Biệt Lý quay lưng ra, Trụ Tử ở bên ngoài giúp cô cởi dây thừng, chờ sau khi cô nhảy xuống, cảnh sát Trương cũng nhảy theo từ cửa sổ.
Anh ta đi ra ngoài trước, Biệt Lý ở sau lưng mở dây thừng cho anh ta.
Ba người cẩn thận đi ra cửa sân.
Biệt Lý hỏi: “Dương Bách Liễu ở đó à?”
Trụ Tử hốt hoảng nhìn xung quanh: “Cô tìm ông ta làm gì? Trưởng thôn đã đi tìm Dương bán tiên, nếu như cô không đi thì hai người sẽ không đi được nữa đâu.”
Trong lòng Biệt Lý ấm ức, hơn nữa cô còn bị nghẹn nước tiểu, nhưng tình hình gấp gáp cho nên chỉ có thể chịu đựng để cảnh sát Trương kéo chạy ra ngoài thôn.
Xe bị người ta dời vào trong thôn, đi tìm xe chắc chắn sẽ nguy hiểm, huống chi chìa khóa xe cũng đã bị người ta tịch thu.
Chạy đến vùng núi ngoài thôn, Biệt Lý không nhịn được đi tìm một sườn đất nhỏ giải quyết chuyện lớn của đời người.
Thuận tiện lấy lá bùa giấy trong đế giày và đồ lót ra.
Đợi đến khi cô đi ra, hiển nhiên cảnh sát Trương cũng đã giải quyết xong, không dễ chịu lắm nhìn Biệt Lý sau đó khó tin trừng to mắt.
“Cô còn nhiều như vậy à?”
Biệt Lý khoát tay áo, các lá bùa được xếp chồng lên nhau một cách ngẫu nhiên với đủ loại tác dụng bị cô nhét vào túi.
“Về trước thôi.” Cảnh sát Trương phát hiện có lẽ mình đã đánh giá thấp mức độ ác liệt của tình hình, hơi xấu hổ nhưng vẫn kiên trì nói: “Là tôi không cân nhắc chu đáo, chúng ta về trước đi, chờ chuẩn bị kỹ rồi gọi nhiều người cùng tới.”
Biệt Lý buồn bực không lên tiếng.
Sau khi trời mờ tối, thời gian dần dần phủ lên một lớp sương trắng.
Biệt Lý đứng tại chỗ đề phòng nhìn xung quanh, đã không còn thấy thôn làng sau lưng, chỉ nhìn thấy chút đèn đuốc mơ hồ.
Cảnh sát Trương hít hà: “Không phải là khói.”
Không có mùi hắc.
Nhưng tới bây giờ họ cũng chưa từng thấy sương mù chỉ xuất hiện lúc buổi đêm.
Cho dù là sương khói thì cũng quá trùng hợp.
Cả người Biệt Lý căng thẳng đi tới phía trước, trầm mặt nói: “Cẩn thận một chút.”
Đường núi vốn khó đi huống chi còn có sương mù, Biệt Lý lấy điện thoại ra soi cũng chỉ có thể thấy được khoảng cách mấy chục centimet phía trước.
Sương mù càng ngày càng dày, Biệt Lý quay người lại đã chẳng thấy bóng dáng thôn làng sau lưng, chỉ có thể nhìn thấy cảnh sát Trương bên cạnh cũng đang cẩn thận.
Trong lòng Biệt Lý thịch một cái, nhích tới gần cảnh sát Trương một chút.
Xảy ra chuyện khác thường ắt có điều quái lạ.
Xung quanh yên tĩnh chỉ có thể nghe được tiếng thở và nhịp tim của hai người, có rất nhiều lần Biệt Lý cảm thấy dường như nghe được tiếng bước chân sau lưng, nhưng mỗi lần cô quay đầu lại thì chẳng thấy gì ngoài màu đen kịt.
Hai người di chuyển chậm rãi, cố gắng đè nén hơi thở, sau lưng vang lên tiếng vù vù.
Biệt Lý bỗng nhiên quay đầu lại, trong sương mù mờ mịt vẫn là một vùng tăm tối.
Ánh đèn di động hoàn toàn không xuyên thấu được.
Cô hơi hoảng sợ, nuốt một ngụm nước bọt, đi vội hai bước rồi bắt đầu chạy.
Nhưng cả hai đều không biết đường đi trên ngọn núi này nên chỉ chạy dọc theo con đường dưới chân, thở dốc và tim đập như sấm.
Xuống núi chỉ có một con đường chính nhưng càng chạy càng mệt, càng chạy càng tốn sức, Biệt Lý khom người thở hồng hộc nói: “Có lẽ chúng ta lạc đường rồi, tại sao tôi lại cảm thấy đây là đường lên núi.”
Ánh sáng điện thoại dạo qua một vòng, không nhìn thấy gì hết, huơ huơ màn hình vẫn không có tín hiệu.
Biệt Lý ngồi dưới đất lau mồ hôi, cô vừa lấy bùa chú trong túi ra thì nghe được tiếng cười giòn tan.
"Hihi —— Hihi ―― "
Trong nháy mắt lông tơ trên người Biệt Lý dựng cả lên.
Bốn phía tối đen, âm thanh kia lúc bên trái, lúc lại bên phải, không bao lâu sau dường như bốn phương tám hướng đều là tiếng cười trẻ con.
Tiếng cười kia càng ngày càng rõ ràng, lúc trầm lúc bổng trong bóng đêm.
Trong tay Biệt Lý nắm chặt bùa chú, móc ra một nhánh gỗ đào dài bằng chiếc đũa.
Không ai ngờ tới mua một cây kiếm gỗ đào xong cuối cùng vẫn dùng nhánh đào này.
Quá là low.
Lúc này Biệt Lý hoàn toàn không để ý tới những thứ này, cô quay lại vội nhìn cảnh sát Trương một cái rồi hỏi: “Bùa chú tôi đưa cho anh có còn không?”
“Không còn.”
Biệt Lý nắm thật chặt đồ trên tay, khẽ nói: “Vậy hãy đi theo tôi.”
Trong bóng tối như có gió khẽ thổi vù qua.
Biệt Lý trong nháy mắt quay người lại nhưng không có gì cả.
Mùi máu hôi tanh tưởi dường như quét qua sát mũi cô.
Biệt Lý hoảng hốt, lia nhánh đào trong tay ra ngoài tạo ra tiếng rít trong không khí.
“Hihi—”
Cảnh sát Trương dán sát gần Biệt Lý: “Đây có phải là quỷ đánh tường không?”
Biệt Lý nín thở ngưng thần, đánh tường con khỉ, đây là quỷ đánh người.
Biệt Lý mở to hai mắt nhìn, trước mắt cô chợt lóe lên một bóng đen, Biệt Lý nhắm chuẩn quăng nhánh gỗ đào tới kêu bộp một tiếng.
Có gì đó thét lên, nó xé toang bóng tối cũng xé toạc đi cuộc giằng co tạm cho là yên bình trước mặt Biệt Lý, bay thẳng tới trước mặt cô.
Mùi máu tanh vọt tới trong mũi Biệt Lý, khiến cô suýt nữa nôn khan.
Trên tay cô chỉ còn sót lại mấy tấm bùa nên hoàn toàn không dám dùng tùy tiện, chỉ có thể dựa vào nhánh đào trên tay vung lên vung xuống.
Bỗng nhiên cánh tay trái của cô mát lạnh, một thứ nhỏ gì đó bám vào.
Biệt Lý cúi đầu thì đối mặt với khuôn mặt tươi cười của vật nhỏ kia.
Là khuôn mặt tươi cười.
Khuôn mặt tái nhợt như bôi một lớp vôi, âm u đầy tử khí, rõ ràng trên mặt cứng ngắc nhưng thấy Biệt Lý cúi đầu xuống thì lại toét miệng cười.
“Hihi.”