đã gặp cảnh sát Trương chặn ở cửa. Trên mặt đất có hai ba đầu lọc thuốc lá, có vẻ đã đợi một lúc.
Biệt Lý mở cửa để anh ta tiến vào, hỏi: "Làm sao vậy?"
Cảnh sát Trương ấp úng hỏi: "Bạn của cô... Bây giờ có tiện không?"
Lúc trước khi Biệt Lý mới bị cảnh sát Trương dẫn lên xe đã nói thật, mình chỉ truyền lời, người thực sự lợi hại là người khác. Hiện tại cảnh sát Trương cũng phát hiện việc này có lẽ rất khó giải quyết, ít nhất một người mới dùng ghế đẩu đánh nhau với tiểu quỷ sẽ không thể giải quyết được.
Biệt Lý thở dài yếu ớt, nếu không sao lại có câu không có khoan kim cương thì đừng mong ôm nghề đồ gốm, chính là bởi vì làm không xong còn dễ khiến bản thân bị cuốn vào.
"Không tiện." Biệt Lý cũng không có biện pháp, điện thoại của Văn Khúc không ở vùng phủ sóng, chị gái ngực to lại càng không thích hợp tới nơi này. Nói không chừng chuông của Dương Bách Liễu chính là khắc tinh của chị gái ngực to và Song Song.
Bản thân vướng vào thì thôi đi, cho dù muốn kiếm đệm lưng thì cũng không nên kéo người nhà vào. Chút đạo đức này Biệt Lý vẫn phải có.
"Anh cũng đừng lo lắng về điều này nữa." Biệt Lý hít vào một hơi đứng lên nhảy nhảy, lại khôi phục sức sống, nói: "Đến làm việc đi."
Cô lấy tất cả đá chu sa trong túi ra, cẩn thận đặt lên bàn, giao cho cảnh sát Trương một cái chày nhỏ.
"Nghiền mấy cái này thành bột, tôi cần dùng. Đúng rồi, còn chưa tìm được máu chó, anh hỏi đồng đội của anh thử xem, lấy máu chó đen ở đâu."
Cảnh sát Trương cầm chày nhỏ, do dự một lúc.
"Nhanh lên." Biệt Lý vội vàng rút một cây bút lông ra, nói: "Thời gian chính là sinh mệnh, mau đi đi pikachu*."
*pikachu: ý chỉ cảnh sát
Cảnh sát Trương: "..."
Đã đến lúc này rồi, sao người này vẫn không có một chút đứng đắn nào vậy?
Ánh nắng chiếu vào từ sau lưng Biệt Lý làm trước người cô mờ đi, nhưng quanh thân cô lại giống như được bao phủ bởi một lớp viền vàng. Cô lấy bút lông nhúng vào nước rồi vẽ trên mặt đất, một bàn tay còn cầm điện thoại, vừa vẽ vừa lẩm bẩm.
Cảnh sát Trương ngẩn người, hỏi cô: "Cô thật sự vẫn muốn đi?"
Biệt Lý không ngẩng đầu, cong mông không hề có hình tượng, nói: "Đồng chí tốt của tôi, bây giờ nhân dân cần máu chó đen của anh, nếu muốn khen ngợi thì đợi sau khi tôi xong việc, tôi sẽ viết cho anh ba nghìn từ không lặp lại để anh đọc theo."
Cảnh sát Trương cạn lời: "Cô không sợ sao?"
Biệt Lý liên tiếp bị ngắt mạch suy nghĩ, cả người sắp nổ tung, nói: "Tôi chưa bao giờ phủ nhận tôi sợ, nhưng anh hỏi như vậy khiến tôi rất đau lòng, tôi đã sợ muốn chết rồi được không? Anh nhìn tôi đi, nếu tôi không sợ thì còn ở đây học vẽ bùa sao?"
Cô nói xong, còn oán giận: "Vãi đạn, cái này cũng quá khó rồi, cái quái gì vậy chứ!"
Tuy rằng nôn nóng, nhưng cô vẫn tiếp tục cầm bút, nhìn điện thoại rồi tiếp tục phác hoạ theo.
"Không cần sùng bái tôi." Biệt Lý nói khi cảnh sát Trương xoay người: "Nếu ngày mai tôi không học được, có đánh chết tôi cũng không vào thôn kia."
Biết rõ trong núi có hổ còn đi vào núi có hổ, đó căn bản không phải phong cách sống của cô, nhất là khi cô biết khả năng cao là mình sẽ chết trong thôn kia.
Cô chưa từng cầm bút lông, khi cầm trong tay mới phát hiện có chỗ nào đó không thoải mái.
Vệt nước trên mặt đất hết khô lại ẩm, Biệt Lý vẫn khom thắt lưng vẽ trên đất, lúc đầu còn khó khăn, nét vẽ luôn bị đứt giữa chừng, sau đó thì miễn cưỡng có thể chậm rãi vẽ một nét liên tục đến khi xong.
Cô đứng lên duỗi duỗi cánh tay, vặn mông, rồi lại tiếp tục nằm úp sấp xuống luyện tập.
Trước khi thành thạo, cô không dám dùng chu sa vẽ lên hoàng phù, những thứ này đều là trang bị của cô.
Từng nghe nói mài dao không làm lỡ việc chặt củi, đã có ai nghe nói mài dao tốn thời gian chưa?
Chờ khi cảnh sát Trương mang mấy bình máu chó đen trở về, phát hiện Biệt Lý vẫn đang nằm úp sấp trên mặt đất vẽ tranh, so với khi anh ta đi thì quả thật thuần thục hơn nhiều. Ít nhất có thể không cần nhìn điện thoại.
Bữa trưa là do cảnh sát Trương xuống dưới lầu mua cơm hộp, Biệt Lý tay phải ăn cơm, tay trái vẽ vẽ trên bàn.
Bạch Vô Thường nói thứ này không mất vài năm thì không học được, khi nhìn ảnh Biệt Lý còn chưa tin, đến lúc tự mình vẽ mới nhận ra đúng là như vậy. Có một số chỗ rất khó hạ bút, làm thế nào cũng không xoay lại được, tựa như bị đơ. Nếu thật sự vẽ lên lá bùa, lá bùa này sẽ bị phá hỏng.
Sau khi vẽ lại mấy tấm bùa nhiều lần, Biệt Lý mở điện thoại ra gửi WeChat: Các người có ai biết một loại chuông, màu vàng, bình thường không kêu, nhưng sau khi kêu lên sẽ khiến người khác hôn mê, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ rõ, đó là cái gì?
Mạnh Bà: Cô nói đến chuông bắt hồn sao? Nhưng sau khi chuông bắt hồn vang lên thì ba hồn bảy vía của người cũng xuất ra, sẽ không tỉnh lại mới đúng.
Mạnh như vậy? Biệt Lý suy sụp, cơm trong miệng chưa nhai đã nuốt xuống.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Có cái gì khắc chế được thứ này không? Tôi nghi ngờ tôi gặp một cái chuông bắt hồn.
Mạnh Bà: Nào có đơn giản như vậy, thế gian không có nhiều chuông bắt hồn, nhưng thật ra địa phủ có một..
Phán Quan: Cái kia của địa phủ đã bị mất rồi.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới:... Tôi mơ hồ biết được cái gì rồi.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Anh nói đi! Các người tìm tôi để chuyên môn đi chùi đít cho các người đúng không!
Nhóm chat tràn ngập xấu hổ.
Bởi vì cô nói đúng.
Biệt Lý nghiến răng nghiến lợi, cảm giác bản thân bị sỉ nhục.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Xét thấy độ khó của công việc, tôi yêu cầu tăng lương, một tháng năm nghìn, dùng tiền lì xì gửi qua cho tôi.
Phán Quan:...Việc này, có thể có chút khó khăn về mặt tài chính.
Biệt Lý hừ lạnh một tiếng, ngón tay gõ nhanh trên bàn phím: Tôi mặc kệ, nếu tập trung bán trà sữa thì tôi vẫn có thể sống vô tư hạnh phúc đấy, bây giờ tôi nghi ngờ tôi có tử kiếp hoàn toàn là do lúc trước bị các người thu hút, nhận công việc người tham mưu này, hiện tại, tôi muốn từ chức.
Phán Quan: Việc này thật sự không phải, tử kiếp của cô hoàn toàn là bởi vì tự bản thân cô... Sau khi cô được sinh ra hồn phách bị hao tổn, chịu đựng đến bây giờ đã là cực hạn, công việc này của cô tuy rằng hiện tại tiền lương không cao, nhưng cô nghĩ đến sau này…
Hừ, lại dám uy hiếp tôi! Biệt Lý ném đôi đũa, trả lời: Con người không tránh khỏi cái chết, hoặc nhẹ tựa lông hồng, hoặc nặng tựa thái sơn, anh đã nghe chưa? Đã sinh ra thì nhất định phải chết, sớm hay muộn cũng không quan trọng. Đây là lúc từ chức, không cần khuyên tôi nữa, nếu tôi hối hận tôi sẽ gọi anh là ba!
Diêm Vương: Tăng tiền lương cho cô lên năm nghìn năm.
Biệt Lý: …
Ông xem sớm như vậy không phải tốt rồi sao, không nên để khó coi như vậy.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Cha /icon thẹn thùng.
Các đồng chí của địa phủ cũng chưa thấy, hoàn toàn không thể ngờ được lúc này mới qua một khoảng thời gian, con chim nhỏ ngày nào vậy mà đã không biết xấu hổ đến mức độ này.
Phán Quan lén nhìn sắc mặt của Diêm Vương, quá tối, không nhìn ra được cái gì.
Biệt Lý nhặt đôi đũa lên, nhanh chóng và cơm vào miệng. Không phải cô keo kiệt, ồ đúng vậy, cô chính là keo kiệt đấy.
Nhưng mấu chốt là vốn dĩ cô có hơn một ngàn, sau khi mua xong những thứ trang bị này thì hiện tại chỉ còn lại tám mươi tệ. Nói giỡn sao, tám mươi tệ thì làm được gì trong xã hội này? Sau khi mua một bát lẩu cay Tứ Xuyên thì còn không đủ tiền thuê phòng!
Sau khi không ngừng nghỉ ăn cơm xong, Biệt Lý hít sâu vài hơi, đổi một chiếc bút lông mới, dùng máu chó đen làm bột chu sa sống lại.
Cảnh sát Trương ở bên cạnh nín thở tập trung quan sát, màu đỏ tươi lan tỏa trên hoàng phù, từ đầu tới cuối, chưa từng bị đứt đoạn.
Biệt Lý và cảnh sát Trương vui vẻ ra mặt, sau đó cô nhanh chóng chụp ảnh gửi vào nhóm chat hỏi: Thế nào?
Hắc Vô Thường: /icon ngoáy mũi/ Không được tốt lắm, bỏ đi.
Tại sao? Biệt Lý nhìn lại bức vẽ của mình một lượt, không khác cái Bạch Vô Thường gửi là bao, sao lại bỏ đi?
Bạch Vô Thường: Không có linh tính.
Gì? Biệt Lý há hốc mồm, nếu anh nói tôi vẽ sai tư thế, hoặc là sai cử chỉ, hoặc tốc độ niệm chú không đúng, tôi sẽ sửa.
Linh tính là cái gì?
Việc này người khác không có cách nào giải thích rõ, phải tự mình giác ngộ.
Biệt Lý bình tĩnh, cung kính dâng hương lại lần nữa, hành lễ, yên lặng cầu nguyện trong lòng: Tổ sư gia, cha, con muốn đi làm chuyện lớn, trừ ma vệ đạo, người biết chứ? Loại chuyện này nhất định không thể thất bại, nếu thất bại người sẽ mất đi một đồ tử đồ tôn, lá bùa này rất quan trọng, nhất định phải phù hộ con mã đáo thành công.
Cảnh sát Trương đứng bên cạnh, chỉ nhìn thấy cô lẩm bẩm trong miệng, nghe có vẻ rất dài.
Cầu nguyện xong, Biệt Lý cầm lấy bút, hít sâu, tay trái chụm ngón tay, tay phải vẽ bùa, phối hợp với chỉ dẫn, lúc dài lúc ngắn, lúc nhanh lúc chậm, làm liền một mạch, khi thu bút rất dứt khoát.
Vẽ xong một bức này, Biệt Lý cảm giác mình đặc biệt mệt, giống như nín thở tập trung quá lâu, có chút thiếu dưỡng khí.
Nhưng cái này nhìn đẹp hơn cái trước nhiều, không rập khuôn như trước, lưu loát lại có hàm súc.
Biệt Lý thở ra một hơi, chụp ảnh gửi vào nhóm chat.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Nhìn xem tấm này thế nào?
Hắc Vô Thường: Ái chà!
Mạnh Bà: Không tồi không tồi, tấm này có thể dùng.
Lúc này Biệt Lý mới thả lỏng, vừa quý trọng vừa cẩn thận đặt lá bùa này sang một bên.
Ban đầu cô cho rằng vẽ ra một tấm là được, sau đó chỉ cần qua loa là xong, nhưng không nghĩ tới nửa giờ vẽ được mười lăm tấm, trong đó chỉ có tám tấm có thể sử dụng. Tỷ lệ thành công miễn cưỡng đạt một nửa.
Nhưng chỉ cần như vậy, Biệt Lý cũng hài lòng, dù sao loại đồ cần linh tính này thật sự bí ẩn khó giải thích, không phải lúc nào cũng được.
Càng vẽ càng thuận tay, có thể hạ bút mà không cần đắn đo, hoàn thiện cả tấm phù chú một cách trọn vẹn.
Biệt Lý không dám ngừng lại khắc nào, vẽ thẳng đến tối, dùng hết lá bùa mới dừng lại.
Không ngừng lại giữa chừng còn tốt, vừa thả lỏng một cái, nhất thời hoa mắt chóng mặt, cả người suy yếu, trực tiếp gục trên ghế.
Cảnh sát Trương sợ tới mức gọi người đến ấn huyệt nhân trung cho cô.
Biệt Lý mơ màng tỉnh dậy, đau đến mức hít vào một hơi.
"Tỉnh rồi."
Mọi người vây quanh cô hỏi han ân cần.
Biệt Lý thở hổn hển, nói: "Cho tôi một chén nước."
Nhìn cô vẫn rất mệt mỏi, nhưng sắc mặt đã hồng hào, ánh mắt sáng ngời có thần. Chỉ là vẻ mặt có chút không quá đúng.
"Thế nào? Không thoải mái chỗ nào?"
Biệt Lý nhăn mặt: "Đói."
Đám đông giải tán, cảm thấy mình lo lắng vô ích.
Biệt Lý lặng lẽ cười, vui vẻ ăn bữa khuya.
Cô thật sự rất đói bụng, sau khi ngồi xuống không bao lâu thì cảm giác mệt mỏi kia đã biến mất, còn cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn trước, tinh thần sảng khoái đến mức có thể nhấc nóc nhà lên.
Chỉ là đói quá.
Vẻ mặt cảnh sát Trương bình tĩnh, nói: "Cô làm tôi sợ muốn chết."
Biệt Lý cười hì hì, hài lòng cẩn thận phân loại phù chú trên bàn, chia một nửa cho cảnh sát Trương: "Nói không chừng cái này chính là thứ giữ mạng đó, cất cẩn thận."
Biệt Lý giữ lại cho mình một phần, nhét khắp nơi trong quần áo, trong cặp cũng nhét mấy tấm, cởi giày nhét mấy tấm vào đế giày.
"Cô làm gì vậy?"
Biệt Lý đi giày vào, nói: "Phòng trước khỏi hoạ, anh có hiểu không?"
Trứng chim không thể bỏ vào trong cùng một rổ.
"Xong rồi." Biệt Lý sạc pin điện thoại, quay đầu nói với cảnh sát Trương: "Nhanh đi ngủ, sáng sớm mai sẽ đi, chuyện có thể giải quyết vào ban ngày thì đừng làm vào ban đêm."
Buổi tối thiếu dương khí.
Hơn nữa còn rất đáng sợ.