Chuyện gì cần đến đã đến.
Thẩm Tư Duệ mặt đối mặt với Diêu Vận Lạc, ấp úng nhìn cô ấy. Ánh mắt giảng viên Lạc kiên định vô cùng, như thể chỉ cần cô mờ lời từ chối là khẳng định tới công chuyện với cô ấy đêm nay luôn.
Nếu không thể không lên tiếng, cũng không thể nói dối, Thẩm Tư Duệ chỉ đành nói thật với cô ấy. Cô nhóc kéo Diêu Vận Lạc đang nửa quỳ dưới đất lên giường ngồi với mình, rồi từ tốn trình bày những cảm xúc trong thời gian qua. Không có lấy một lời nói dối.
Diêu Vận Lạc ban đầu nghe thì hơi sững sờ, càng về sau sắc mặt càng tệ. Trong đôi con ngươi dường như có chút xao động.
"Xong hết rồi?"
Thẩm Tư Duệ gật đầu thay cho câu trả lời. Lúc này đây Diêu Vận Lạc mới thả lỏng cơ mặt ra, cô ấy nhẹ xoa mi tâm, tầm mắt hướng về bé con, bỗng dưng cười trêu chọc.
"Thì ra tôi quan trọng với em như thế. Người ta yêu xa cả tháng cả năm, còn tôi với em chỉ mới vỏn vẹn nửa tháng đã nhớ thương thế rồi." Cô ấy véo má Thẩm Tư Duệ, động tác dừng lại chuyển sang khẽ vuốt nâng cằm. "Em phải yêu tôi sâu đậm như thế nào?"
Cô ấy cúi người đặt lên môi cô nhóc một nụ hôn, không lập tức tiến vào cũng không như chuồn chuồn đạp nước lướt qua. Diêu Vận Lạc chậm rãi hôn cô nhóc, mang theo chút yêu thương vỗ về cùng một sự quyến luyến mê say.
Tay trái cô ấy choàng qua eo Thẩm Tư Duệ, còn tay phải nắm lấy bàn tay cô nhóc. Mười ngón đan chặt vào nhau. Loại tư thế này khiến cô nhóc yêu thích không thôi.
Không rõ lần cuối cùng hôn nhau là khi nào, Thẩm Tư Duệ chỉ biết đã lâu lắm rồi không được hưởng thụ hương vị ngọt ngào này. Thật nhớ thương!
Dây dưa đến lúc hơi thở bị rút đi gần hết, Diêu Vận Lạc mới lưu luyến tách ra. Cô ấy xoa đầu cô nhóc, mỉm cười yêu thương vô bờ bến.
"Đi ăn nhé? Tôi đói bụng rồi."
"Vâng ạ."
Căn bếp đóng bụi tuy có chút bất tiện, nhưng lại mang đến cảm giác giản dị bình yên. Diêu Vận Lạc dọn dẹp đơn giản, so với mức độ sạch sẽ thông thường thì không tới, nhưng cũng tạm dùng được.
Bởi vì thực phẩm không ăn được nữa, Diêu Vận Lạc quyết định bắt nước sôi nấu mì. Thẩm Tư Duệ ở sau lưng chồm lên nhìn ngó. Sau khi cởi bỏ cái nút thắt "ích kỷ" trong lòng, cô nhóc càng thêm yêu thương giảng viên Lạc.
Thẩm Tư Duệ chồm tới, định ôm cô ấy từ phía sau lưng. Đột nhiên dừng lại, chống hai tay lên bàn, cười xảo quyệt khẽ hắng giọng. Diêu Vận Lạc xoay người lại, thấy bé con hành động như thế thì buồn cười không thôi, có điều cô ấy kiềm chế lại, giả vờ ngạc nhiên xíu.
"Giảng viên Lạc."
Diêu Vận Lạc dùng giọng mũi "hửm", chờ đợi xem cô nhóc sẽ làm gì.
Thẩm Tư Duệ nhìn giảng viên Lạc một hồi lâu, tỉ mỉ quan sát từng giác quan, từ đôi lông mi thanh tú cho tới đôi mắt sâu rộng, hay cả sườn mặt xinh đẹp như thế nào, đôi môi cuốn hút ra sau. Tất cả đều khiến cô nhóc đắm chìm.
Dường như xuất phát từ tận đáy lòng, Thẩm Tư Duệ vô thức nói: "Cô thật đẹp."
Diêu Vận Lạc không ngờ bé con lại khen trực tiếp như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng ra sao. Mà biểu cảm ấy rơi vào mắt cô nhóc rõ mồn một, đến cả vành tai cũng hơi ửng đỏ. Ma xui quỷ khiến Thẩm Tư Duệ hôn lên vành tai cô ấy. .
Truyện đề cử: Nhẹ Nhàng Câu Dẫn
Diêu Vận Lạc bị nhột, hai tay tì nhẹ lên người cô nhóc, đôi môi khẽ mím ẩn nhẫn chịu đựng. Thẩm Tư Duệ không nhìn thấy biểu cảm giảng viên Lạc nên không rõ cô ấy có thích hành động này của mình không. Cô nhóc lắng tai nghe hơi thở của cô ấy, ngờ đâu nghe được tiếng ục ục của nồi nước sôi.
"..." Tình tứ ở nhà bếp coi bộ không ổn lắm.
"Giảng viên Lạc... nước sôi rồi." Cô nhóc tách ra, ngượng ngùng nói, ánh mắt trộm nhìn biểu cảm cô ấy. Kết quả thu được gương mặt phiếm hồng đầy đáng yêu.
Lòng Thẩm Tư Duệ như dậy sóng.
Diêu Vận Lạc nào biết bộ dáng hiện giờ của mình. Cô ấy luôn tự hào mình có thể khắc chế cảm xúc. Vậy nên nghĩ rằng bản thân sẽ không phản ứng mạnh với các đụng chạm đâu. Hiện tại cô ấy cũng nghĩ như vậy. Vậy nên Diêu Vận Lạc tỏ ra không có gì cả, quay lưng tắt bếp, cho nước sôi vào mì.
Hai người xử lý bữa ăn nhanh chóng. Lúc trở về phòng, Thẩm Tư Duệ đột nhiên nhắc đến Diêu Cố.
"Không phải em hết thích nó rồi sao?" Diêu Vận Lạc nhíu mày hỏi.
Lần đầu tiên bé con chạm mặt với Tiểu Cố, cô ấy vẫn chưa nhận ra tình cảm của mình, vậy nên thản nhiên vô cùng. Bây giờ đã biết rõ cảm xúc bản thân, nhớ đến cô nhóc từng thích Tiểu Cố, Diêu Vận Lạc cảm thấy hơi khó chịu.
"Vâng ạ, em không còn thích nữa. Em chỉ muốn hỏi đêm nay ảnh có về không." Dừng một chút: "Cô ghen ạ?"
"Ai ghen chứ?" Diêu Vận Lạc lập tức phản bác. "Thằng nhóc không về đâu, yên tâm. Sau hôm ở cảng biển tôi đã bảo nó chuyển nơi khác ở rồi. Ở đây chỉ có tôi và em."
Những lời này thật sự khiến cô nhóc cảm động phát khóc. Trong lòng không ngừng gào thét bản thân có người yêu chất lượng như nào. Khi xưa ghen tỵ với tình yêu trong tiểu thuyết bao nhiêu, bây giờ cô nhóc cảm giác tình yêu của mình còn tuyệt vời hơn gấp bội.
Kiếp trước cô đã tích đức cỡ nào mới được thế này đây.
Diêu Vận Lạc mở cửa phòng, cùng cô nhóc đi đến giường ngủ. Trước khi lên giường cô ấy lục tìm đồ vật nhỏ trong túi áo khoác. Diêu Vận Lạc khẽ lắc món đồ ấy, âm thanh va chạm vào nhau phát ra thật sinh động, thu hút ánh nhìn của bé con. Cô ấy nhét chìa khoá vào tay Thẩm Tư Duệ, cong môi nói: "Chìa khoá nhà tôi."
Thẩm Tư Duệ nhìn chùm chìa khoá trong tay, trông có vẻ mới, cũng không hẳn quá mới. Bên cạnh còn có móc khoá chữ Evollrig.
"Cô chuẩn bị nó từ khi nào?"
"Từ khi tôi biết tôi thích em."
***
Dạo gần đây có nạn report truyện edit và cả truyện tự viết bên đam và ngôn. Bên bách tạm thời mình chưa thấy, nhưng phòng hờ vẫn hơn. Các bạn hãy thông báo với các editor mình biết cẩn thận nha, nếu có thể thì hãy sao lưu sang word hoặc google tài liệu. Tránh trường hợp mất hết công sức ấy mà. ❤️