Biệt Lý suy nghĩ: “Lẽ nào là xác sống đến giết Giả Thành Nhân?” Nếu Giả Thành Nhân không phải xác sống, vậy chắc chắn là xác sống giết người rồi.
Nếu không cũng không thể giải thích được mùi xác sống trong phòng.
Văn Khúc tự giác đi tới bên cạnh Biệt Lý để lòng bớt hoảng loạn. Anh nghe thấy cô nói thì lắc đầu: “Cũng không phải là không có khả năng, nhưng nếu thật sự là xác sống làm, trong phòng sẽ không có nhiều máu đến vậy.”
Biệt Lý vẫn chưa hiểu được, chị gái ngực to ở bên cạnh đã giải thích: “Khoai môn được nhồi bên trong món gà nướng đất sét, cô sẽ để mặc cho nó lăn lông lốc dưới đất à?”
Đương nhiên là không rồi, lãng phí thức ăn thật đáng xấu hổ, mỗi món ăn khó khăn lắm mới có được. Nhớ khi ăn trấu nuốt rau, xương gà nướng đất sét cũng có thể nhai vụn.
Biệt Lý bỗng hiểu ra: “Ý cô là xác sống phải uống máu?”
“Ừ, món chính.”
Vậy thì thật kỳ lạ.
Cả căn phòng này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sau khi kiểm tra chiếc giường thì đến tủ đầu giường, bên trong ngoại trừ hai hộp bao cao su ra, chẳng còn gì khác. Cửa sổ bên ngoài phòng ngủ cũng đóng chặt, trừ khi là hồn ma, bằng không đều phải đi từ cửa trước mới vào được.
“Phán Quan nói hồn phách của người này đã không còn nữa, cho nên chắc chắn không phải giết người bình thường.” Vẻ mặt Biệt Lý trở nên nghiêm túc, nhưng cũng không quên đứng gần Văn Khúc một chút: “Lại có xác sống tham gia vào, chuyện này rất khó giải quyết, chúng ta phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn.”
Song Song nhìn cô bằng ánh mắt ngưỡng mộ: “Hông ngờ cô nại quen biết Phán Quan?” (Không ngờ cô lại quen biết Phán Quan)
Biệt Lý lấy điện thoại ra, ngồi xổm xuống, nấp ở bên giường, mở WeChat ra.
Giám đốc phòng làm việc nhân giới: Kêu gọi Hắc Bạch Vô Thường, chỗ tôi phát hiện xác sống. Lặp lại lần nữa, xác sống, địa chỉ số 24 khu Lệ Thủy, Nam Kinh. Over.”
“Đây chính là biện pháp vẹn toàn mà cô nói?”
Chị gái ngực to chỉ vào điện thoại của cô, Biệt Lý hơi xấu hổ. Tay chân cô trở nên luống cuống, cũng không biết đã chạm vào đâu, không ngờ đèn flash điện thoại sáng lên, một tia sáng chiếu thẳng xuống gầm giường.
Biệt Lý vội vàng che đi, muốn tắt đèn flash. Dù gì bị người ta nhìn thấy có đèn sáng, ngày mai sẽ có thêm một căn nhà bị ma quậy phá.
Ánh đèn lóe lên một cái rồi biến mất, chị gái ngực to vỗ vai Biệt Lý: “Cô mở đèn chút đi.”
Biệt Lý hơi sợ hãi, cô nghi ngờ sau khi mở đèn sẽ nhìn thấy tròng mắt đỏ ngầu dưới gầm giường, trong phim đều diễn như thế.
Chị gái ngực to ghét bỏ gõ đầu cô: “Sao cô nhát gan như vậy? Mở đèn lên, bên dưới không có gì cả.”
Biệt Lý hít một hơi, không hề yên tâm chút nào. Có một bà mẹ của người nổi tiếng từng nói lời của phụ nữ xinh đẹp không thể tin. Cùng đạo lý đó, lời của nữ quỷ xinh đẹp cũng không thể tin.
Song Song cũng tò mò nằm xuống, còn cẩn thận giữ lưỡi của mình, tránh cho nó chạm xuống đất.
“Hông có gì hết, nhìn gì thế?” (Không có gì hết, nhìn gì thế?)
Ngay cả Song Song cũng nói vậy, Biệt Lý mới mở đèn lần nữa, cẩn thận cầm điện thoại quét một vòng, quả thực không có gì cả, trống rỗng, đến cả mặt đất cũng rất sạch sẽ.
Chiếc giường này cách mặt đất cũng không tính là thấp, hai người chui vào cũng không thành vấn đề. Biệt Lý cầm điện thoại chui vào, mặt đất quả thực rất sạch sẽ, nhưng không ngờ có một chỗ còn có ít vụn thức ăn.
Biệt Lý bóp nhuyễn, rồi lại ngửi.
Sau khi ra khỏi gầm giường, Song Song tò mò hỏi: “Đó nà gì hế?” (Đó là gì thế?)
Biệt Lý xoa đầu ngón tay, thắc mắc: “Có hơi giống vụn bánh bao.”
Cô cho những vụn thức ăn dưới gầm giường vào chiếc túi nhỏ đã chuẩn bị sẵn.
Rồi lại lục tìm trong phòng mấy lần, nhưng không thu hoạch được gì, chỉ đành về nhà.
Lần này ngay cả cửa lớn cũng không đi qua nữa, hai con ma cảm thấy tẻ nhạt nên bay thẳng về. Biệt Lý còn phải để Văn Khúc ôm lấy mới có thể tránh khỏi cửa lớn phía trước.
Vừa về đến nhà, Biệt Lý đã không kìm được mà lấy chiếc túi kia ra, cùng hai con ma bàn luận về chuyện này bên dưới ánh đèn.
Trước khi nói đến đống vụn này, Biệt Lý nói: “Tôi cảm thấy dưới gầm giường của anh ta không bình thường, có gầm giường nhà nào lại sạch sẽ như thế chứ? Tôi chưa từng mời nhân viên vệ sinh, các cô nói xem gầm giường sạch sẽ như vậy có bình thường không?”
Chị gái ngực to cười khà khà: “Tôi không nhớ rõ.”
Song Song cười theo, còn chưa lên tiếng đã bị Biệt Lý ngăn lại: “Tôi biết, cô cũng không nhớ phải không?”
“Hông hải.” (Không phải) Song Song lắc đầu: “Bây giờ tuôi cũng quét nhà mà, nhưng hông hay quét bên dưới nắm.” (Bây giờ tôi cũng quét nhà mà, nhưng không hay quét bên dưới lắm)
Văn Khúc lại càng không để ý vấn đề này, nhưng đầu óc anh thông minh, chỉ cần suy nghĩ một chút đã biết Biệt Lý có ý gì: “Ý cô là có người chuyên quét dọn ở chỗ đó?”
Biệt Lý gật đầu, đung đưa chiếc túi trong suốt trên tay: “Hơn nữa, mặt đất sạch sẽ như vậy sao chỉ có mỗi thứ này?”
Biệt Lý đung đưa tay áo của mình, không hề có một hạt bụi.
“Vả lại, đồ bên trong có tám phần là vụn bánh mì hoặc vụn bánh bao. Nhưng người giàu có như Giả Thành Nhân sao có thể ăn bánh bao trên giường cơ chứ?”
Chắc anh ta sẽ chỉ ăn loại bánh bao không rơi vụn nhưng cứng khác.
“Ý cô là?”
Biệt Lý mím môi, ý của cô là gầm giường kia chắc chắn có người khác.
Nhưng đây đều là suy đoán, Biệt Lý cũng không nói được rốt cuộc là thứ gì. Xác sống lại không cần ăn bánh bao, hơn nữa xác sống cũng không cần chui xuống gầm giường. Lúc cần thiết chỉ cần để lộ ra hình dáng thật sự, chắc chắn có thể dọa chết người.
Văn Khúc suy nghĩ một lúc: “Theo tôi thấy, chi bằng tìm kiếm theo hướng xác sống này đi. Hiện giờ xác sống không nhiều, cũng dễ nhận biết. Sau khi tìm thấy, đương nhiên sẽ biết được chuyện này là như thế nào.”
Nhưng Nam Kinh không hẳn nhỏ bé, xác sống chỉ cần ngụy trang tốt, trà trộn vào trong đám người thì giống như mò kim đáy bể, vậy thì thật sự không thể tìm được.
Biệt Lý ngáp, xua tay: “Đi ngủ trước đi, ngày mai thức dậy rồi nghe ngóng tiếp.”
Nhưng thực sự chỉ có mình cô muốn ngủ mà thôi.
Biệt Lý nhấc chân đi vào phòng, nằm lên giường, chốc lát đã ngủ say. Cô quá buồn ngủ rồi, hơn nữa cô đã quyết định cho dù xảy ra chuyện gì, dù ma cầm dao giết người thì cô không phản kháng, cũng không bỏ chạy nữa.
Cùng lắm là giết chết cô, xuống địa phủ làm công nhân viên chức cũng tốt hơn bây giờ.
Văn Khúc đứng ở trước cửa một lúc, rồi mới quay người đi lên lầu.
Tính cách lạc quan vượt trội này quả thật vẫn như trước đây.
Không cần làm việc nên Biệt Lý ngủ một giấc thật lâu. Sau khi tỉnh dậy, cô phát hiện trên bàn ăn bên ngoài có để bánh quẩy và sữa đậu nành.
“Mua ở bên ngoài về đó.” Văn Khúc hơi ngại ngùng, bởi vì hôm nay anh mới phát hiện đi lại ở nhân gian, tiền mới là vật thông hành.
Vừa hay anh không có tiền.
Mảnh hồn kia không biết bao giờ mới có thể thu về, xem ra phải kiếm tiền trước.
Bữa sáng cũng không quá chú trọng, sau khi ăn xong, Biệt Lý ra ngoài. Khi ngang qua cổng thì nhiệt tình chào hỏi với nhân viên bảo vệ. Thực ra cô cũng không đi xa, chỉ đi lượn ở bên ngoài, sắp xếp lại suy nghĩ, chạy đi mua một bình rượu và hai món rau. Lúc trở về, đi ngang qua phòng bảo vệ thì đi thẳng vào trong.
“Hôm nay mới coi như ổn định hoàn toàn, sau này tôi ở đây rồi, hai hôm nay bận rộn nên chưa có thời gian đến cảm ơn chú.”
Biệt Lý mở bình rượu, sau khi ba người uống thì bắt đầu nói chuyện trên trời dưới đất với bác bảo vệ này, bầu không khí sôi nổi. Biệt Lý ngửa cổ uống cạn, cảm thán một tiếng rồi phiền não nói: “Chú nói xem, nếu như tôi đến muộn một ngày thì tốt biết mấy nhỉ? Cũng không gặp phải chuyện này, tôi nghe nói người xảy ra chuyện kia còn là nhà giàu đời thứ hai, trong nhà có tiền lắm.”
“Đúng đó, trong nhà hai đời có tiền, có quyền, có thế, thủ đoạn nào mà chưa làm qua cơ chứ? Chết…” Bảo vệ tặc lưỡi, cười mỉa mai: “Tôi thấy trên mạng đều nói như vậy.”
Biệt Lý nhấp một ngụm rượu, chép miệng, hỏi như đang cảm thán: “Có một số gia đình có tiền, khó tránh được nuông chiều một chút. Có điều Giả Thành Nhân này tuổi còn trẻ, nghe nói vẫn chưa kết hôn, bạn gái nhiều như vậy cũng không biết có ai sinh được đứa con trai cho anh ta không, đáng tiếc quá.”
“Đáng tiếc gì chứ.” Ông bác gõ đũa lên dĩa, không vui lắm, nhưng cũng không nói gì, chỉ buôn chuyện: “Tối hôm đó cậu ta còn dẫn theo một người phụ nữ về đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, mối họa này từ trên trời rơi xuống, chắc không để lại gì đâu.”
Văn Khúc im lặng ngồi bên cạnh giống như không tồn tại, lúc này anh mới hỏi: “Dẫn bạn gái? Trông như thế nào?”
“Để tôi nghĩ xem.”
Ông bác nhai đậu phộng, nhìn Biệt Lý nói: “Vào cùng một ngày với cô ấy, muộn hơn hai tiếng có dẫn một người phụ nữ về. Ôi trời, mùi nước hoa nặng lắm, mùi rượu cũng thế, giống như say rồi, vẫn là cô gái kia dìu cậu ta vào. Vẻ ngoài thì bác không nhớ rõ, trang điểm rất đậm, hai mắt thâm quầng. Ôi chào, trông rất cao ráo, thấp hơn cậu chút thôi.”
Cao vậy sao?
Lại uống thêm một lúc, bảo vệ gục đầu, lắp bắp nói: “Tôi nói cô biết, mối họa tôi gánh này hay ghê, sao camera lại đen đúng lúc như thế? Tôi, tôi còn ngủ say nữa, chuyện này mà để người khác biết được… Tôi, ợ.” Ông bác vỗ đùi, ủ rũ nheo mắt: “Tôi xui xẻo quá mà.”
Biệt Lý và Văn Khúc đưa mắt với nhau, rượu uống cũng được rồi, trước khi đi còn nhét một hộp thuốc lá vào tay bảo vệ.
Vừa vào cửa, Song Song đã đi xung quanh Biệt Lý: “Cô uống rượu à?”
Đầu Biệt Lý lảo đảo, gục xuống vai Văn Khúc: “Xác sống kia chắc là người đi vào cùng với Giả Thành Nhân.”
“Ai?”
Tay Biệt Lý cử động, được Văn Khúc dìu đến phòng khách. Vừa mới đặt xuống sô pha, cô đã tự tìm tư thế thoải mái nằm xuống. Song Song rót nước cho cô, thuận tiện ngồi bên cạnh hóng chuyện.
Biệt Lý uống ngụm nước nóng, dạ dày mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút: “Trên người có mùi nước hoa nồng nặc, còn cả mùi rượu, dáng vẻ rất cao, trang điểm vô cùng đậm. Mùi gì đó chắc chắn dùng để che đi mùi vốn có trên cơ thể, trang điểm cũng giống vậy, nhưng chúng ta đi đâu tìm người này đây?”
Chị gái ngực to phẩy quạt, lả lướt đi tới: “Có một chỗ rất nhiều loại người này.”
Biệt Lý xoa đầu, cảm thấy hơi choáng váng.
“Chỗ nào?”
Chị gái ngực to cười hệt như mèo trộm thức ăn: “Buổi tối tôi dẫn mấy người đi mở mang tầm mắt, có điều tửu lượng của cô như vậy không được đâu.”
Biệt Lý xua tay, thôi đi, cô như vậy mà được gọi là đô rượu sao? Người bình thường uống với bốn, năm Biệt Lý cũng không có vấn đề, trâu bò thêm chút thì có thể uống được tận mười người.
Biệt Lý nằm gục đầu trên sô pha, túm lấy cánh tay của Văn Khúc ở bên cạnh đặt lên đầu mình, nói năng không rõ ràng: “Xoa xoa, đau.”
Xem ra không còn lý trí nữa rồi.
Bàn tay Văn Khúc di chuyển trên đầu cô, mái tóc mềm mại ma sát trong lòng bàn tay anh, có hơi ngứa ngáy.
Anh ấn huyệt Thái Dương cho Biệt Lý với một lực vừa phải, chẳng mấy phút đã nghe thấy tiếng thở đều đều.
Chị gái ngực to đứng bên cạnh trưng ra bộ mặt xem kịch hay: “Anh thiếu một hồn phách, cô ấy có nhiều hơn một hồn phách, khổ nỗi cô nhóc này trông giống như không quen biết anh vậy. Anh làm chuyện tốt mà không để lại họ tên à?”
Văn Khúc buông tay, ôm một cái chăn ra đắp cho cô.
Không trả lời câu hỏi của chị gái ngực to.
Nào có phải làm chuyện tốt không để lại họ tên chứ, chẳng qua là thiếu một đoạn nhân quả mà thôi.
Biệt Lý uống rượu khiến khuôn mặt đỏ bừng, giống như một người bị thiểu năng trí tuệ, không biết gì cả.
_____________________
Tác giả có điều muốn nói:
Sửa xong rồi