Tốc độ Lạc Dịch Bắc rất nhanh, dứt khoát, mạnh mẽ, lại khí thế đầy mình.
Động tác xuất thần nhập hóa, khiến những người còn lại trong phòng đều sững sờ, tất cả các khẩu súng đều đồng thời nhắm ngay anh.
“Ai mẹ nó dám…” Không có nhặt được súng người đàn ông đạp nát một cái chén, đứng lên, nghĩ phải phản kích, nhưng mà, khi nhìn rõ vẻ lạnh lùng nổi bật khuôn mặt tuấn tú, bỗng nhiên muốn nói cái gì đều nói không ra.
Gương mặt rất quen thuộc…
Đã gặp qua đâu?
Người kia sững sờ một chút, đầu như là bị vật gì đánh vào thật mạnh, con mắt hoảng sợ co lại.
“Bắc, Bắc thiếu gia…”
Một cái tên,khiến cho những người còn lại trong phòng cũng đều sững sờ, tay súng chỉ vào Lạc Dịch Bắc run lên, tất cả súng đều thu lại.
Lạc gia là dạng gia đình gì, đại khái thành phố C không ai không biết.
Lạc gia khiến cho người bên ngoài không dám trêu chọc nguyên nhân không chỉ là vì nó có bối cảnh gia tộc lớn mạnh, còn vì không rõ thân phận hắc bạch.
Không chỉ có đồn đại nói mấy đại gia tộc thành phố C đều kết làm một thể với Lạc gia, còn có truyền thuyết Lạc gia và tối đại bang phái Á u Tuyệt Dạ có quan hệ mật thiết!
Bối cảnh như vậy ai dám trêu chọc, trừ phi là không muốn sống ở trong nước.
Phương Trì Hạ bất động thanh sắc mà nhìn một màn này, đôi mi thanh tú khẽ nhăn.
Bắc thiếu gia?
“Bắc thiếu gia, Tiểu Cương mắt vụng về, ngài,mời ngài ngồi bên này!” Một người đàn ông trong đó thái độ thay đổi 180°, lập tức hiện lên sắc mặt nịnh nọt, nhường vị trí bên cạnh mình cho Lạc Dịch Bắc.
Lạc Dịch Bắc mặt không biểu tình đi qua, miễn cưỡng ngồi trên ghế dựa, cầm lấy súng trong tay vuốt vuốt hai cái, giọng không chút để ý, “Con người của tôi, có cái tật xấu, vật nào tôi đã chạm qua, không thích bị bất kỳ kẻ nào đụng vào!”
Giọng ngừng lại, ánh mắt quét tới người đàn ông muốn đụng vào Phượng Trì Hạ.
Người kia bị anh quét qua như vậy, sống lưng rét run, bối rối giải thích vì mình, “Tôi không có đụng vào chỗ nào, thật đấy! Nếu như biết nha đầu kia, không, biết vị tiểu thư kia là người của ngài, tôi tuyệt đối sẽ không xâm phạm!”
Phương Trì Hạ ở sau lưng người kia run một cái.
Cái gì gọi là người của anh?
Làm một lần đã gọi là người của đối phương rồi sao?
Chẳng qua, loại tình huống này, cho dù lòng cô vô cùng không đồng ý, cũng không nói ra cái gì.
Lạc Dịch Bắc đối với câu trả lời của người kia giống như rất thoả mãn, cất súng, đứng dậy, giống như muốn rời đi.
Anh đã lên tiếng, anh cũng không tin đám người kia còn dám đụng vào Phương Trì Hạ!
Một hồi vốn nên bắn nhau hết sức căng thẳng, anh vừa xuất hiện, thậm chí không cần ra tay, đã hóa giải một hồi gió tanh mưa máu như vậy.
“Đợi một chút!” Phương Trì Hạ thấy anh muốn đi, lại nhìn một đám người hung dữ trong phòng, bối rối theo sau.
Lạc Dịch Bắc đi phía trước, bộ dạng nhìn như chậm rãi, nhưng lại rất nhanh, một bước bằng vài bước của Phương Trì Hạ.
“Vừa rồi cám ơn anh.” Phương Trì Hạ theo sát sau lưng anh, đi vài bước, thình lình hỏi, “Nhưng mà, vừa rồi sao anh trùng hợp ở bên ngoài thế?”
“Không lẽ phải nói dối sao?”Mặt Lạc Dịch Bắc hơi nghiêng, liếc xéo cô một cái, khóe môi bỗng nhiên nhếch lên sự giễu cợt, “Như thế nào? Còn tưởng rằng tôi sẽ theo cô sao?”
Trong lòng Phương Trì Hạ thật sự nghĩ như vậy.
Chẳng qua anh đã nói như vậy, nhất định là cô nghĩ nhiều.
Hai người đi được một đoạn đường, người phía trước bỗng nhiên dừng lại.
Phương Trì Hạ không kịp đề phòng, đâm thẳng vào người anh.
“Sao vậy?” Phương Trì Hạ sờ sờ chóp mũi, vẻ mặt khó hiểu.
Lạc Dịch Bắc còn đưa lưng về phía cô chậm rãi quay người lại, nhìn chằm chằm mặt cô, ánh mắt sâu thẳm.
Phương Trì Hạ rất xinh đẹp, trong sáng xinh đẹp lại linh động, thế nhưng, anh không nghĩ tới, cô đi đến chỗ nào cũng có thể bởi vì dung mạo của mình mà bị phiền toái.
Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm cô hồi lâu, đôi mắt sâu thẳm làm cho người ta thấy không rõ, đăm chiêu suy nghĩ.
“Theo vào đây!” Trầm mặc một lát, sau đó ném một câu, liền quay người tiến vào một căn phòng VIP.
Phương Trì Hạ đi vào theo quán tính, đến bên cạnh anh.
Trong phòng vốn có mấy người trẻ tuổi, thấy Lạc Dịch Bắc, lại thấy cô đồng thời đi vào, đều chủ động lui ra ngoài.
Lạc Dịch Bắc ngồi lên ghế sa lon, lấy từ bên cạnh ra một trang giấy và bút, đặt ở trên bàn, không biết viết xuống cái gì, sau đó đưa giấy cho cô, “Kí!”
“Đây là cái gì?” Phương Trì Hạ khẽ giật mình, liếc mắt nhìn, liền thấy hai chữ hợp đồng một trăm triệu.
“Hợp đồng một trăm triệu, tôi dự tính các phương diện chi tiêu của cô trong mười năm sau, điều kiện là không làm việc ở đây nữa.” Đầu ngón tay bưng một ly rượu đỏ, nhẹ nhàng lay động, lấy từ trong ví ra tấm thẻ vàng, đưa cho cô, anh ung dung bổ sung một câu, “Nói dễ nghe, thì gọi là cứu trợ, nói khó nghe, gọi là…”
Ánh mắt chuyển qua mặt cô, phun ra hai chữ rõ ràng, “Bao. Nuôi!”
Tất cả biểu tình đầu tiên trên mặt Phương Trì Hạ là cứng đờ, lúc trước còn có chút cảm kích với anh, hiện tại đều hạ thành số âm.
Phương Trì Hạ cảm giác như bị lăng nhục, rất muốn cầm lấy tấm thẻ kia ném vào anh, chẳng qua, xúc động vẫn chỉ là xúc động.
Đầu ngón tay bấy vào lòng bàn tay, cô lạnh lùng cự tuyệt, “Không kí, tôi không bán thân.”
“Tốt nhất Phương Tiểu Thư suy nghĩ kỹ càng rồi hãy trả lời” Lạc Dịch Bắc như là nghe thấy điều buồn cười, khóe môi cười châm chọcHiện tại Phương Trì Hạ theo anh nghĩ chính là ấu trĩ!
Không đề cập tới chuyện anh khai ra số lượng có chút khả quan, riêng chuyện Phương Vinh từng bước ép sát, cô cũng không thay đổi được.
Rõ ràng lại không có lựa chọn, còn tỏ vẻ gì?
Kỳ thật nội tâm Phương Trì Hạ cũng rõ ràng, nhưng lại không muốn theo ý anh.
Cô không có tiền, Cô là một học sinh nghèo, thế nhưng, người nghèo cũng có tôn nghiêm!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!