Nói xong Bạch Hàn Thiên kể lại mọi chuyện cho Bạch Cầm Hổ cùng Bạch Vô Ky.
Bạch Vô Ky nghe vậy lạnh lùng nói: “Mấy năm nay Tụ Nghĩa Trang phát triển không tệ, xem ra dã tâm bành trướng rồi, lại còn định đối đầu với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta nữa!”
Bạch Cầm Hổ ở bên cạnh mặc dù nhìn thì lỗ mãng bộp chộp thế nhưng biểu hiện lại tỉnh táo hơn Bạch Vô Ky nhiều.
Nghe vậy Bạch Cầm Hổ trầm giọng nói: “Gia chủ, chuyện này phải thật thận trọng mới được. Dù sao kẻ xuất thủ chủ là những thế lực trong liên minh Tụ Nghĩa Trang, còn Tụ Nghĩa Trang lại không tự mình xuất thủ.
Nhiếp Nhân Long là kẻ khôn khéo xảo trá, lúc này bọn họ còn đang vây bắt người của Kỳ Liên Trại. Lúc này trêu tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta như vậy rõ ràng không giống phong cách của Nhiếp Nhân Long.”
Bạch Vô Ky hừ lạnh nói: “Bất kể có phải theo ý của Nhiếp Nhân Long hay không, dù sao cũng là người của Tụ Nghĩa Trang bọn chúng làm. Nếu không có người của Tụ Nghĩa Trang chống lưng cho chúng, đám thế lực nhỏ này dám tới khiêu khích Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta hay không?”
Bạch Hàn Thiên không đáp lời, chỉ lặng lẽ trầm tư.
Đúng lúc này, có người dưới đột nhiên tới bẩm báo, nói có người muốn cầu kiến Bạch Hàn Thiên.
Bạch Hàn Thiên cau mày nói: “Ai vậy?”
Hạ nhân vừa lên bẩm báo chần chừ một chút rồi nói: “Người này tự xưng thuộc nhánh Ẩn Ma, hơn nữa thực lực còn không yếu.”
Thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành Cửu Hoa Thành không phải hạng A Miêu A Cẩu gì gì cũng gặp được. Sở Hưu muốn gặp Bạch Hàn Thiên lại không thể vận dụng thân phật ngoài sáng của mình, vậy ổn thỏa nhất là vận dụng thân phận trong nhánh Ẩn Ma.
Bạch Hàn Thiên cau mày nói: “Nhánh Ẩn Ma?”
Thân là gia chủ Bạch thị trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, Bạch Hàn Thiên đương nhiên biết sự khác biệt giữa nhánh Ẩn Ma và nhánh Minh Ma. Nhưng chính vì vậy hắn mới càng kinh ngạc vì sao nhánh Ẩn Ma lại tới tìm mình.
Thật ra Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành khác với các tông môn coi giới Ma đạo là kẻ thù sinh tử như Đại Quang Minh Tự. Bọn họ không coi như môn phái Chính đạo thuần túy.
Đối với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, thái độ đối đãi với một thế lực không phải là xem ngươi là chính hay là ma, mà là xem xem ngươi có thực lực hay không? Có thể đem lại lợi ích cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không?
Đám người trong nhánh Ấn Ma đều là một lũ điên cuồng cực đoan, điểm này.
Bạch Hàn Thiên biết, hắn cũng không muốn tiếp xúc gì với nhánh Ẩn Ma.
Có điều giờ người ta đã chủ động tới cửa, nếu mình còn không chịu gặp, vậy sẽ đắc tội rất nặng với đối phương.
“Dẫn vào.” Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói.
Một lát sau, Sở Hưu cùng Bạch thị đi vào trong đại đường, chắp tay với Bạch Hàn Thiên một cái nói: “Ra mắt Bạch thành chủ.”
Hai mắt Bạch Hàn Thiên lóe lên luồng sáng xanh thẫm sâu thẳm, đột nhiên nhìn về phía Sở Hưu.
Nhưng đúng lúc này, Sở Hưu thi triển Tâm Ma Luân Chuyển Đại Pháp tới cực hạn, phối hợp với lực lượng của Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp. Tinh thần lực cường đại hóa thành những vòng xoáy đầm lầy, trực tiếp phá tan lực lượng Băng Phách Thần Mục của Bạch Hàn Thiên.
Công pháp của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rất kỳ quái, chủ yếu theo hướng cận chiến sát phạt, võ đạo dương mãnh dữ tợn.
Nào ngờ trong công pháp bí truyền của Bạch thị lại có một môn bí pháp tinh thần như Băng Phách Thần Mục, chuyện này khiến rất nhiều người nghỉ ngờ Băng Phách Thần Mục không phải công pháp gốc của Bạch thị mà là bọn họ nhận được từ nơi khác.
Bởi vì chỉ có một môn bí pháp tinh thần như vậy nên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đương nhiên không dùng nó như công pháp chủ tu. Cho nên xét theo cường độ tinh thần lực, mặc dù Bạch Hàn Thiên là tông sư võ đạo nhưng hắn thật sự không bằng Sở Hưu hiện tại.
Thu hồi tinh thần lực, Sở Hưu dùng giọng khàn khàn nói: “Băng Phách Thần Mục quả nhiên danh bất hư truyền, chẳng qua ta tốt xấu gì cũng là khách. Bạch thành chủ dùng Băng Phách Thần Mục để chiêu đãi khách khứa đấy à?”
Bạch Hàn Thiên lạnh nhạt nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta mặc dù hiếu khách, nhưng thân là khách cũng phải tuân thủ quy củ. Đeo mặt nạ, ngụy trang khí tức, che che giấu giấu, đây đâu phải là đạo làm khách?”
Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Mong Bạch thành chủ thứ lỗi, sự thật là thân phận của tại hạ mẫn cảm, không muốn bại lộ mà thôi. Nếu hôm nay ta tháo mặt nạ ra, vậy chúng ta cũng chẳng thể bàn bạc được.”
Bạch Hàn Thiên hừ lạnh một tiếng, có điều không nói thêm gì nữa. Chuyện liên quan tới nhánh Ẩn Ma, Bạch Hàn Thiên cũng hiểu được đôi chút.
Hắn cũng biết trên giang hồ này có không ít người trong nhánh Ẩn Ma ẩn nấp trong bóng tối. Đám người này ban ngày có thể là hiệp khách Chính đạo, đệ tử đại phái, ban đêm lại biến thành dư nghiệt Ma đạo.
Chuyện này rất nhiều người trên giang hồ biết đến, có điều lại không mấy ai trắng trợn tra xét. Bởi vì không đáng.
Những người trong nhánh Ẩn Ma kia ẩn giấu quá sâu, tra xét công khai ngoài thần hồn nát thần tính ra, còn có thể chẳng tìm được người.
Đám người này thích nấp thì để chúng nấp, âm thầm sử dụng thủ đoạn cuối cùng khó thành nghiệp lớn. Chỉ cần Ma Giáo đừng xuất hiện một Độc Cô Duy Ngã thứ hai, vậy đám chuột bọ cống rãnh này cũng chẳng thể gây nên sóng gió gì.
Giang hồ này mấy ngàn năm mới có một Độc Cô Duy Ngã, chẳng lẽ dễ xuất hiện thêm một như vậy ư? Đại thế trong thiên hạ như thủy triều lúc lên lúc xuống, giờ còn chưa tới phiên đám người Ma đạo này ló mặt.
Cho nên Bạch Hàn Thiên chỉ hừ lạnh một tiếng, không ép Sở Hưu lộ diện mạo thật như trước. Hắn lạnh giọng hỏi; “Ta với nhánh Ẩn Ma các ngươi nước sông không phạm nước giếng. Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Thật không dám giấu diếm, tại hạ thật ra không phải đại biểu cho nhánh Ẩn Ma mà là đại biểu cho Kỳ Liên Trại tới đây.”
Ánh mắt Bạch Hàn Thiên lại lộ vẻ kỳ quái: “Kỳ Liên Trại? Kỳ Liên Trại còn cấu kết với nhánh Ẩn Ma các ngươi hay sao?
Nếu vậy ngươi đi đi thôi, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành của ta và Kỳ Liên Trại có thù oán từ trước. Hơn nữa giờ Kỳ Liên Trại sắp bị Tụ Nghĩa Trang diệt sạch rồi, còn gì mà nói?”
Ngày trước triều đình Bắc Yên liên hợp với võ lâm Bắc Yên vây giết Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu, trong đó Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là một trong số những thế lực bỏ công sức nhiều nhất. Ai bảo Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ ở Bắc Địa cơ chứ?
Cho nên tính kỹ ra, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành và Kỳ Liên Trại có thù oán.
Sở Hưu thản nhiên nói: “Thù hận gì cũng đều là quá khứ, ngay cả Kỳ Liên Trại còn chẳng để trong lòng, sao Bạch thành chủ phải nhắc lại chuyện cũ làm gì?
Hơn nữa lần này ta đến không phải chỉ vì Kỳ Liên Trại. Giờ khí thế Tụ Nghĩa Trang đang thịnh, theo ta được biết, bọn họ không thỏa mãn với Liêu Đông Quận, tiêu diệt xong Kỳ Liên Trại e rằng cả Bắc Địa cũng là mục tiêu của Tụ Nghĩa Trang!”
Bạch Hàn Thiên nheo mắt nhìn Sở Hưu nói: “Xem ra có một số việc các ngươi đã biết, cho nên không kịp chờ nữa đến đây khích bác ly gián hả?
Có điều ngươi có khích bác thế nào cũng vô dụng. Kẻ ra tay chỉ là thế lực dưới trướng Tụ Nghĩa Trang chứ không phải bản thân Tụ Nghĩa Trang xuất thủ.