Thẩm Tư Duệ rời khỏi quán rượu, trên đường đi không ngừng nhớ tới câu nói kia của Hoa Hạ.
... Tối nay về vẫn không nghiền ngẫm được thì mai không cần đến nữa.
Bước chân cô chậm lại, đầu ngẩng lên ngắm nhìn ánh sao. Cứ cái gì dính vào tiếng Anh cô liền trở nên ngu ngốc? Quá vô hậu rồi! . Truyện Lịch Sử
Cũng may Hoa Hạ thả cô rời quán lúc chín giờ, đỡ phải chạy hì hà hì hục. Đường này tối quá, lúc đi có bản đồ, lúc về lại tay không, Thẩm Tư Duệ đành dựa vào trí nhớ man mán, mò mẫm lối về.
Cũng là lúc này cô chợt nhận ra, trên đường đến nơi làm thêm của mình có băng ngang qua nhà của giảng viên Lạc.
Thẩm Tư Duệ căm nín, ngó nghiêng quang cảnh xung quanh. Ánh sáng mờ nhạt từ đèn đường, kết hợp chút dát vàng của vầng trăng trên kia đủ để cô nhận ra, nơi này thật sự là nhà cô ấy.
Bằng một phép màu nào đó, Thẩm Tư Duệ gửi tin nhắn cho Diêu Vận Lạc.
Em vô tình đi ngang cổng nhà cô, chúng ta có thể nói chuyện một chút không?
Đọc đi đọc lại cứ thấy bị sượng trân, Thẩm Tư Duệ quyết định xoá hết dòng tin nhắn vừa nhập. Bỗng cô cảm thấy mơ hồ, hình như cô càng ngày càng khao khát được gặp giảng viên Lạc?!
"Duệ Duệ? Thật sự là em sao?"
Cót két, cót két... Âm thanh vừa vang lên đi kèm tiếng mở cửa. Thẩm Tư Duệ ngẩng đầu ngạc nhiên, cả người ngớ ra.
Hình như cô có siêu năng lực, vừa khao khát gặp giảng viên Lạc đã lập tức được đáp ứng.
"Giờ này mà em vẫn còn ngoài đường? Rốt cuộc bận chuyện của em là làm gì vậy?"
Điều này rất không giống phong cách giảng viên Lạc. Cô ấy sẽ không bao giờ hỏi sâu vào những chuyện này. Thẩm Tư Duệ nhìn sâu vào đồng tử người trước mặt. Độ sâu rộng khiến con ngươi cô ấy như nhìn thấu trần đời giờ đây như khảm thêm chút mơ hồ.
Thẩm Tư Duệ nhớ ra rồi, giảng viên Lạc vừa uống rượu. Cô gãi gãi mặt, lựa lời đáp lại.
"Em đến nhà Uyển Đình chơi, định bụng ngủ qua đêm, có gì thì học Evollrig tại đó. Nhưng người tính không bằng trời tính, người yêu cậu ấy đến, cậu ấy liền bạc tình bạc nghĩa đuổi em về, bất chấp đêm đen."
Càng nói càng cảm thấy có lý. Thẩm Tư Duệ tự nể trình độ nói dối của mình. Mặc dù lời nói khá hoàn hảo, nhưng với một người vững kiến thức tâm lý học như Diêu Vận Lạc, việc nhìn ra chút sơ hở này là quá dễ dàng. Đáng tiếc men say làm cô ấy hoàn toàn tin tưởng lời nói đứa học trò.
"Muộn rồi, hay là vào nhà tôi đi. Em cứ gọi điện bảo bố mẹ đến đây học như lần trước ấy."
Thẩm Tư Duệ mở to mắt, chớp chớp, giảng viên Lạc mời cô vào nhà kìa! Cô ấy say thật rồi! Không đúng, lần trước tỉnh táo cô ấy cũng bảo cô ngủ lại. Đây có lẽ xuất phát từ sự tốt bụng.
Vậy ra người say là Thẩm Tư Duệ. Rõ ràng lần được mời ngủ qua đêm đầu tiên đầy cảm xúc lo lắng, bất an, lại thêm chưa từng ngủ lại nhà ai trừ Uyển Đình, cảm giác mất tự nhiên cứ len lỏi cả hôm ấy. Thế mà lúc này đây, ngoại trừ sự thích thú cũng chỉ có sự vui mừng, phấn khích. Rốt cuộc tự bao giờ, giảng viên Lạc trở nên khác trong lòng cô?
Tình cảm, đôi khi không cần quá cầu kì. Cứ đơn giản, rồi nảy nở lúc nào không hay.
Thẩm Tư Duệ mở điện thoại, định nhắn tin nhờ Uyển Đình giúp đỡ. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, cần gì phải thông qua cô bạn thân? Cứ trực tiếp nhắn bố mẹ thôi. Dù sao lần trước là giảng viên qua mạng, thưa gửi bố mẹ kiểu gì cũng mặc định cô ấy lừa gạt mình đến nhà. Còn lần này cô ấy đã thành giáo viên bộ môn, lại còn là môn cô yếu nhất. Bố mẹ nghe cô ở lại học kèm môn này hẳn vui mừng khôn xiết. Hơn hết trực tiếp nhắn bố mẹ cô sẽ đỡ phải giải thích với Uyển Đình.
Sau khi báo cáo người nhà xong, Thẩm Tư Duệ theo Diêu Vận Lạc vào nhà. Cô ấy soạn cho học trò của mình bộ đồ ngủ. Chính xác là kiểu đồ đôi với bộ cô ấy đang mặc.
Kì lạ thay, Thẩm Tư Duệ cảm thấy trong lòng có một tia vui sướng. Không đúng, không đúng, cô phải cảm thấy kì cục chứ.
"Không thích bộ này?"
"A, không phải. Đẹp lắm ạ!" Sau đó cầm lấy chạy nhanh vào nhà tắm.
"Đúng rồi giảng viên Lạc, em trai cô đi công tác sao?" Hay là đang ngủ trong phòng? Vế sau cô không nói ra miệng.
Diêu Vận Lạc gật đầu, Diêu Cố đang trong độ tuổi cần học hỏi nhiều để nối nghiệp bố. Tính ra nếu như hồi trước, cô ngoan ngoãn nghe lời ông ấy, có lẽ giờ đây đang bận rộn tối mày tối mặt làm sổ sách, đi tiếp khách. Đã thế còn phải ganh đua, đoán lòng người mà sống.
Cuộc sống tranh giành như vậy, Diêu Vận Lạc không thèm.
Cô ấy thích bình dị như này hơn, không cần lương cao, không cần ganh đua, sống bình thản với đời. Hơn hết còn được nhìn lũ nhóc, những thiên thần vô ưu vô lo, những mầm non đất nước. Được tự tay giáo dục chúng nó, còn gì tuyệt vời hơn?
Diêu Vận Lạc nghe có vẻ thích phó mặc số phận, thế nhưng xét về tính chiếm hữu, ai thích gì cô ấy mặc kệ, nhưng đã là đồ cô ấy thích cô ấy nhất định sẽ tự tay giành lấy, nửa điểm cũng không nhường. Miễn sao không phạm pháp là được.
Người như cô ấy, có lẽ chỉ chiếm một phần trăm thế giới này.