Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Cảnh sát Trương rời đi trong mơ hồ, không những không có được thông tin hữu dụng nào, mà giống như còn loạn thêm.

Hơn nữa, không biết tại sao anh ta cảm thấy hình như Văn Khúc không chào đón anh ta.

Sau khi nhìn thấy tình địch rời đi, Văn Khúc mới nói: “Đi ăn cơm.” .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Thiếu Niên Tai Mèo Của Nàng
2. Không Hẹn Mà Đến
3. Cùng Phản Diện Nói Chuyện Yêu Đương
4. 1000 Năm Tương Phùng
=====================================

Biệt Lý cất chiếc bình nhỏ của mình, lẩm bẩm: “Chắc chắn không phải Đỗ Chi Tình, khi Tống Linh vẫn chưa ngốc đã nói không phải cô ấy rồi. Vậy chỉ còn lại Vương Đồng và Lý San. Anh nói xem, Lý San kêu Trịnh Trạch tới đây có phải chứng minh Lý San có động cơ bí mật không?”

Văn Khúc cứ không chịu nói, ỉu xìu.

Hai người vừa đi ra khỏi cổng trường đã đụng phải mấy phóng viên vác theo máy ảnh chuyên nghiệp, micro suýt chút đã đập trúng mặt của cô.

“Cô có biết chuyện trong trường có hai sinh viên nữ nhảy lầu tự sát dạo gần đây không? Nghe nói có bạo lực học đường, chuyện này là thật sao?”

“Hai sinh viên nữ ở cùng một ký túc xá lần lượt nhảy lầu, thật sự là tự sát à?”

Biệt Lý mặt đầy nghi ngờ, nói vào micro: “Tôi không biết nữa, tôi chỉ là một nhân viên vệ sinh, sao thế? Có người chết à?”

Đám phóng viên kêu lên rồi tản đi.

Biệt Lý còn đuổi theo người ta hỏi hai lần nhưng không ai quan tâm đến cô, đều đi kéo người khác hỏi chuyện.

Có điều, làm thế nào cũng không nghe ngóng ra được gì, thu hút bảo vệ đến. Chuyện phía sau Biệt Lý không cần xem nữa.

“Chắc chắn có người nói trên Weibo, sau đó chuyện này trở nên rầm rộ rồi.”

Bằng không ai lại quan tâm chứ?

Biệt Lý cũng đang nghĩ như vậy, nhất định là có bạo lực học đường, bằng không Đỗ Chi Tình sẽ không chết. Nhưng chuyện của Tống Linh không liên quan quá nhiều đến chuyện này mới phải.

Cảnh sát Trương nói trên chân Tống Linh có dấu vết của vỏ chuối, trên bệ cửa sổ cũng có, nhưng tìm khắp dưới lầu cũng không nhìn thấy vỏ chuối thần bí này.

Là ai xông ra đầu tiên lấy đi vỏ chuối này?

Tại sao phải làm như vậy? Cho dù có vỏ chuối cũng chỉ chứng minh Tống Linh là trượt chân té ngã.

Cho đến khi ngồi xuống gọi món, Biệt Lý bỗng ngẩng đầu hỏi Văn Khúc: “Có phải quan hệ giữa Lý San và Vương Đồng cũng không tốt không?”

Văn Khúc gọi hai món ăn, nghiêng đầu nói với cô là anh không biết.

“Ngày thường đi học, bề ngoài nhìn không có vấn đề gì cả. Lý San, Vương Đồng và Tống Linh luôn ở cùng nhau, nhà trường hầu như đều thế cả, dựa vào phòng ký túc xá để trở thành một nhóm, cho nên không nhìn ra được gì.”

Biệt Lý gật đầu, cũng phải, nhất là có một số sinh viên nữ, nghĩ trong lòng và biểu hiện bên ngoài khác nhau.

Thời gian buổi trưa cũng không quá nhiều, sau khi ăn xong hai người trở về trường. Biệt Lý đi tới dưới lầu ký túc xá kia, mặt trời trong xanh, trên lầu không có Đỗ Chi Tình, trước cửa cũng không có Tống Linh.

Lý San đang dọn đồ xuống dưới lầu, sau khi nhìn thấy cô thì sắc mặt không được tốt lắm, hất cằm, biểu hiện trẫm đã nhìn thấy cô rồi.

Biệt Lý đi tới: “Chuẩn bị đi à?”

Lý San rất lạnh lùng: “Cô còn có gan đến nói chuyện với tôi à.”

Biệt Lý sờ mũi: “Tôi gặp được cảnh sát Trương rồi, trước cổng còn có không ít phóng viên, bây giờ cô bị tình nghi không nhỏ nha.”

Lý San căn bản không quan tâm Biệt Lý, cô ta vừa mới xin nghỉ về, lại đang làm thủ tục rời trường, tốt nhất là hai hôm nay không nên xảy ra chuyện gì.

Quan trọng nhất là trên mạng có không ít người đã chú ý đến cô ta, lục tìm rất lợi hại.

Biệt Lý suy nghĩ, Lý San nói tối qua quả thực có người đang kêu, nhưng có phải Đỗ Chi Tình hay không.

Vậy sẽ là ai? Nửa đêm nửa hôm, âm thanh có hơi lớn một chút thì người bên cạnh và dưới lầu chắc đều nghe thấy được, nhưng nếu như người trong ký túc xá đang kêu, nghe âm thanh cũng biết được nó phát ra từ chỗ nào.

“Là Vương Đồng. Mẹ nó, cố ý dùng máy đổi giọng thì cho rằng tôi không nghe ra được à? Muốn dọa tôi, hừ, cũng không nhìn thấy bà đây sợ chết khiếp rồi à!”

Lý San dọn dẹp đồ đạc xong, giày cao gót dẫm xuống nền đá hai cái: “Đến phòng chúng tôi xem thử đi, rốt cuộc ai là quỷ.”

Biệt Lý ngẩng đầu nhìn khuôn mặt được trang điểm tinh tế của Lý San, người này hống hách một cách rất thẳng thắn.

“Đi không?”

Biệt Lý đứng dậy phủi mông: “Đi.”

Bốn người trong ký túc xá này giống như không một ai bừa bộn, căn phòng sạch sẽ gọn gàng, trên bốn chiếc bàn đều dọn dẹp rất sạch sẽ, ngay cả bàn của Đỗ Chi Tình cũng vậy, sách và đồ dùng hằng ngày vẫn ở nguyên vị trí cũ.

Mùi thuốc diệt khuẩn trên ban công bay tới, cũng không quá khó ngửi.

Cánh cửa đi tới ban công có đặt một thùng rác, vỏ chuối bên trong vẫn tươi mới.

Lý San kéo ghế ra ngồi, nhướng mày nhìn Biệt Lý: “Xem thoải mái đi.”

Trong mắt cô ta, Biệt Lý không làm được chuyện gì lớn lao, chỉ là một hậu cần nhỏ, một câu nói của cô ta thì Biệt Lý phải cút ra khỏi trường rồi, cho nên không cần kiêng dè.

Lý San tiện tay bóc chuối, mùi vị ngọt ngào.

Bàn của Đỗ Chi Tình rất dễ nhận biết, nhiều sách, còn lại chỉ có một bình nước xơ mướp và ly đánh răng, bên cạnh là ly nhựa mười tệ, có điều hộp bút rất đẹp, búp bê màu hồng.

“Đồ nghèo đáng thương này, hộp bút kia là một đàn anh tặng cho đó.”

Biệt Lý còn chưa hỏi đã nghe thấy Lý San nói: “Vương Đồng cũng thích người đàn ông kia.”

Hình như thông tin có hơi nhiều, Biệt Lý hơi chậm lại.

“Tôi không biết Vương Đồng nói gì với cô, tối qua Vương Đồng hét một tiếng, tôi mở mắt chỉ trông thấy Tống Linh quay đầu nhìn tôi cười. Mẹ nó, sau đó bèn nhảy xuống dưới. Cô xem xong rồi thì mau đi đi, nhìn thấy loại người như cô, tôi không thoải mái lắm.”

Biệt Lý lại ra ban công nhìn một lúc, không có phát hiện gì.

“Đàn anh mà cô nói kia là ai?”

Lý San vứt vỏ chuối đi, ném trúng phóc vào thùng rác, thờ ơ nói: “Tên Hàn Tinh Hải hay Hàn Tinh Thần gì đấy, tôi không nhớ rõ lắm. Chung một câu lạc bộ với Vương Đồng. Được rồi, tôi thật sự chỉ biết có nhiêu đây thôi, cô mau cút đi.”

Biệt Lý phát hiện Lý San là một người rất dễ nổi nóng, nói chung cũng biết sơ sơ rồi, Biệt Lý không cãi nhau với cô ta nữa, đứng dậy rời đi. Khi tới dưới lầu, cô rẽ vào phòng trực ban.

Giáo viên trực ban vẫn là người tối hôm đó, bây giờ trông sắc mặt cũng không tốt lắm, vừa nhìn thấy Biệt Lý thì vội vàng tiến tới bắt tay.

“Cô đến rồi à.”

Trước khi Biệt Lý rời đi thì hỏi cô ấy có ai ra ngoài vào tối qua không.

Giáo viên run lên một cái, cũng không biết cô ấy nghĩ ra chuyện gì, tơ máu trên mặt cũng biến mất, run rẩy nói: “Khi tôi nghe thấy âm thanh thì không ra ngoài, sau đó Vương Đồng và Lý San đều đi xuống, tôi mới biết Tống Linh nhảy lầu rồi.”

Vậy chắc là hai người cùng ra ngoài. Giả dụ thật sự giống như lời cảnh sát Trương nói, có vỏ chuối, cũng không phân biệt được rốt cuộc là ai lấy đi.

Biệt Lý càng nghi ngờ Vương Đồng.

Nhưng động cơ là gì?

Đi ra khỏi ký túc xá, chuyện mà Biệt Lý không biết vẫn không ít đi, ngược lại càng thêm nhiều.

Nếu thật sự như những gì Lý San nói, có khi nào Vương Đồng và Đỗ Chi Tình là tình địch, và cũng là tình địch với Tống Linh không?

Bị giết vì tình, nghe cũng không có vấn đề.
Nhấn Mở Bình Luận