Khi Biệt Lý tỉnh lại phát hiện mình đang ở nhà trọ, ván giường rất mềm, ánh nắng xuyên thấu qua cửa kính chiếu vào bóng tối trên đỉnh đầu, sáng rực rỡ.
Tựa như cách một thế kỷ.
Cô sửng sốt một chút, đói đến đau bụng mới đứng lên.
Văn Khúc ở bên ngoài gõ cửa, âm thanh uyển chuyển nhẹ nhàng, không để ý sẽ không nghe thấy.
Biệt Lý xoa mắt, toàn thân đau nhức đi mở cửa.
Văn Khúc cầm hai cái cặp lồng tiến vào, nói: "Ăn một chút trước."
Khi Biệt Lý ngồi xuống ghế lập tức kêu oai oái, một tay che miệng, một tay ấn chân.
Văn Khúc nhanh chóng buông cặp lồng đến gần đỡ cô, hỏi: "Đau chỗ nào?"
Biệt Lý run rẩy ngồi xuống, hai chân run rẩy như que củi, cay đắng nói: "Chỗ nào cũng đau!"
Nhất là đùi, đau đến không cong lại được, ngồi xuống cũng rất tốn sức. Đầu lưỡi cũng đau, chân cũng đau.
Biệt Lý sắp chảy nước mắt rồi, mở miệng nói với Văn Khúc: "Anh mau nhìn xem đầu lưỡi tôi thế nào?"
Cô vừa mới ngủ dậy, không rửa mặt không đánh răng, không một chút hình tượng, hơi thở cũng không trong lành. Nhưng Văn Khúc vẫn cảm thấy rất đáng yêu.
Vì thế bình tĩnh cúi đầu nhìn đầu lưỡi Biệt Lý, nơi bị cắn đứt đã tím.
"Tím rồi."
Trong hốc mắt Biệt Lý đầy nước, đau đến mức cô không cảm nhận được đầu lưỡi của mình.
Văn Khúc quay đầu lấy một bình thuốc nhỏ trong túi ra, nói: "Cơm nước xong thì bôi, khi mới rắc lên sẽ hơi đau, cố chịu đựng, đau dài không bằng đau ngắn, khỏi sớm một chút khi trở về tôi sẽ mời cô ăn tôm hùm đất tê cay."
Hiện tại tôm hùm đất căn bản không khơi nổi hứng thú của Biệt Lý, cô gần như đã trở nên vô dụng.
"Anh mang theo đồ ăn gì vậy?"
Văn Khúc mở nắp ra, cháo lỏng trong veo, trong veo! Một hạt gạo cũng không có!
Biệt Lý khiếp sợ nhìn Văn Khúc, hỏi: "Đây là cái gì?"
Văn Khúc có chút ngượng ngùng, quay mặt nói: "Cháo lỏng."
Biệt Lý hít hít cái mũi để thông khí, chưa bao giờ thấy cháo lỏng trong veo, tinh khiết trong như thế!
Văn Khúc cắm một cái ống hút vào đó, hỏi: "Có thể cầm không?"
"Có thể."
Biệt Lý đưa tay ra nhận, thiếu chút nữa làm đổ hết chén cháo, cuối cùng run rẩy đặt trên bàn, dùng miệng ngậm ống hút, lúc này mới cảm nhận được chỗ sáng suốt của Văn Khúc khi đưa cháo lỏng. Càng sáng suốt hơn chính là anh mang đến hai chén.
Văn Khúc cuộn ngón tay lại, việc này không giống tưởng tượng của anh, vốn phải là anh bưng bát mới đúng. Tính sai rồi, không nên mang ống hút, nên lấy thìa.
Biệt Lý cũng không biết suy nghĩ của anh, đầu óc vừa tỉnh táo đã nhanh chóng hỏi anh: "Vậy lời nguyền kia thì sao? Lời nguyền đã được giải chưa?"
"Giải rồi."
Chỉ cần có máu của Dương Bách Liễu, sau đó cũng không khó giải.
Biệt Lý ồ một tiếng, cô đã ngủ rất say, tỉnh rồi vẫn còn ngáp, ngáp xong lại hắt xì, còn không chịu ngồi yên quan tâm người khác: "Tôi đi xem cảnh sát Trương."
Văn Khúc liếc nhìn tay cô, không quá vui vẻ, hỏi: "Cảnh sát Trương bận rồi, cô tìm anh ta làm gì?"
Biệt Lý duỗi duỗi bả vai, giống như bà cụ non, cười vui vẻ nói: "Tôi đi tìm anh ta xem thế nào, tốt nhất không nên làm người ta sợ."
Một người lớn lên dưới cờ đỏ, sống trong vui vẻ, ba mươi năm trước vẫn một mực tin tưởng vào thuyết vô thần của khoa học, bị quỷ đuổi theo một đêm, nghĩ thôi cũng thấy kích thích rồi, người bình thường cũng không chịu được.
Vẻ mặt Văn Khúc lạnh lùng, lông mày rậm như hai con dao, nâng mắt quan sát Biệt Lý, quai hàm cũng căng ra.
"Cô rất quan tâm anh ta."
Biệt Lý vấp chân, không phải, sao nghe lời này lại có chút không được tự nhiên nhỉ?
Tủi thân cái gì vậy?
Biệt Lý sửng sốt một chút, quay đầu nghi hoặc nhìn Văn Khúc, Văn Khúc tránh ánh mắt của cô, nhìn chằm chằm vào một cái mạng nhện nhỏ màu trắng trên góc tường.
Trong nháy mắt Biệt Lý có một loại cảm giác bản thân đã làm chuyện gì không thể tha thứ với Văn Khúc, cô xấu hổ sờ mũi, nói: "Cũng không phải, dù sao loại chuyện này, tôi sợ cảnh sát Trương nói hết với người khác, đến lúc đó bị người ta hiểu lầm thành tuyên truyền mê tín phong kiến, lại bắt giam hai chúng ta hơn nửa tháng thì không đáng."
Sự thân quen hay xa lạ đã được thể hiện rõ trong lời này.
Lúc này Văn Khúc mới quay đầu lại, dịu dàng nhìn Biệt Lý nói: "Ừm, nói cũng đúng, lát nữa tôi đi cùng cô."
Biệt Lý nhìn Văn Khúc cầm cặp lồng đi ra ngoài, còn không tin được chép chép miệng, sao ông lớn này giống trẻ con vậy? Sợ bạn bè của mình có bạn mới sao, trước kia phải cô độc đến mức nào chứ?
Cảnh sát Trương thật sự đang bận, lúc mới lái xe trở về lập tức ngã xuống giường ngủ đến giữa trưa mới tỉnh, bận từ buổi chiều đến tận bây giờ, thấy Biệt Lý đến, nhanh chóng nói: "Trụ Tử đến đây."
Trụ Tử đã đổi một bộ quần áo sạch sẽ, mang theo không ít đặc sản trong thôn, lúc đến không thấy Biệt Lý nên chia một phần cho cảnh sát Trương trước.
Anh ta muốn đón vợ và con đi.
Biệt Lý nhìn vào trong văn phòng: "Phùng Xuân Lan sẽ không bị tính tội bỏ con chứ? Tình huống nhà cô ấy như vậy... Hơn nữa sau đó không phải cô ấy đã tìm đến đây sao? Hiện tại đứa nhỏ cũng rất khỏe mạnh, huống chi còn đang bú sữa, không thể không có mẹ."
Cảnh sát Trương thở dài, người vẫn luôn bình tĩnh cẩn thận lúc này lại nhăn mặt nhíu mày, thoạt nhìn như lại già thêm mười tuổi.
"Nào có đơn giản như vậy, tình huống nhà cô ấy cũng không phải không có năng lực kinh tế, tuyệt đối có thể bảo đảm mức sống thấp nhất, quan trọng nhất là, vì cô ấy vứt bỏ khiến đứa nhỏ rơi vào tay bọn buôn người, cô nói đây có tính là hậu quả nghiêm trọng không?"
Biệt Lý nói không lên lời, cô nghĩ đến trước đây mình cũng bị vứt bỏ, khi mới biết chuyện cô cũng đã tìm hiểu mấy thứ này, nếu truy cứu đến cùng thì Phùng Xuân Lan và Trụ Tử thực sự gặp khó khăn.
Cảnh sát Trương lau mặt, thở dài nói: "Chuyện này bây giờ đã không thuộc quyền quản lý của tôi nữa, phải xem ý tứ của cảnh sát địa phương."
Ý của cảnh sát địa phương là bọn họ sẽ đến thôn Thạch Oa xem thử.
Biệt Lý suy tư một hồi, nói với cảnh sát Trương: "Loại chuyện này, người chưa thấy sẽ không tin tưởng, nhưng những lời Phùng Xuân Lan nói, người trong thôn Thạch Oa đều biết, cứ để bọn họ đi điều tra. Nhưng chuyện đêm qua, có thể không nói đến thì đừng nói. Vụ cháy trong thôn không có quan hệ gì với chúng ta hay ma quỷ, tất cả đều do Dương Bách Liễu làm, cuối cùng xảy ra tranh chấp với trưởng thôn, hai người đồng quy vu tận."
Dù sao tính ra thì Dương Bách Liễu mới chính là đầu sỏ gây chuyện.
Cảnh sát Trương dùng vẻ mặt phức tạp nhìn Biệt Lý.
Biệt Lý nói lời thấm thía: "Ông anh, đây có thể là lần đầu tiên anh ngụy tạo chứng cứ trong sự nghiệp, có sợ không?"
Cảnh sát Trương im lặng không lên tiếng.
Biệt Lý thản nhiên nói: "Nếu không cứ nói thật với bọn họ, để xem bọn họ có tin hay không."
Rất rõ ràng, mọi người sẽ tin tưởng vế trước nhiều hơn.
Giọng Cảnh sát Trương mơ hồ: "Vậy ông chủ Diêu lúc trước..."
Biệt Lý lập tức nói: "Là xác sống, đã sớm chết, mệnh phách còn ở lại là vì muốn kéo dài mạng sống cho em gái anh ta."
Cảnh sát Trương cùng tay cùng chân rời khỏi.
Văn Khúc hỏi cô tại sao muốn nói sự thật cho cảnh sát Trương.
Vẻ mặt Biệt Lý thỏa mãn nói: "Trong lòng có một bí mật lớn không thể nói với người khác sẽ rất đau khổ đó, anh không biết sao?"
Hiện tại người đau khổ biến thành cảnh sát Trương, ha ha ha!
Văn Khúc nhìn cô thật sâu, biết, tôi cũng có một bí mật lớn.
Khi các đồng chí cảnh sát nhân dân trở về từ thôn Thạch Oa cũng đã chín giờ tối, một đám người trong mắt có lửa, toàn thân run rẩy.
"Những người này thật sự là..."
Biệt Lý bổ sung từ bọn họ chưa nói ra: "Ngu dốt!"
"Có bảy tám thôn dân điên rồi, thấy người thì bỏ chạy, giữ cũng không giữ được, còn nói lẩm bẩm."
Phần lớn người trong thôn hơn phân nửa đều bị thương, còn chết mấy người.
Việc này xem như một vụ bê bối rất nghiêm trọng, cấp trên lên tiếng muốn che đậy một chút, Phùng Xuân Lan thuận lý thành chương ôm con gái đi cùng Trụ Tử, trước khi đi còn đến tìm Biệt Lý, hai người đều thành thật chất phác, hiểu chuyện cũng sẽ không nhiều lời, chỉ liên tục nói cảm ơn, thiếu chút nữa quỳ xuống trước mặt Biệt Lý.
"Chiêu Đệ... Cô bé cũng không để lại thứ gì, không thể lập cho cô bé một phần mộ, thanh minh áo mã, em sẽ nhớ kỹ."
Không còn xương cốt, nghèo đến mức ngay cả một ngôi mộ để chôn cất quần áo cùng di vật cũng không dựng nổi.
Biệt Lý cũng không hỏi bọn họ về sau có dự định gì, sau khi tiễn người đi, đi tìm cảnh sát địa phương báo án, nói mình nhặt được một đứa nhỏ trong núi, đã vài ngày mà không thấy ai đến nhận.
Đứa nhỏ này chính là con gái nhà Tam Oa, mới sinh được bốn ngày, giống như con khỉ nhỏ.
Cảnh sát Trương một lần hai lần thành quen, như trước làm chứng giúp Biệt Lý, nói đứa nhỏ là hai người cùng nhặt được.
Hai ngày nay hai bọn họ ngoài thôn Thạch Oa cũng không đi nơi nào khác, cảnh sát nhân dân còn có cái gì không biết chứ?
Mọi người giận đến nghiến răng, cũng không hỏi nhiều, nhanh chóng chuyển đứa nhỏ tới viện phúc lợi, còn mang theo cả tã lót và sữa bột mà Biệt Lý mua.
Chùi đít cho địa phủ xong rồi, cảnh sát Trương lái xe, đưa Biệt Lý và Văn Khúc về nhà.
Biệt Lý đắp tấm thảm lông, dựa vào bả vai Văn Khúc ngủ đến mức trời đất mịt mù, mấy ngày nay thật sự thiếu chút nữa khiến cô mệt chết, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi.
Lúc đầu Văn Khúc còn kiềm chế bản thân, chỉ thỉnh thoảng mới nhìn cô một lần, nhưng sau đó anh đấu tranh một lúc rồi hoàn toàn buông thả, nhìn chằm chằm người ta. Giống như một kẻ biến thái si tình.
Nhưng chờ đến khi xe ra khỏi đường cao tốc về đến cửa nhà, Biệt Lý mở đôi mắt nhập nhèm rên rỉ đứng dậy, sau khi lau nước miếng trên mặt, kẻ si tình lập tức trở nên đứng đắn.
Khi xuống xe cũng chỉ thấy cô không đứng vững mới giúp đỡ một chút.
Vẻ mặt đứng đắn ngay thẳng.
Nhưng Biệt Lý căn bản không chú ý điều này, vừa bước một chân vào cửa, đã nghênh đón đầu lưỡi dài của Song Song trước mặt, nháy mắt trở nên tỉnh táo.
Song Song hạnh phúc rót nước cho hai người, vẻ mặt hưng phấn, hỏi "Ai ngừi i âu ậy?" (Hai người đi đâu vậy)
Biệt Lý và Văn Khúc rời đi rất bất ngờ, giống như lúc tới, không nói tiếng nào đã đi mất.
Biệt Lý lười biếng dựa vào sô pha, thở phào nhẹ nhõm, híp mắt nói: "Hàng yêu trừ ma. Chị gái ngực to đâu?"
Song Song nháy mắt, nói: "Chên nầu, mấy ngài lay chị ấy hôn hoải mái." (Trên lầu, mấy ngày nay chị ấy không thoải mái)
Quỷ cũng sẽ không thoải mái? Bị bệnh sao?
Biệt Lý nhìn lên lầu, vừa hay nhìn thấy chị gái ngực to lắc lư xuống lầu, cái eo nhỏ kia vặn vẹo, tuyệt đối không giống dáng vẻ thoải mái, trong tay còn phe phẩy cây quạt tròn kia.
"Còn biết về nhà à?"
Biệt Lý cười hì hì: "Có người đẹp chờ tôi, tôi có thể không trở về sao?"
Chị gái ngực to trợn mắt, trừng cô một cái, ánh mắt phát sáng, dọa Biệt Lý đến ngây người.
Văn Khúc liếc mắt nhìn cô ấy một cái, nhíu mày.