Võ đạo thời thượng cổ và võ đạo hiện tại bên nào mạnh hơn, điểm này không ai biết. Có điều chắc chắn tiền nhân chưa hẳn đã mạnh hơn người thời nay. Thế gian này không có công pháp mạnh nhất, chỉ có người mạnh nhất.
Thời kỳ thượng cổ vô số cường giả nhưng trong thời này cũng có Độc Cô Duy Ngã ma diễm thôn thiên cùng Ninh Huyền Cơ được mọi người tôn xưng Tiên Nhân.
Thời kỳ thượng cổ công pháp cường đại, thời nay cũng có người sáng tạo ra công pháp kinh thế hãi tục, tỷ như Bổ Thiên Tâm Kinh của giáo chủ Bái Nguyệt Giáo, Dạ Thiều Nam.
Điểm duy nhất có thể khẳng định là một số bí thuật thời kỳ thượng cổ quả thật vô cùng quỷ dị, khiến người ta thậm chí không hiểu nguyên lý rốt cuộc ra sao.
Tỷ như Thủy Vô Tướng trước mặt, Sở Hưu cũng không hiểu rốt cuộc hẳn là người hay là quỷ.
Hắn luôn miệng tự xưng mình là tiểu tốt dưới trướng Lã Ôn Hầu ngày trước, có điều giờ xem ra địa vị của hắn dưới trướng Lã Ôn Hầu cũng không thấp. Nhưng Sở Hưu chẳng hề e ngại.
Giờ đã qua vạn năm, mọi thứ của thời thượng cổ đều đã tan thành mây khói. Bất kể Thủy Vô Tướng thời thượng cổ mạnh tới mức nào, giờ chắc chản chẳng còn bao nhiêu thực lực.
Dùng phương pháp ngu ngốc nhất suy đoán cũng biết, nếu Thủy Vô Tướng còn thực lực cực mạnh, việc gì hắn phải cố tình ngụy trang thành đám người Phương Thất Thiếu đi theo bên cạnh Sở Hưu, muốn dẫn Sở Hưu tới nơi nào đó thì cứ trực tiếp xuất thủ là được.
Bản thân đã yếu ớt như vậy rồi còn dám to mồm ở đây, xem ra kẻ này bị trấn áp quá lâu, còn chưa hiểu rõ tình trạng hiện tại.
Mà lúc này Thủy Vô Tướng nghe Sở Hưu nhục mạ Ôn Hầu đại nhân, không khỏi tức giận nói: “Tiểu bối hậu thế dám phát ngôn bừa bãi, tự tìm đường chết!”
Dứt lời, hai tay Thủy Vô Tướng lập tức phát động, hóa thành một đao một kiếm mang theo hàn ý âm u chém về phía Sở Hưu.
Hai mắt Sở Hưu híp lại, tay niết Trí Quyền Ấn, lĩnh vực cương khí bùng lên, thiên la địa võng trực tiếp bao phủ Thủy Vô Tướng vào trong.
Một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn đánh xuống, đao kiếm lập tức vỡ vụn, nước bắn khắp nơi.
Lại một ấn đánh ra trực tiếp đập bể đầu Thủy Vô Tướng kia.
Thân trong lĩnh vực cương khí của Trí Quyền Ấn, Thủy Vô Tướng muốn bỏ chạy nhưng lại phát hiện bản thân không ngờ trốn cũng không được. Hắn không khỏi phẫn nộ quát lớn: “Ngươi...”
Có điều hẳn chỉ vừa thốt lên một chữ, đòn Đại Kim Cương Luân Ấn thứ ba của Sở Hưu đã rơi xuống, trực tiếp nện thân thể hắn thành một đống bọt nước.
Giọt nước màu đen ngấm xuống lòng đất, hoàn toàn biến mất. Có điều chắc hẳn tên này không chết.
Sở Hưu nhíu mày, giống với suy đoán của y, thực lực người này cực kỳ yếu ớt, đại khái tương đương với võ giả Ngũ Khí Triều Nguyên mà thôi, hơn nữa còn là loại yếu trong cảnh giới này.
Nếu vậy Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên chắc cũng không có nguy hiểm gì. Tạ Tiểu Lâu hẳn cũng không. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là bọn họ có thể phát hiện điểm lạ thường kịp thời, bởi vì Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc tên này muốn dẫn họ tới đâu.
Nhìn quanh một vòng, lúc này Sở Hưu mới phát hiện, có vẻ mình quên không để ý tới một việc.
Trong ngôi mộ khổng lồ này mặc dù khả năng cảm giác cùng tinh thần lực của y bị áp chế cực kỳ nghiêm trọng nhưng lực lượng của y không hề thay đổi.
Ngôi mộ lớn này dùng để trấn áp Lã Ôn Hầu. Vừa rồi nghe Thủy Vô Tướng nói, Lã Ôn Hầu hẳn đã chết có điều chỉ chết cơ thể chứ Kiều Liên Đông phải chân linh. Lã Ôn Hầu có thể mượn thân thể một người nào đó trong bọn họ phục sinh.
Chính vì vậy trận pháp của ngôi mộ lớn này mới cường đại như vậy nhưng chất liệu lại chẳng hề kiên cố.
Một đòn Đại Kim Cương Luân Ấn của Sở Hưu lúc vừa rồi đã đánh nát vách tường.
Cho nên Sở Hưu dứt khoát không quan tâm tới mấy thông đạo quanh co vặn vẹo kia mà trực tiếp dùng cách đánh nát vách tường, đi về phía khu vực trung tâm. Truyện Đông Phương
Thật ra bên phía Sở Hưu không phải người đầu tiên phát hiện tình hình. Người đầu tiên phát hiện tình huống không đúng là Phương Thất Thiếu.
Thủy Vô Tướng có thể mô phỏng hoàn mỹ ngoại hình một người, thậm chí có thể căn cứ theo lời nói của họ ngụy trang, nhưng tính cách con người lại không cách nào ngụy trang.
Một mình Phương Thất Thiếu ở đó lắm nhảm cả nửa ngày, ngay cả Thủy Vô Tướng cũng bị hẳn nói tới mức. điếc cả tai, lại không biết nên đáp lại thế nào. Chính vì hắn ứng biến chậm một chút, bị Phương Thất Thiếu phát hiện không đúng, trực tiếp bị đánh chết.
Còn Tạ Tiểu Lâu phát giác không đúng chỉ đơn thuần vi cảm thấy Sở Hưư này có điểm lạ.
Tạ Tiểu Lâu không nói nhiều, nhưng hắn lại lắm miệng hỏi Sở Hưu có biết tình hình Lạc Phi Hồng gần đây ra sao hay không.
Thủy Vô Tướng chỉ mô phỏng được ngoại hình nhưng không cách nào mô phỏng ký ức. Cho nên gặp. câu hỏi này của Tạ Tiểu Lâu, Thủy Vô Tướng chỉ có thể trả lời qua loa, kết quả bị Tạ Tiểu Lâu nắm được sơ hở.
Với tính cách của Sở Hưu, hoặc là biết hoặc là không biết, cái giọng qua loa này tuyệt đối không phải thói quen của Sở Hưu.
Tạ Tiểu Lâu hôm nay cũng bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, có điều hắn dẫu sao cũng chỉ mới bước vào. cảnh giới mới, thực lực còn hơi yếu. Có điều vẫn thuận lợi giải quyết Thủy Vô Tướng.
Còn Lã Phụng Tiên là người cuối cùng phát hiện.
Không phải Lã Phụng Tiên là người trì độn mà là hắn không quen với Phương Thất Thiếu, cho nên không phát giác Phương Thất Thiếu có điểm nào bất ổn.
Còn Tạ Tiểu Lâu bản thân đã ít nói, Sở Hưu cũng chẳng phải người nhiều lời. Mãi tới lúc sắp bị Thủy Vô Tướng đưa vào trong bãy, hắn mới cảm thấy bước chân ba người Sở Hưu không ngờ lại giống hệt nhau, cứ như ba người này trời sinh ăn ý, chẳng khác gì một người. Điểm này rất bất thường.
Kết quả Lã Phụng Tiên vừa mở miệng thăm dò lập tức phát giác không đúng.
Đang lúc Lã Phụng Tiên chuẩn bị dùng Phương thiên họa kích giết chết Thủy Vô Tướng, Thủy Vô Tướng lại đột nhiên nói: “Ngươi có giết ta cũng vô dụng, trong vùng đất phong ấn này, chỉ cần Hắc Thủy không khô kiệt, ta sẽ bất tử.
Xưng hào của ngươi là Tiểu Ôn Hầu, số mệnh đã định ngươi có duyên với Ôn Hầu đại nhân. Ngày sau nếu Ôn Hầu đại nhân mượn cơ thể ngươi trùng sinh, ta cũng có thể giúp ngươi tái tạo cơ thể, đồng thời để Ôn Hầu đại nhân tự mình thu ngươi làm đệ tử.
Từ đó về sau ngươi không còn là Tiểu Ôn Hầu gì đó nữa mà là truyền nhân Ma Thần, Ôn Hầu tái thế!”
Phương thiên họa kích trong tay Lã Phụng Tiên trực tiếp chém ngang cương khí màu đỏ như vâng trăng tròn chặt đứt Thủy Vô Tướng thành hai nửa.
“Xin lỗi ta đã có sư phụ, hơn nữa sư phụ đối xử với ta rất tốt, ta không muốn bái thêm ai nữa.”
Thủy Vô Tướng bị chém thành hai nửa không phản kháng, hắn chỉ nói với giọng tiếc nuối rèn sắt không thành thép: “Hồ đồ! Sư phụ ngươi là người phương nào? Hạng sâu kiến há có thể đánh đồng với cự long?”
Lần này Lã Phụng Tiên không nói gì mà trực tiếp giơ chân giẫm nổ Thủy Vô Tướng, khiến hẳn hóa thành nước. đen thám xuống đất.
Nhìn vách tường Lã Phụng Tiên hơi nhíu mày, dừng lai một chút. Hắn chọn phương thức giống Sở Hưu như đúc, đánh thủng!
Nếu con đường phía trước không thông, vậy tự đánh một con đường ra là được.