Văn Khúc nhìn biểu cảm của cô thì biết ngay cô không tin, anh chỉ có thể bất lực lắc đầu, không giải thích gì thêm.
Sofa vải trong phòng khách sạch sẽ mềm mại, Văn Khúc thẳng lưng ngồi xuống mà vẫn có thể giữ nguyên tư thế bất động như cây thông, Biệt Lý đứng sang một bên hướng dẫn từng bước: “Bỏ chuyện hồn hay không hồn sang một bên, anh thật sự có thể giải quyết ma quỷ trong nhà này sao? Tuy rằng bây giờ tôi chỉ có hai trăm lẻ bốn nhưng lương của tôi sẽ được trả sớm thôi, tiền bạc chắc hẳn không thành vấn đề..."
Khuôn mặt như ngọc của Văn Khúc không có biểu cảm gì: “Không cần tiền, cô có thể cung cấp chỗ ở là được.”
Biệt Lý trừng mắt nhìn anh, sao anh còn được đà lấn tới vậy? Tôi chỉ có một cái nhà ma này thôi, lấy đâu ra chỗ ở cho anh, tôi mà có chỗ ở thì đã chạy từ lâu rồi có được không!
Ánh mặt trời lờ mờ chiếu vào nhưng nhiệt độ vẫn không cao. Biệt Lý trốn ở bên cạnh Văn Khúc, nhìn quanh tầng một rồi chăm chú nhìn cầu thang dẫn lên tầng hai.
Giọng nói của Văn Khúc lạnh lùng: “Xuống đây.”
Cả người Biệt Lý dựng hết lông tơ lên, cô nuốt nước bọt nhìn không chớp mắt về hướng đầu cầu thang.
Trên cầu thang gỗ đỏ xuất hiện một đôi chân đi giày da màu trắng, bắp chân thon dài, mép váy trắng mềm mại rủ xuống, nếu không phải đôi chân kia lơ lửng trên cầu thang thì có lẽ đó sẽ là một cô gái xinh đẹp yên tĩnh.
Cô ấy xuống lầu cũng không bước đi mà đáp vèo xuống, cái lưỡi dài màu hồng đặt trước ngực, Biệt Lý trơ mắt nhìn đầu lưỡi của cô ấy lắc lư.
Sau đó cô chụm hai chân thành chữ X.
Muốn đi tiểu.
“Cô, cô nà ai?” - (Cô, cô là ai)
Nữ quỷ sợ hãi đứng ở đầu cầu thang, đôi mắt to mang theo tơ máu tràn đầy hoảng sợ, gót giày cũng sát mặt đất.
Văn Khúc không trả lời vấn đề này, chỉ nói với cô ấy: “Nhà là của cô gái này, cô nên rời đi!”
Biệt Lý thấy thế thì ưỡn hông, chứ còn gì nữa, ba mươi nghìn lận đấy!
“Nà ủa tuôi.”*
Biệt Lý lẩm nhẩm ba chữ này một vòng trong miệng mới hiểu rõ có ý gì, là của tôi*, nữ quỷ này đang chiếm địa bàn!
* Nữ quỷ phát âm “Shì wǒ de” thành “Sì wō de “ nên mới có đoạn như trên.
Cái này không thể nhịn được.
“Chị gái xinh đẹp, căn nhà này tôi thừa kế của ba tôi, cô nhìn những tài liệu này chút đi, hôm qua tôi vừa mới nộp xong phí thủ tục đấy.” Giờ đây Biệt Lý không cảm thấy khó chịu khi gọi ba, cô lấy hết đồ đạc trong túi ra, bày một loạt lên bàn trà: “Cô nhìn một chút đi, đây thật sự là nhà tôi.”
Vừa nhắc tới tiền và nhà thì Biệt Lý mạnh mẽ ngay, cô nhoài nửa người ra từ phía sau Văn Khúc: “Cô chết rồi.”
Nữ quỷ vung vẩy đầu lưỡi dài rồi lắc đầu: “Nà nhà ủa tuôi.” -(Là nhà của tôi)
Sao nói chuyện với quỷ lưỡi dài mệt nhọc như vậy? Biệt Lý túm tóc, nhưng chợt nhìn thấy nữ quỷ ở trước mặt bị Văn Khúc dọa sắp hòa nửa người vào trong tường, cô không biết phải nói thế nào nữa.
“… Cô có thể rụt lưỡi vào để dễ nói chuyện không? Vừa nhìn thấy đầu lưỡi của cô là tôi thấy run rồi.”
Nữ quỷ ai oán nhìn Biệt Lý một cái, đưa tay nắm lưỡi.
Biệt Lý cũng ai oán nhìn cô ấy một cái.
Cả đời cũng chẳng muốn nhớ lại cảm giác kia.
Khóe miệng Văn Khúc giật: “Không phải cô ấy không muốn thu lại mà do tu vi không đủ nên không thu nổi.”
Nữ quỷ gật đầu liên tục: “Đúng hế, tước ây nhà ày là ủa tuôi, ây nà nhà ưới ủa tuôi, tuôi hông hể đi, tôi muốn đợi anh ấy quay về.” -Đúng thế, trước đây nhà này là của tôi, đây là nhà cưới của tôi, tôi không thể đi, tôi muốn đợi anh ấy quay về.”
Biệt Lý: “…”
Trừ câu cuối cùng thì còn lại nghe không hiểu gì cả.
Nữ quỷ quật cường ngửa đầu, rõ ràng sợ đến nỗi linh hồn cũng đang run rẩy mà còn định nói tiếp.
“Anh ấy cũng sắp trở về…”
Biệt Lý sụp đổ bịt tai lại: “Cô ngậm miệng lại nhanh lên.”
Cô có một tật xấu, hễ người khác phát âm kỳ quái thì cô sẽ không tự chủ lặp lại mấy chữ đó trong lòng, cứ một hồi như vậy, Biệt Lý cảm thấy lưỡi mình sắp to ra rồi.
Khi còn nhỏ, cô bắt chước cách nói cà lăm của người bán bánh quẩy, sau đó cô cà lăm hai năm…
Nữ quỷ bị Biệt Lý hét lên làm sửng sốt, môi trên môi dưới bọc chặt cái lưỡi dài, không dám lên tiếng.
Biệt Lý hít sâu một hơi, đầu tiên nhìn Văn Khúc một cái, xác định người cô nhặt được có thể trấn áp tình hình mới nhìn nữ quỷ nói: “Dù như thế nào thì căn nhà này cũng là ba tôi dùng tiền mua, tôi nộp tiền kế thừa nên cô không thể như vậy được.”
Nữ quỷ nhìn Văn Khúc, mím môi không dám lên tiếng.
Biệt Lý thở ra một hơi, bất đắc dĩ nhún vai: “…Cô nói đi.”
Nữ quỷ u oán nhìn Biệt Lý: “Tuôi hông i." -Tôi không đi
Biệt Lý: “…”
Không nên ép tôi, tôi có đại chiêu!
Cô đè lên bả vai Văn Khúc, nhỏ giọng nói: “Lên.”
Văn Khúc chợt im lặng, sau đó nói: “Trên người quỷ này không có sát khí, chưa từng làm chuyện tàn nhẫn không có tính người.”
Nói cách khác, tôi không lên.
Lòng tin cao ngút của Biệt Lý nháy mắt biến mất sạch sẽ, cô run rẩy nhìn nữ quỷ kia, sợ nữ quỷ kia thấy Văn Khúc không có ý định ra tay sẽ nhào lên làm chết cô.
Anh đẹp trai để tóc dài nói chuyện nửa hiện đại nửa cổ đại này lại có tư tưởng mục nát cứng nhắc như thế!
Nữ quỷ kia rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không có tóc bay bay mà lao tới, vẫn bướng bỉnh nhìn Biệt Lý, đôi mắt đỏ như thỏ, chân như mọc rễ.
Hai bên đối đầu không thể làm gì nhau, một người là chủ cũ của ngôi nhà này, một người là chủ hiện tại, không ai nhường ai.
Văn Khúc ngồi ở giữa gõ gõ ngón tay lên đầu gối: “Nếu các người không muốn dọn ra ngoài thì không bằng ở lại hết đi.”
Biệt Lý trừng mắt, vừa định nói thì nghe Văn Khúc nói với nữ quỷ kia: “Nhưng cô không phải chủ nhân hiện tại của căn nhà này, cô ở đây tương đương với khách trọ, mặc dù không thu tiền thuê nhà nhưng mà mỗi ngày cô phải phụ trách quét dọn, cô thấy thế nào?”
Nữ quỷ liên tục gật đầu, bình thường cũng là cô ấy quét dọn vệ sinh, không lỗ.
Biệt Lý liếc mắt, không ra làm sao, rõ ràng là nhà của tôi, dựa vào đâu phải ở cùng một con quỷ.
Nhưng mà không có thực lực thì không có nhân quyền, Biệt Lý ho một tiếng: “Vậy bình thường cô không được làm tôi sợ, không cho phép vào phòng tôi, không cho phép tắt điều hòa không khí!”
Một người một quỷ vừa mới thỏa thuận xong thì nghe ngoài cửa có một giọng nói trong trẻo: “Song Song, sao trong nhà lại có khách tới vậy?”
Nghe giọng nói cũng làm cho lòng người mềm nhũn.
Sắc mặt Biệt Lý thay đổi đưa tay nắm quần áo trên vai Văn Khúc, quay đầu nhìn nữ… nữ quỷ đang đi vào cửa.
Trời lạnh như vậy mà cô ấy lại mặc một bộ sườn xám màu đỏ, dáng đi yểu điểu, đùi như ẩn như hiện, eo nhỏ mông to rung theo từng bước chân.
Sự quyến rũ tự nhiên.
Quỷ lưỡi dài đứng ở đầu cầu thang sắp hòa vào tường vui vẻ bừng bừng gọi một tiếng: “Chị!”
Vẫn chẳng phải là phát âm tiêu chuẩn.
Văn Khúc cũng quay đầu từ chỗ ghế sofa vải, khuôn mặt dịu dàng và đôi mắt đen trong suốt nhìn cô ấy một cái, lông mày giật giật: “Nhà này có chủ rồi.”
Nữ quỷ tên Song Song vui sướng chạy tới cọ bên cạnh nữ quỷ ngực to, mách lẻo: “Cô ấy nói nhà này là của cô ấy.”
Biệt Lý đè nén xúc động muốn lặp lại, dán sát tới bên cạnh Văn Khúc lần nữa, sắc mặt tái nhợt nói: “Đúng, đây là nhà của tôi.”
Nữ quỷ ngực to như cười như không nhìn cô, sau đó đánh giá cô từ trên xuống dưới mấy lần: “Thì ra là cô, vậy cô ở đi.”
Biệt Lý cho là có trận chiến khó khăn phải chiến đấu ngây ngẩn cả người: “Cô biết tôi à?”
“Tôi không biết cô.” Chị gái ngực to dẫn theo Song Song ngồi xuống ghế sofa đối diện, ghế sofa vải mềm mại lõm xuống hai vết, cô ấy bắt chéo hai chân dáng điệu lười biếng nói: “Tôi biết ba cô, nhận ân tình của ông Nguyên.”
Cả người Biệt Lý cứng ngắc tựa trên ghế sofa, kịch bản thay đổi nhanh như lốc xoáy.
“Vậy Nguyên Vĩnh Phương lúc trước tới thì sao?” Nếu không phải bị các người dọa sợ vỡ mật thì sao căn nhà này lại rơi vào tay tôi?
Chị gái ngực to hừ một tiếng: “Đó là cái thứ gì?”
Hay lắm chị gái, chỉ với thái độ này của cô, tôi kết người bạn này.
Hai nữ quỷ đều ở trên lầu, nói gì Biệt Lý cũng không đi lên trên mà bám gian phòng cô ngủ hôm qua. Đã đồng ý cung cấp chỗ ở cho Văn Khúc, bây giờ cũng có chỗ, gian phòng phía nam trên lầu đối diện với chị gái ngực to.
Chị gái ngực to bảo cô gọi cô ấy là ‘chị Hảo’, sắc mặt Biệt Lý hơi nhăn nhó.
Chị gái tốt không hề chê lạnh, không biết từ lúc nào tìm được một cây quạt lông vũ, cô ấy cầm trên tay khe khẽ quạt, ánh mắt đưa đẩy quét tới quét lui trên người Văn Khúc.
Biệt Lý đi vào phòng một mình không dám ra ngoài, sau khi mở điện thoại cô mới nhận ra chuyện lớn như vậy mà không thể thổ lộ với ai, thế là cô lên diễn đàn đăng bài post.
[Hốc cây] Trong nhà có hai con quỷ, tôi rất sợ hãi huhuhu, không có tiền đổi nhà thì tôi làm sao bây giờ? Tôi cũng tuyệt vọng lắm QAQ.
Nhanh chóng có người trả lời, chủ post đừng sợ, trong nhà của tôi cũng có một con quỷ rất tốt, thích làm việc thiện, ban đêm còn tắt đèn giúp tôi.
Ai nói đùa với mấy người chứ? Biệt Lý tức giận ngã xuống giường, nhân tiện gửi phần ôm banh mà chạy vừa viết xong. Nữ quỷ trong truyện linh dị cuối cùng cũng bay vào qua khe cửa, váy đỏ trên người nhuốm máu tí tách rơi trên mặt đất, hai ngọn núi ngạo nghễ, khóe mắt hếch lên…
Biệt Lý đói không chịu nổi mới ra khỏi phòng, Song Song đang xem tivi trong phòng khách, nữ chính mắc bệnh ung thư, cô ấy khóc như mưa cầm khăn giấy giả bộ lau nước mắt, đầu lưỡi dài co lại: “Thảm quá à.”
Biệt Lý cũng muốn khóc, cảm thấy mình khá thảm.
“Ăn cơm không?”
Sau khi cô hỏi xong mới nhớ đứa khóc sướt mướt này là quỷ, quỷ không cần ăn cơm.
Song Song vừa nấc vừa nói: “Không, không cần, cảm ơn.”
Vẫn là một con quỷ có lễ phép.
Chị gái tốt đi xuống cầu thang, liếc nhìn Biệt Lý nói: “Tôi muốn, một phần bún thập cẩm cay, không rau thơm.”
À, nữ quỷ này thì không giống.
Văn Khúc từ trên lầu đi xuống: “Tôi đi với cô.”
Biệt Lý gật đầu, cô cầm điện thoại và túi tiền, lúc ra cửa thì hô vào trong nhà: “Song Song, tắt điều hòa không khí giúp tôi.”
Nhìn điệu bộ này của Song Song thì cô trả tiền điện cũng kha khá.
Biệt Lý vừa mở cửa ra ngoài, trước mặt lập tức có hai cảnh sát đi tới: “Chào cô, chúng tôi là cảnh sát tới điều tra tình hình một chút, cô là Biệt Lý sao?”
Đối phương lấy giấy chứng nhận ra, thái độ vô cùng nhẹ nhàng hỏi: “Đêm qua cô có nghe được tiếng động gì không?”
Nghe chứ! Tiếng động cực lớn! Tôi bị một con quỷ thắt cổ dọa suýt nữa trần truồng chạy ra ngoài!
Nhưng cái này có thể nói sao?
Không thể.
“Không, không nghe thấy.” Biệt Lý cứng ngắc lắc đầu.
“Cô biết người ở sát vách không?”
“Không biết, đêm qua tôi mới chuyển tới.” Trong lòng Biệt Lý run lên, hôm qua cô chạy nạn là vào căn nhà bên cạnh, Biệt Lý suy nghĩ một hồi, cô cắn môi quyết định thẳng thắn: “…Đêm qua trong nhà tôi có quỷ làm loạn cho nên tôi chạy tới sát vách trốn một lát.”
Cảnh sát đang nhíu mày lại thành hình chữ xuyên, thoắt cái thay đổi ánh mắt, đôi mắt sáng rỡ nhìn cô: “Mong cô phối hợp điều tra với chúng tôi.”
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Văn Khúc: Vì sao bỏ qua tôi?