Song Song kêu lên thảm thiết, trong lòng Biệt Lý nhảy dựng lên như con thỏ chạy vội ra ngoài, lo lắng hỏi: "Làm sao vậy?"
Từ trước tới nay cô chưa từng nghĩ Song Song ở nhà một mình sẽ có thể xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, dù sao Song Song cũng là quỷ, dưới tình huống bình thường, phải kêu cứu nhất định là người khác.
Xem ra lần này không bình thường.
Song Song đáng thương nhỏ giọng nói: "Có một lớn bốn* đến đây, cậu ta có một lá cờ nhỏ, rất lợi hại."
"Cô trốn trước đi, đến phòng thờ kia ấy, đừng đi ra, tôi sẽ trở về ngay."
Biệt Lý cũng không hiểu được "lớn bốn" mà Song Song nói là "đạo sĩ" hay là "đại sư", nhưng mặc kệ là loại nào thì cũng không thể phá cửa vào nhà cô giữa ban ngày chứ?
*Song Song nói ngọng thành lớn bốn (
大四/
dasi) nên Biệt Lý không rõ SS muốn nói Đạo sĩ (
道士 /
daoshi) hay Đại sư (
大师 /
dashi)
Nhưng như vậy cũng may, Biệt Lý ra ngoài gọi xe, thuận tiện gửi tin nhắn cho Văn Khúc, nói cho anh biết mình về nhà có việc, nếu trước mười hai giờ cô chưa trở lại thì chỉ có thể nhờ Văn Khúc khóa cửa quét dọn vệ sinh giúp cô.
Văn Khúc rộng lượng tỏ vẻ không thành vấn đề, sau đó thuận miệng hỏi cô trở về làm gì.
"Là Song Song." Biệt Lý lo lắng cầm điện thoại gửi tin cho Văn Khúc: "Vừa rồi Song Song gọi điện thoại cho tôi, kêu cứu, nói có người nào đó đến. Tôi lo lắng, muốn trở về xem sao."
Tài xế cẩn thận liếc mắt nhìn cô.
Biệt Lý cau mày, nhỏ giọng nói: "Không có việc gì, tôi không xúc động, nếu có nguy hiểm sẽ chờ anh trở về."
Vừa ngắt điện thoại, Biệt Lý phát hiện xe taxi càng chạy càng chậm, gần như dừng lại ven đường.
Ông anh tài xế thận trọng nói: "Ngại quá, tôi còn có chuyện khác, hay là cô tìm xe khác đi? Đoạn đường vừa rồi sẽ không lấy tiền của cô."
Biệt Lý trừng mắt, hỏi: "Sao vậy? Từ chối chở khách à?"
"... Không phải." Tài xế liếm liếm môi, tay cũng run rẩy, nói: "Tôi trên có già dưới có trẻ, con gái tôi mới lên lớp lá* nhà trẻ, cô thông cảm cho tôi."
*lớp lá: lớp 5 – 6 tuổi của mầm non
Đầu Biệt Lý xuất hiện đầy dấu chấm hỏi, ý gì vậy?
Tài xế xoa tay: "Hay là, tôi báo cảnh sát giúp cô cũng được."
Biệt Lý sửng sốt, nghĩ lại lời mình vừa nói, dở khóc dở cười, nhanh chóng nói: "Báo cảnh sát cái gì, con mèo nhỏ trong nhà vẫn không chịu đi triệt sản, khoảng thời gian này vẫn luôn gào, tôi chỉ là người bình thường, bên người nào có nhiều trận chiến giữa cảnh sát và cướp như vậy."
Những lời cuối cùng này có thể coi như viên thuốc an thần.
Biệt Lý nói thêm: "Lại nói, giờ cũng đã đi được nửa đường, nếu anh không thu tiền, tôi sẽ đi thật đấy."
Tài xế do dự trong chốc lát, lại hòa vào dòng xe cộ.
Sau khi xe dừng ở cửa, Biệt Lý lấy tiền, ngồi trong xe nhìn xung quanh một vòng, thật sự nhìn thấy một cái đầu lén lút trong vườn hoa đối diện cửa.
Biệt Lý khom thắt lưng đi qua, lặng lẽ đi đường vòng, di chuyển tới sau lưng người này, bay lên đạp ra một cước.
"Làm gì vậy?!"
"A!"
Người này bị cô đá ngã, còn hét lên một tiếng, đứng dậy xoay người muốn tranh luận. Kết quả sau khi nhìn thấy Biệt Lý lại lắp bắp.
Biệt Lý cũng thấy được đối phương.
Không thể không nói, thế giới này thật nhỏ.
Là Trịnh Trạch.
Biệt Lý ngoài cười trong không cười hừ một tiếng, nói: "Sao cậu lại ở chỗ này, vừa rồi tôi còn cho rằng cậu là kẻ trộm."
Suy cho cùng thì trong khu này, chỉ mỗi nhà cô là có người ở, những nhà khác đều trống.
Trịnh Trạch gãi gãi đầu, ngây ngốc nói: "Tôi vừa nhận một việc... Sao chị cũng ở đây vậy? Ông chủ Lý cũng thuê chị?"
"Ông chủ Lý gì?" Biệt Lý bật cười: "Tôi sống ở đây."
Trịnh Trạch trợn to hai mắt, không thể tin chỉ vào căn nhà trước mặt: "Đây, căn nhà này là của chị?"
Biệt Lý gật đầu, vẻ mặt của cậu ta là thế nào, cũng không phải tôi không mua... Ồ, đúng là tôi không mua nổi.
Biệt Lý lạnh lùng kéo Trịnh Trạch ngồi xuống bãi cỏ bên cạnh.
"Cậu đến cửa nhà tôi ngó cái gì đấy? "
Trịnh Trạch đảo mắt.
Biệt Lý đá nhẹ chân cậu ta, hỏi: "Cậu thành thật chút, tới nhà tôi làm gì? Ông chủ Lý là ai?"
Trịnh Trạch cắn răng không nói.
Biệt Lý lấy điện thoại ra quơ quơ: "Không nói thì tôi báo cảnh sát nha, cậu đến đây tuyên truyền mê tín phong kiến, còn chạy đến cửa nhà người khác nghe ngóng, cậu nói xem chú cảnh sát sẽ tin tôi chứ?"
Trịnh Trạch bị độ vô sỉ của Biệt Lý dọa đến ngây người. Cũng không biết ai mới là người tuyên truyền mê tín phong kiến.
"Tôi nói, Lý tiên sinh chính là chủ tịch Lý, cha Lý San."
Biệt Lý nhíu lông mày, Lý San cũng đã chết, mà cho dù chưa chết thì chuyện này từ đầu đến cuối cô cũng không nhúng tay vào, chỉ đứng xem, Lý Kiến Quân làm sao mà tìm đến cô nhanh như vậy?
Trịnh Trạch ủ rũ: "Lý tiên sinh chỉ bảo tôi tới xem nơi này có còn ma quỷ hay không thôi."
Biệt Lý nghi hoặc nhìn cậu ta.
Trịnh Trạch gật đầu bổ sung: "Thật, vừa rồi tôi dùng phướn gọi hồn thử một hồi, căn nhà này của chị quả thật có chút bất thường, âm khí rất nặng."
Biệt Lý tùy ý gật đầu, Lý San đã chết, vậy mà Lý Kiến Quân còn có tâm trạng thuê Trịnh Trạch chạy tới một ngôi nhà xa xôi để xem còn ma quỷ hay không sao?
Người này là chủ tịch của một công ty niêm yết trên thị trường chứng khoán đấy, đầu óc không có bệnh gì chứ?
"Tại sao Lý Kiến Quân lại bảo cậu đến xem nơi này?"
Trịnh Trạch gãi gãi đầu, vẻ mặt cũng tràn đầy nghi hoặc, nói: "Không biết, ông ta cũng không nói. Chỉ bảo tôi đến xem nơi này có ma quỷ không, nếu có thì bắt về cho ông ta."
Người có thể đưa ra loại yêu cầu này, thấy thế nào cũng không bình thường.
Biệt Lý vỗ vỗ bả vai cậu ta: "Được rồi, chỗ tôi thật sự không có ma quỷ gì, đều là tin đồn trên mạng. Hiểu lầm cậu rồi, thật ngại quá."
Trịnh Trạch còn có thể nói cái gì chứ? Lời đều bị Biệt Lý nói hết rồi.
Cậu ta lại liếc nhìn nhà Biệt Lý, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cũng không nói gì, cậu ta cũng chỉ nhận tiền của Lý Kiến Quân mà thôi, lấy tiền làm việc, hiện tại cũng đã làm xong yêu cầu của ông ta rồi.
Vì thế đứng dậy vỗ vỗ đất trên người, nói: "Tôi đi trước."
Biệt Lý có chuyện trong lòng, cũng không ngăn cậu ta.
Song Song thật đúng là nhát gan, không chỉ trốn đi, trốn trong phòng gọi điện thoại cho chị gái ngực to. Biệt Lý còn chưa mở cửa, đã nghe thấy Song Song đầu lưỡi dài tố cáo với chị gái ngực to.
Gần đây ekip của chị gái ngực to có vẻ xuất hiện khá nhiều chuyện ma quái, trên mạng lan truyền hai ba video thần bí, dường như lần nào cũng có một đứa nhỏ chạy qua máy quay, nhưng tính tất cả mọi người trong ekip thì người có vóc dáng thấp nhất cũng phải một mét tư. Căn bản không có trẻ con.
Gần đây hầu hết mọi người đều hoảng sợ.
Giữa trưa, khi ăn cơm, Biệt Lý tò mò nói chuyện này với Văn Khúc.
Văn Khúc cầm đũa nhìn đồ ăn, nói một cách rất lạnh lùng: "Sao cô luôn quan tâm đến những thứ này vậy?"
Biệt Lý nghẹn một lúc, quan tâm một chút thì làm sao? Có gì sai? . ngôn tình tổng tài
Giọng Văn Khúc càng thêm lạnh nhạt: "Cô không phát hiện hôm nay tôi có chỗ nào khác sao?"
Biệt Lý nhìn anh mấy lần, không phát hiện nha. Nhưng đương nhiên không thể nói như vậy.
Vậy nên cô nói một cách chân thành: "Trở nên đẹp hơn."
Văn Khúc hừ một tiếng.
Biệt Lý không hiểu.
"Tôi thay đổi quần áo, cắt tóc, trên tay bị thương."
Văn Khúc ngẩng đầu, nhìn cô thật sâu: "Cô không thể bớt chút thời gian quan tâm tôi à?"
Có thể là giọng anh quá dễ nghe, cũng có thể là lời này quá mập mờ, Biệt Lý cảm thấy tim mình hình như đập hơi nhanh.
"Cái gì, tôi cũng quan tâm anh mà."
Văn Khúc không tiếp tục, cúi đầu ăn cơm, rất thận trọng, rất dè dặt, rất tủi thân.
Biệt Lý cảm thấy mình giống như kẻ phụ tình trong truyền thuyết.
Vì vậy cô nhanh trí nói sang chuyện khác: "Tôi cảm thấy có thể Lý Kiến Quân có quan hệ với Song Song, nếu không thì nhà ông ta đã xảy ra chuyện không may, sao lúc này còn thuê Trịnh Trạch chạy tới đây xem có ma quỷ hay không, điều này chứng minh chắc chắn ông ta biết hoặc có nghi ngờ về sự tồn tại của Song Song."
Văn Khúc đáp một tiếng.
Biệt Lý hất cằm: "Chuyện này, vẫn phải nhờ cảnh sát Trương điều tra giúp tôi."
Văn Khúc buông đũa, đứng dậy bước đi.
Biệt Lý bối rối.
Sao nói sang chuyện khác cũng sai vậy?
- -------------------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Kịch trường nửa đêm:
Văn Khúc: Cô muốn tra cái gì, nói cho tôi biết, tôi đi tra!
Biệt Lý:... Anh không phải là giảng viên đại học sao?
Văn Khúc: Thật ra tôi là thần tiên:)
Biệt Lý:...Wow, tôi tin →. →...