Ở địa phủ dù ban ngày cũng vẫn tối tăm, tiếng quỷ khóc ồn ào khiến người ta tâm phiền ý loạn.
Biệt Lý hoàn toàn dựa vào đôi mắt khó hiểu của mình, trong bóng tối bất tận vẫn có thể thấy rõ chữ trên sách.
Cô đang đọc sách cho những bóng ma quanh mình nghe: "Nuôi không dạy, lỗi của cha, dạy không nghiêm, do thầy lười, trò không học, không hợp lẽ, trẻ không học, già phải làm sao..."
Những bóng ma bên ngoài được ngăn cách với cô bởi thanh kiếm của Văn Khúc, rên rỉ và la hét, không có một chút kỷ luật của lớp học.
"... Thật vô nghĩa."
Biệt Lý buông sách, uống một ngụm nước thông cổ họng, sau đó bắt đầu mắng những bóng ma bên ngoài đang không ngừng khiêu khích cô: "Ngu xuẩn! Không tiếp thu giáo dục, các người cuối cùng nhất định sẽ diệt vong!"
Văn Khúc từ bên ngoài tiến vào, những bóng ma vây quanh lập tức lui về sau.
Biệt Lý có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng, nói: "Ha ha... Cái kia, em đang khuyên bảo chúng nó..."
Thế nhưng khuyên bảo bóng ma là một chuyện thiểu năng trí tuệ, cho nên cô không nói tiếp, ngược lại hỏi Văn Khúc: "Không phải anh về quê sao? Sao nhanh vậy?"
Dù sao thì một ngày trên trời cũng bằng một năm dưới mặt đất, dưới lòng đất thì, thời gian cũng không thống nhất.
Văn Khúc thấy cô xấu hổ đến mức sách trong tay cũng vứt sang một bên, chỉ nói: "Ừm, anh đi lấy chút đồ rồi trở về luôn, lo cho em."
Nhưng không nghĩ tới Biệt Lý còn có hứng thú với việc dạy ma quỷ.
Gò má Biệt Lý nóng bừng, lao tới nhéo nhéo thịt trên eo Văn Khúc: "Anh cười cái gì? Không cho cười."
Văn Khúc thuận thế ôm cô, cắn cắn mút mút lỗ tai cô, nói: "Anh có một biện pháp, có thể trấn áp những hồn ma này ở địa phủ, chúng ta có thể quay về nhân gian, giống như trước kia, trải qua cuộc sống bình thường."
Ở địa phủ này, gió âm u, mặt trăng mặt trời đều không chiếu đến, chỉ có Văn Khúc nói chuyện với cô, mỗi ngày trong đầu đều là tiếng kêu ồn ào, khi mới xuống đây, Biệt Lý quả thực muốn điên!
Cho nên, cô gần như lập tức hỏi: "Biện pháp gì?"
Cô thật sự không phải thánh nhân, nơi này quả thực quá đáng sợ!
Văn Khúc vỗ vỗ sau lưng cô: "Thứ trong mắt em đã từng là bảo vật của địa phủ, vì hấp thụ tinh hoa mà sinh trưởng, có thể nhìn thấu tất cả ảo ảnh của tam giới, sau khi được địa phủ luyện chế, âm khí tụ tập càng mạnh hơn..."
Biệt Lý rời khỏi vòng tay anh, chỉ cần nói một tiếng nhưng, bước ngoặt đã tới.
Cô nói: "Có liên quan đến mắt em đúng không?"
Văn Khúc do dự một chút, cuối cùng vẫn nói thật: "Dù sao hiện tại em cũng là người..."
Đây là sự thật, giữa hai người có vướng mắc, không người nào muốn nhắc đến.
Nhất là khi Văn Khúc từng tự tay đưa Biệt Lý vào luân hồi, thậm chí thỉnh thoảng anh sẽ nghĩ, sự tồn tại của địa phủ không phải chuyện xấu, anh là thần, Biệt Lý là người, anh có thể sống thêm ngàn năm vạn năm, nhưng Biệt Lý chỉ có trăm năm, sau trăm tuổi thì sao?
Không trách loài người có dục vọng, anh cũng có.
Không khí có chút kỳ quái, Biệt Lý nắm ngón tay Văn Khúc nói: "Có thể lấy đôi mắt này ra để ở địa phủ không? Em cũng từng nghĩ đến, nhưng nếu lấy mắt ra, em sợ những bóng ma ở địa phủ sẽ tranh đến cướp đi, đó là một vật chết, cướp đi cướp lại có khi nào sẽ qua thông đạo kia lọt tới nhân gian."
Nếu cô không biết chuyện này thì tốt rồi, dù sao cô cũng không phải thánh nhân gì.
Ngón tay Văn Khúc bị cô nhéo đến nhéo đi, mỗi ngón tay đều cầm một lần, anh không được tự nhiên giật giật, tay còn lại tùy ý đặt trên đùi, điều chỉnh tư thế, nói: "Đó thật sự không phải vấn đề, anh có thể luyện chế lại đôi mắt này, sau đó để kiếm của anh lại trấn áp."
"Vậy không phải hoàn hảo rồi sao?!" Biệt Lý ngẩng đầu cho anh một nụ hôn, nói: "Ông lớn, anh giỏi quá!"
Ông lớn nhìn chằm chằm môi cô, không lên tiếng.
Biệt Lý biết rõ, lại đến gần hôn lên môi ông lớn mấy cái, nói: "Như vậy được chưa?"
Ông lớn muốn nói không được, vẫn muốn.
Nhưng hiện tại không phải lúc, chỉ đành nhịn xuống.
"Nhưng ánh mắt này âm khí quá nặng, đã ở trên linh hồn em thời gian dài... Nếu lấy ra, có thể sẽ có chút di chứng?"
Biệt Lý ngây ngẩn cả người, cô thực sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này, dù sao ngay từ đầu là do đôi mắt này chủ động chui vào trong mắt cô, không nghĩ tới khi lấy ra còn phiền phức như vậy.
"Di chứng gì?" Mặt Biệt Lý trắng bệch: "Bệnh nan y? Ung thư máu? Không đúng, không đúng, trên linh hồn, không phải trên cơ thể, vậy là... Ngu ngốc? Phân liệt? Chết sớm?"
Nếu không còn có thể là gì?
Cô không hiểu biết nhiều về vấn đề này!
Văn Khúc nói: "Cũng không phải, đôi mắt này từng được ghi lại trong một quyển sách, nhưng chưa từng xuất hiện trên người của con người. Anh đã đi tìm đứa nhỏ lần trước, hiện tại cậu bé đã không có vấn đề gì, chỉ là sẽ bị mù một thời gian."
Biệt Lý nhẹ nhàng thở ra: "Mù sao! Không thành vấn đề, em có thể chấp nhận."
So với những gì cô đã dự đoán trước đó, quả thực chỉ là bệnh nhỏ như cảm lạnh phát sốt mà thôi.
Lại nói cũng chỉ một thời gian, không phải mù vĩnh viễn.
Quan trọng nhất là, quanh năm ở địa phủ, cho dù không phải người mù thì có ích gì? Nhìn những bóng ma kia chẳng vui chút nào! Có khác gì người mù đâu.
"Khi nào thì lấy?"
Văn Khúc nói: "Bây giờ có thể."
Biệt Lý ngồi nghiêm chỉnh: "Đến đây đi."
Thật ra khi lấy ra cũng giống khi đút vào.
Kỹ thuật của Văn Khúc quá tốt, thậm chí khiến cô cảm thấy không có khác biệt gì, chỉ là mí mắt chợt ớn lạnh, sau đó tiếng quỷ kêu khóc bên tai trở nên lớn hơn, rồi trong mắt hơi đau, cảm giác tê tê.
Văn Khúc lo lắng hỏi cô: "Thế nào?"
Biệt Lý mở mắt, cả thế giới hoàn toàn tối đen, không biết là do đã không còn ánh mắt làm vũ khí hay là do cô mù thật.
"Không nhìn thấy."
Cô hơi căng thẳng, đảo mắt sang hai bên, cũng có chút bất an.
Văn Khúc cầm lấy một bàn tay của cô nói: "Anh ở đây."
Biệt Lý nhẹ nhàng thở ra: "Còn hơi đau."
Văn Khúc xoa xoa mắt cô: "Đừng sợ."
Anh cúi đầu dựa lại gần, thổi một hơi lên mắt Biệt Lý.
Không biết có phải ảo giác không, Biệt Lý cảm thấy đau đớn giảm đi một chút, ấm áp.
Tiếng kêu của những bóng ma bên ngoài cũng nhỏ hơn, thế giới giống như không chỉ không còn màu sắc, cũng không còn âm thanh.
Biệt Lý nhích về phía sau một chút, tận lực khiến mình trông có vẻ không thèm để ý, căng thẳng mím môi, nói: "Không có việc gì, anh luyện đi, không cần lo lắng cho em."
Văn Khúc dùng một tay cầm cặp bảo thạch giống đôi mắt kia, tay kia thì lôi kéo cánh tay Biệt Lý, dùng một chút lực kéo người vào lòng.
Biệt Lý không nhìn thấy gì kinh ngạc hô lên một tiếng, giơ tay bắt được mái tóc dài của Văn Khúc, lại nhanh chóng buông ra, cổ họng khô khốc, hỏi anh: "Làm gì vậy?"
Văn Khúc đỡ cô nằm xuống đùi mình, nói: "Nằm đây."
Biệt Lý không nhìn thấy Văn Khúc dùng cái gì luyện chế cặp mắt kia, chóp mũi tràn ngập hương vị mát lạnh riêng biệt trên người Văn Khúc, cô chớp mắt, cong khóe miệng.
Sau khi luyện chế xong, đôi mắt kia được đặt trên một chiếc bàn ở tầng mười của địa phủ, nơi ban đầu đặt kính luân hồi.
Trong nháy mắt khi ra khỏi cửa thông đạo, Biệt Lý hít vào một hơi thật sâu, khi ở dưới mỗi ngày cô đều đánh dấu, mới qua không đến một năm nhưng cảm giác giống như đã rời khỏi nhân gian cả đời vậy.
Văn Khúc nói: "Em tự do rồi."
Ánh mặt trời rực rỡ, khí nóng bốc hơi trên mặt đất, chim tước líu lo trong núi rừng.
Cảm giác đến nhân gian thật tốt!
Cô quay đầu nhìn Văn Khúc đang ôm mình: "Lần tới khi anh viết thư tình, phải viết thứ em có thể hiểu."
Văn Khúc di chuyển lên phía trước một chút, đứng trong tầm mắt Biệt Lý, dù cho cô không nhìn thấy.
Sau đó nói: "Được, nhưng anh sẽ không đưa cho em."
Biệt Lý liếc mắt xem thường, hừ một tiếng: "Em đã tìm ra quy luật của anh rồi, anh cứ tuỳ tiện giấu, chắc chắn em có thể tìm được!"
Văn Khúc nắm tay cô về nhà, buổi tối trước lúc ngủ, nói với Biệt Lý: "Anh đã viết xong nhật kí hôm nay rồi, đợi mắt em khỏi thì tha hồ tìm."
Biệt Lý lập tức tràn ngập chờ mong.
Sáng sớm một ngày nào đó, trong ổ chăn còn lưu lại hơi ấm, Biệt Lý mở mắt, thấy những tờ giấy nhớ dán trên trần nhà trắng như tuyết.
Cô đứng dậy, ngửa đầu nhìn lên.
Có mấy chục tờ, tờ thứ nhất viết: "Anh biết chắc chắn em sẽ nhìn thấy, mặc quần áo trước, sau đó tới tìm anh."
Bên trên tờ thứ hai viết: "Rất vui vẻ đúng không? Anh sẽ không nói cho em biết anh đang ở đâu."
Bên trên tờ thứ ba viết: "Anh ở phòng sách, em gọi anh một tiếng."
Biệt Lý cười toe toét: "Văn Khúc tinh quân!"
Văn Khúc ở bên ngoài đáp một tiếng.
Biệt Lý cười gọi anh: "Anh đồ lừa đảo này, anh căn bản không ở phòng sách."
Trên hai tay Văn Khúc đều là bột mì, đã xuất hiện ở cửa.
Trên người Biệt Lý chỉ mặc một cái áo ngắn tay cỡ lớn, vẻ mặt kích động lập tức cứng lại, khóe miệng cô trùng xuống, khó khăn nói: "Tại sao tóc anh lại trắng?"
Văn Khúc mỉm cười: "Tóc trắng rất đẹp trai."
Hai mắt Biệt Lý đẫm lệ: "Tại sao?"
Văn Khúc đi tới, hôn lên những giọt nước mắt của cô: "Khóc cái gì? Chỉ là tóc trắng mà thôi, như vậy khi em già, anh cũng già rồi, không tốt sao?"
Biệt Lý khóc đến khó thở, ngã xuống giường, hai mắt sưng húp: "Tại sao anh không nói cho em biết? Em có thể ở lại địa phủ..."
Văn Khúc nói: "Anh không có pháp lực, cũng có thể."
Biệt Lý vòng hai tay ôm lấy thắt lưng Văn Khúc: "Nhưng em đau lòng."
Văn Khúc bóp bóp mặt cô: "Bây giờ anh rất tốt, em nhìn kỹ xem, còn đẹp hơn một chút."
Anh không trẻ như trước, khóe mắt có một ít nếp nhăn, giống như rơi từ trên mây xuống trần gian.
Hai mắt Biệt Lý đẫm lệ ngẩng đầu, nước mắt lăn dài.
Cô rất sợ, trong nháy mắt vừa quay đầu lại nhìn thấy Văn Khúc, tựa như cô vừa quay đầu đã thấy góc váy của Song Song biến mất, cũng không giữ được chị gái ngực to.
Biệt Lý ôm chặt Văn Khúc, ngón tay luồn qua quần áo đi vào vuốt ve da thịt anh: "Anh vẫn là thần tiên đúng không? Anh không thể chết sớm hơn em."
"Anh đương nhiên phải." Văn Khúc thở dài, giữ tay Biệt Lý lại: "Mới sáng sớm..."
Biệt Lý mặc kệ, khóc không ngừng nhất quyết muốn sờ, khi ngã xuống giường còn ôm chặt cổ Văn Khúc, mở to mắt nhìn anh, đến tận khi cảm nhận được anh vẫn ở đây mới nhẹ nhàng thở ra.
Mái tóc dài trắng như tuyết của Văn Khúc xõa ra giường, anh cắn nhẹ môi Biệt Lý, dỗ dành cô: "Anh ở đây."
Lúc này Biệt Lý mới nhắm mắt lại.