Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giám Đốc Phòng Làm Việc Nhân Giới

Liên tưởng đến khoảng thời gian trước chị gái ngực to luôn ra ngoài vào buổi tối, đến sáng mới về, lẽ nào cô ấy gặp phải chuyện khó khăn gì đó ở bên ngoài, không tiện nói ra?

Biệt Lý không hiểu được, nhưng lại không bằng lòng nghĩ về mặt tốt, cô lắc đầu. Trước khi tan học, cô kịp thời đến trường lúc quét dọn khóa cửa, sau đó đến căn tin ăn cơm.

Ma xui quỷ khiến thế nào Biệt Lý lại đến căn tin ở dưới tòa nhà ký túc xá B5 kia, nơi này trước đây đến giờ ăn đều không thể vào được, người người chen chúc, những sinh viên ở gần ký túc xá đều ăn ở đây.

Mà hôm nay, Biệt Lý vừa vào cửa liền nghe thấy tiếng chào hỏi ở cửa sổ.

“Người đẹp, ăn gì thế? Thịt bò xào ớt, cá kho, thịt Đông Ba, cà chua trứng gà, cà tím kho đi.”

“Cơm rang, mì xào, que cay xào, phở xào, xào phở sợi to, xào vụn bánh đi. Bạn học, bên này.”



Dì trong cửa sổ nhìn cô bằng ánh mắt cháy bỏng, Biệt Lý bỗng đứng im tại chỗ.

Trong căn tin chỉ có hai ba người, cũng mua vội hộp cơm rồi đi ngay, không chút do dự. Bọn họ bước đi vội vã, khi đi ngang qua người Biệt Lý còn mang theo ngọn gió.

Thế là trong căn tin chỉ còn lại Biệt Lý đang đứng ở trước cửa, và dì đứng ở cửa sổ bán hàng.

Sau khi nhìn ra phía xa, Biệt Lý đi một đường thẳng đến cửa tiệm gần cửa nhất để mua món mì Trùng Khánh, vừa mới gọi xong món thì Văn Khúc đi tới.

Trông thấy căn tin trống vắng này, Biệt Lý cúi đầu ăn một miếng mì, cay xè sảng khoái, chỉ là có hơi mặn.

“Nếu không phải chuyện trên Weibo trở nên rầm rộ, mọi người trong trường học cũng không đến mức phải hoảng loạn như vậy.”

Biệt Lý cảm thán một câu, sau đó suy nghĩ, cho dù không có chuyện trên Weibo thì trong vòng nửa tháng này trường học liên tiếp xảy ra chuyện có sinh viên nhảy lầu, còn ở cùng một phòng, ngoại trừ một người bị bắt, ba người còn lại đều chết cả rồi.

Nhất là không biết xảy ra chuyện gì, không ngờ trên mạng có rất nhiều ảnh nhảy lầu của Tống Linh, khung cảnh máu me khắp mặt đất và chữ “chết” màu đỏ thắm sau lưng bộ đồ ngủ màu trắng của Tống Linh càng khiến mọi người không ngừng suy đoán.

Dường như càng có thể chứng minh hung thủ không phải người.

Mà chữ kia không phải dùng máu người, có điều không ai quan tâm điều này cả.

Các sinh viên nữ ở ký túc xá B5 đều bị dọa sợ, đi đâu cũng kéo theo nhóm, mặc kệ có quỷ hay không, nói chung chuyện này quái dị.

Biệt Lý thở dài: “Quả thực chuyện này gây ra ảnh hưởng không được tốt.”

Văn Khúc chạy đi mua hai ly nước chanh, cắm ống hút vào, đẩy đến trước mặt Biệt Lý: “Đừng nghĩ nhiều như thế nữa.”

Biệt Lý cắn ống hút, ngẩn người rất lâu, bỗng nhiên cô nói: “Song Song chết ở trong căn nhà kia, chị gái ngực to thì sao? Lẽ nào cô ấy cũng bị trận pháp tụ hồn kia thu hút tới?”

Trong thời gian sớm nhất, mấy hôm trở về từ thôn Thạch Oa, Biệt Lý từng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì cô quá sợ hãi, sau khi trở lại cuộc sống bình thường thì cô vẫn còn rất sợ, luôn cảm thấy bên cạnh đều có những đôi mắt ở khắp mọi nơi.

Sau này cô thành công thuyết phục được bản thân, dù sao cô nghèo và minh bạch, vẻ ngoài cũng tạm được, hồn phách không ổn định, cũng không có quá nhiều bối cảnh lợi hại, là ai cũng không muốn tính kế với cô.

Văn Khúc nói: “Không đâu, cô ấy rất lợi hại, không chịu ảnh hưởng quá lớn của trận pháp tụ hồn.”

Đây cũng là nguyên nhân tại sao trước đây cô ấy có thể ra ngoài dạo cả đêm, mà Song Song thì không được.

Biệt Lý hút xụt xụt hết nửa ly nước chanh, sau đó cau mày nói: “Lần trước cô ấy nói bị một đạo sĩ đánh bị thương, không ngờ thế giới nhỏ bé đến thế, vậy mà lại đụng phải nhau. Mặc dù Trịnh Trạch nói hai người bọn họ không ai thắng cũng chẳng ai thua, nhưng em cảm thấy chị gái ngực to đánh cậu ta là chuyện đơn giản, sao cô ấy lại bị Trịnh Trạch đánh bị thương được?”

Văn Khúc vùi đầu ăn mì, tranh thủ nói: “Em có từng nghĩ qua chưa, trên người chị gái ngực to có bí mật gì?”

Chuyện này quá rõ ràng rồi, hai người có bí mật nhiều nhất, một là Văn Khúc, người còn lại chính là chị gái ngực to, thực lực tuyệt đối không thấp, nhưng Biệt Lý chưa từng nhìn thấy cô ấy ra tay bao giờ.

“Anh nói… là chị gái ngực to lợi hại hơn, hay là quỷ đầu lâu khoác áo choàng ở thôn Thạch Oa kia?”

Tay cầm đũa của Văn Khúc ngừng lại, nghiêm mặt im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Khó nói.”

Biệt Lý bỗng cảm thấy hơi căng thẳng, lập tức nhảy qua chủ đề này, hoảng loạn cúi đầu ăn mì.

Cô chợt nghĩ đến, nếu chị gái ngực to chính là quỷ đầu lầu khoác áo choàng kia… cũng không phải không có khả năng. Phùng Xuân Lan từng nói, chuyện bắt đầu từ hai năm trước, nếu quỷ áo choàng và Dương Bách Liễu cùng một bọn, sau khi cô gặp được chị gái ngực to, mỗi tối cô ấy đều sẽ ra ngoài chơi. Cô ấy là quỷ, muốn đi đâu căn bản không cần thiết phải ý lại vào giao thông gì đó.

Bao gồm lúc ban đầu đi tìm Lý Tú Anh, Song Song được đựng trong bình câu hồn mang tới theo, mà chị gái ngực to thì tự mình qua đó, không hề không thích ứng được chút nào.

Cô ở bên này thấp thỏm lo lắng, ngay cả cơm cũng không ăn nổi.

Văn Khúc lấy hai viên kẹo sữa bò hình thỏ trắng ra, đặt trong lòng bàn tay, đưa qua cho cô.

Biệt Lý nhận lấy, ngón tay lướt qua lòng bàn tay của Văn Khúc, trong nháy mắt bị Văn Khúc nắm lấy.

Chỉ nắm một cái, Văn Khúc đã buông tay ngay.

Biệt Lý giống như bị phỏng vậy, cầm lấy kẹo sữa rụt tay về, mặt mũi đỏ ửng nói “anh…” cả nửa ngày.

Vẻ mặt Văn Khúc bình thản, nhưng trong lòng thì vô cùng sung sướng: “Anh thế nào?”

Biệt Lý muốn lấy hết can đảm nói anh không biết xấu hổ! Mà lời vừa đến bên miệng, còn chưa nói ra, không biết Đỗ Chi Tình ở chỗ nào chui ra.

Khác với dáng vẻ vui mừng khi rời đi, lúc này Đỗ Chi Tình kích động bay trên đường, miệng cười toét đến mang tai.

Đỗ Chi Tình rất hưng phấn, xông lên nói: “Chuyện lớn! Con trai của Lý Kiến Quân là tội phạm giết người!”

Biệt Lý ngẩn người, truy hỏi: “Chuyện gì thế?”

Đứa con được Lý Kiến Quân công nhận chỉ có một trai một gái, bình thường đều rất khiêm tốn, không có độ chú ý gì cả. Lý San vừa mới chết, hiện giờ không ngờ con trai lớn cũng là tội phạm giết người?

Đỗ Chi Tình nói: “Người bị giết là Trương Yến, cô đoán xem tại sao Lý Chí Khang lại giết người?”

Chuyện này Biệt Lý không thể đoán được, có hàng ngàn hàng vạn nguyên nhân để giết người, nhưng cái tên Trương Yến này sao nghe có chút quen tai thế nhỉ?

Văn Khúc nhướng mày nói: “Chính là cái người ở trong nhà chúng ta.”

Đỗ Chi Tình gật đầu: “Đúng vậy, chính là cô ấy. Trương Yến là người tình của Lý Kiến Quân, nhưng cũng có quan hệ với Lý Chí Khang. Lúc làm việc hình như nói gì đó, bị Lý Chí Khang kéo vào trong nhà tắm, bóp cổ chết, thi thể được chôn ở trong sân biệt thự của Lý Chí Khang.”

Chuyện này cũng coi như có mối quan hệ rất đặc biệt.

Biệt Lý sắp xếp cả nửa ngày.

Sau khi sắp xếp xong, nhanh chóng gọi điện thoại tìm cảnh sát Trương.

Biệt Lý nói: “Tôi báo cảnh sát.”

Cảnh sát Trương khó xử nói: “Chuyện này tôi không thể làm chủ được.”

Biệt Lý nói năng lý lẽ: “Đương nhiên rồi, không thể lạm dụng quyền lợi được, nhưng là một công dân tuân thủ luật pháp, tôi muốn tố cáo con trai của Lý Kiến Quân, Lý Chí Khang giết người, đang chuẩn bị bỏ trốn. Anh đến muộn chút nữa, nói không chừng người đã bỏ chạy mất rồi.”

Cảnh sát Trương không tin lắm, dù sao Biệt Lý mới vừa báo qua vụ án Lý Kiến Quân giết người ba mươi mấy năm trước, anh ta không nhận.

Anh ta cũng không chắc chắn chuyện này có phải thật hay không, nhưng vẫn lập tức vẫy tay gọi người đến, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Sao cô biết được? Cô nói rõ chút xem nào.”

Biệt Lý hạ thấp giọng nói: “Tôi có tin tức nội bộ, sau khi Lý Chí Khang giết người thì chôn ở trong sân, tôi gửi địa chỉ cho anh.”

Sau khi tắt điện thoại, cảnh sát Trương lập tức dẫn người chia làm hai tốp, một tốp đi tới sân bay, chuẩn bị bắt giữ bất cứ lúc nào. Tốp còn lại nhanh chóng đi đến nơi Biệt Lý nói, mấy người đều mang theo công cụ, đào bới khắp nơi trong vườn hoa, cuối cùng đào ra được một thi thể nữ ở bên dưới bồn trồng hoa cúc dại.

Từ lúc Lý Chí Khang giết người đến hiện giờ mới trôi qua chưa được bao nhiêu lâu, tâm lý vẫn chưa bình tĩnh lại, vừa trông thấy có người xông đến chỗ mình, anh ta lập tức bỏ chạy, nhưng bị người ta bắt lại rồi.

Từ lúc hành động cho đến thu dọn tàn cuộc mới dùng chưa tới nửa tiếng đồng hồ, trong đó hai mươi phút là di chuyển trên đường.

Lúc Lý Chí Khang bị đè xuống, cả người ngơ ngác, có điều anh ta phản ứng nhanh, đầu tiên là không chịu thừa nhận, sau đó lập tức yêu cầu muốn gặp Lý Kiến Quân, muốn mời luật sư.

Hai hôm nay Lý Kiến Quân bận rộn đến mệt mỏi rã rời, không ngờ quỷ hồn của Song Song vẫn chưa tan, những thứ bảo vệ mạng sống mà ông ta mua về cũng không biết có thể dùng được bao lâu. Trịnh Trạch còn chưa mọc đủ lông cánh, đại sư có thực lực mạnh hơn một chút thì ông ta chưa từng nghe qua.

Ngặt nỗi hai ngày nay hạng mục mới mà công ty phát triển xảy ra vấn đề.

Vào lúc này, Đỗ Chi Tình còn thỉnh thoảng dọa nạt ông ta, kiếm chút việc cho ông ta làm.

Cho nên khi nhận được điện thoại của cảnh sát Trương, mặc dù trong lòng Lý Kiến Quân căng thẳng, nhưng là một người từng trải, ông ta rất nhanh đã phản ứng lại, bình tĩnh hỏi cảnh sát Trương có chuyện gì.

Nói về tình cảm, đương nhiên cảnh sát Trương tin Biệt Lý hơn, chân tướng sự việc năm đó Ngô Song Song tự sát, bây giờ xem ra quả thực có chút vấn đề.

Nhưng về lý trí, anh ta không thể thể hiện thái độ.

Chỉ là lúc nói chuyện với Lý Kiến Quân không tránh được việc mang theo chút cảm xúc.

“Chúng tôi muốn tìm ông tìm hiểu chút tình hình, hiện giờ ông có thời gian không?”

Lý Kiến Quân còn nói gì được nữa chứ? Ông ta còn tưởng rằng cảnh sát đến tra hỏi chuyện năm đó, để không bị lộ tẩy, Lý Kiến Quân lau mồ hôi trên mặt, ung dung nói: “Có.”

Điện thoại cúp chưa đến ba phút, cảnh sát Trương đã đi vào rồi.

Lý Kiến Quân còn muốn nói chuyện khách sáo vài câu thì nghe thấy cảnh sát Trương nói: “Lý Chí Khang là con trai ông? Ông có biết ngày hai mươi lăm tháng tư này anh ta đi đâu không?”

Lý Kiến Quân nảy sinh nghi ngờ trong lòng, mỉm cười nói: “Nó đã lớn như vậy rồi… Anh hỏi thằng bé có chuyện gì à?”

Cảnh sát Trương không hề khách sáo: “Lý Chí Khang dính líu vào một vụ mưu sát, thi thể được tìm thấy trong sân của anh ta, chúng tôi phải tiến hành điều tra theo quy định.”

Lý Kiến Quân choáng váng, cắn răng chịu đựng, một khuôn mặt được chăm sóc nhưng vô cùng tiều tụy gần như không nhìn thấy được tơ máu, trắng bệch đến đáng sợ.

“Anh nói gì cơ?”

Cảnh sát Trương nghiêm mặt, không hề có ý muốn làm thân, nói chuyện rất công chính liêm minh: “Khoảng thời gian từ mười một giờ tối đến một giờ ngày hai mươi lăm tháng tư này, ông ở đâu?”

Nếu muốn bảo vệ con trai, chắc Lý Kiến Quân sẽ nói mình ở nhà với con trai, cảnh sát tìm đến cửa hiển nhiên là vì Lý Chí Khang đã kéo ông ta vào rồi.

Nhưng Lý Kiến Quân suy đi tính lại, cũng chưa tới một hai phút liền rầu rĩ nói: “Ở công ty, dạo gần đây công ty rất bận rộn, ngày nào tôi cũng không rảnh ra ngoài, có một thời gian không liên lạc với Chí Khang rồi. Cảnh sát à, có hiểu nhầm gì không vậy? Thi thể ở trong sân của thằng bé, nhưng cũng không thể chứng minh được điều gì phải không?”

Cảnh sát Trương cười khẩy trong lòng, nhưng ngoài mặt không thể hiện rõ ràng, chỉ nói: “Chuyện này còn cần phải điều tra thêm.”

Lý Kiến Quân im lặng cả nửa ngày, chỉ là đôi vai sụp xuống trong chớp mắt, giống như chốc lát khôi phục lại tuổi tác, trở về thành ông già năm, sáu chục tuổi.

Cảnh sát Trương lại hỏi: “Ông có biết Trương Yến không?”

Bàn tay run rẩy của Lý Kiến Quân đặt trên đầu gối, mặt mày cứng ngắc nói: “Cũng không hẳn là quen biết gì, chỉ là người bạn làm ăn, cùng nhau đi ăn có gặp qua mấy lần.”
Nhấn Mở Bình Luận