Sáng hôm sau, nắng ban mai ươm vàng len lỏi qua tấm rèm hắt vào bên trong căn phòng hỗn loạn.
“Cái quần xám của tôi đâu?” Thẩm Chiêu đầu tóc như ổ gà tìm quần khắp nơi, “Ai thấy quần tôi đâu không?”
“Ai mà biết cậu nhét chỗ nào? Tôi thấy cậu cứ mặc mỗi cái quần lót mà đi học đi!” Đinh Hồng Vũ vô cùng sốt sắng mò mẫm điện thoại trên giường, “Tôi không tìm thấy điện thoại, ai đó nháy máy phát coi!”
Khương Duật Bạch đã sửa soạn xong cặp sách chuẩn bị rời phòng, nghe vậy bèn lấy điện thoại trong túi ra: “Để tôi gọi cho.”
Lúc này Lục Cẩm Duyên mới từ phòng vệ sinh đi ra, cậu quay đầu nhìn, phát hiện dưới mí mắt hắn phủ một quầng xanh mỏng nhàn nhạt.
Nhớ lại những chuyện xảy ra đêm qua, Lục Cẩm Duyên cực kỳ xấu hổ, hơi chột dạ đưa mắt qua chỗ khác.
Nửa đêm làm phiền giấc ngủ của người ta, chỉ để hỏi rằng mình và bạn trai đối phương ai đẹp trai hơn, hành động này thật sự nhìn góc nào cũng thấy có bệnh.
May mà Khương Duật Bạch cũng không truy xét đến cùng, chỉ giúp Đinh Hồng Vũ tìm điện thoại xong bèn bước chân đi học.
“Tiểu Bạch.” Lục Cẩm Duyên chạy nhanh tới cửa, gọi to.
Khương Duật Bạch quay người: “Sao vậy?”
“Trưa nay tôi có việc bận, không ăn cơm với cậu được.” Lục Cẩm Duyên chống một tay vào khung cửa, đầu cao gần chạm thanh ngang trên, “Hẹn tối nay nhé.”
Lần này Khương Duật Bạch không hề suy nghĩ nhiều, gật đầu đáp: “Được.”
Sáng đó là bài giảng môn tiếng Anh, tất cả các lớp ở học viện Nghệ Thuật nhập chung lại học cùng nhau.
Khương Duật Bạch đến khá sớm, trong giảng đường bậc thang chỉ có tốp ba tốp năm sinh viên đang ăn sáng.
Cậu chọn hàng ghế thứ ba chính giữa có tầm nhìn tốt nhất, đặt cặp xuống rồi lôi sổ phác thảo và bút than ra, cúi mặt tập ký họa nhân vật.
Thời gian trôi qua mau, sinh viên trong phòng học càng lúc càng đông, tiếng cười nói xung quanh cũng ầm ĩ hơn, nhưng Khương Duật Bạch lại không bị ảnh hưởng chút nào.
“Chào cậu, chỗ này có ai ngồi chưa?” Đột nhiên, một giọng nói xa lạ vang lên bên tai.
Khương Duật Bạch phản xạ có điều kiện đóng sổ ký họa lại, ngước mắt trả lời: “Ngại quá, chỗ này có người rồi.”
Chàng trai này mặc một bộ quần áo thể thao đen đỏ, trên vai đeo balo, vóc người rất cao, cười híp mắt nhìn cậu: “Chuông vào học sắp kêu rồi, có lẽ người nhờ cậu giữ chỗ không tới đâu.”
Khương Duật Bạch không hề thay đổi: “Cậu ấy sẽ đến.”
Chàng trai kia càng hứng thú hơn: “Có muốn cá không?”
Khương Duật Bạch nhăn mày, hiển nhiên chẳng có hứng thú cá cược với người mình không quen.
Bầu không khí thoáng căng thẳng, những nữ sinh ngồi phía sau bắt đầu xì xào bàn tán, láng máng có thể nghe được mấy chữ như “hệ thảo” và “khoa Biểu Diễn”.
“Tiểu Bạch! Tiểu Bạch ơi tớ đến rồi!” Trước một giây chuông rung lên, Tề Đông Đông chạy nhanh như bay vào giảng đường bậc thang.
Cậu thở hồng hộc đứng dưới bục giảng nhìn xung quanh, chớp mắt một cánh tay đẹp đẽ trắng như sứ rất dễ thấy vươn ra từ trong biển người, nhẹ nhàng vẫy vẫy với cậu.
“Tôi thắng.” Khương Duật Bạch hơi hất cằm lên, giọng điệu lạnh nhạt, “Cậu có thể đi rồi.”
Nam sinh cũng không tức giận, trước khi đi còn để lại một câu: “Tôi tên Từ Hàng, lần sau gặp lại.”
“Tiểu Bạch, thằng cha vừa rồi làm gì vậy?” Tề Đông Đông đặt mông xuống ghế, nhỏ giọng hỏi, “Tới bắt chuyện với cậu à?”
Khương Duật Bạch lắc đầu: “Không biết.”
Tề Đông Đông giảm nhỏ âm lượng xuống: “Tớ nói cậu nghe, tên đó là Từ Hàng của khoa Biểu Diễn, đồn đâu là một playboy ăn cả nam lẫn nữ, chắc chắn không có ý tốt!”
“Yên tâm đi, tớ không muốn có quan hệ gì với cậu ta cả.” Khương Duật Bạch cất sổ ký họa, lấy sách tiếng Anh trong cặp ra chuẩn bị học bài.
“Cũng đúng, dù sao thì cậu cũng chẳng có phản ứng gì với ai.” Tề Đông Đông tự nhủ, bất chợt nhận ra mình đang ngồi ở khu vực phong thủy, hàng ghế thứ ba chính giữa thì không khỏi nghẹn ngào sợ hãi, “Bé yêu à! Không phải tớ đã nói cậu đừng chọn chỗ gần đằng trước như vậy rồi sao?”
Khương Duật Bạch cắn bút, vẻ mặt vô tội: “Tớ quên mất.”
Tề Đông Đông: “…”
Sau khi hai tiết tiếng Anh kết thúc, Khương Duật Bạch thu dọn sách vở chuẩn bị đi ăn cơm.
“Đói chết rồi đói chết rồi…” Tề Đông Đông nói lảm nhảm, “Tiểu Bạch ơi trưa nay chúng ta ăn gì?”
Sinh viên Vũ Đạo phải chú ý duy trì cân nặng, nhưng mà cậu rất hay thèm ăn nên đành phải chia nhỏ bữa ra, mỗi bữa chỉ ăn có chút xíu, bụng vô cùng dễ đói.
Khương Duật Bạch suy nghĩ một lúc: “Đến nhà ăn đi.”
Cậu muốn đề cử mỹ thực nhà ăn cho Đông Đông.
“Được thôi!” Tề Đông Đông hân hoan reo lên, quen thuộc ôm tay cậu cùng ra ngoài, “Đi ăn nào!”
*
Dùng bữa xong hai người tạm thời tách ra, Khương Duật Bạch quay lại phòng vẽ chuẩn bị cho tiết học buổi chiều.
Chủ đề chiều nay là ký họa nhân vật, thầy giáo bỏ ra số tiền lớn để mời một sinh viên có dáng người cường tráng bên khoa Thể Dục qua làm người mẫu.
Sinh viên thể dục làm người mẫu vừa bước vào là các bạn học phía dưới đã bắt đầu đùa giỡn, khiến cho chàng trai cao hơn mét tám mặt đỏ tới mang tai, may mà có thầy giáo nghiêm khắc răn đe nên phòng vẽ mới dần yên tĩnh lại.
Trước mặt bao nhiêu người, sinh viên thể dục kia cắn răng cởi áo đá bóng ra.
“Oa! Dáng người được đó!”
“Để tôi đếm xem có bao nhiêu múi…”
“Cậu trai đẹp ơi đừng mắc cỡ, chị đây nhất định sẽ vẽ cậu cực kỳ tuấn tú luôn!”
…
Các bạn học bảy mồm tám lưỡi thảo luận khiến cho sinh viên thể dục lúng túng đến mức không biết nên tạo dáng thế nào.
Mãi hồi sau chủ đề ký họa nhân vật mới có thể chính thức bắt đầu.
Buổi nắng chiều là thời gian đẹp nhất, ánh sáng ngoài cửa sổ chiếu lên cơ thể người mẫu khiến kết cấu của từng khối cơ hiện ra vô cùng rõ ràng.
Khương Duật Bạch bình tĩnh dùng ánh mắt khó tính nhìn kỹ cơ bụng sáu múi của đối phương.
Gân cơ phân phối chưa đủ hoàn hảo, tỷ lệ mỡ trong cơ thể không đủ thấp, hình dáng cơ bắp lúc phình lên không đẹp, cũng chẳng có tuyến nhân ngư…
Nhưng ký họa nhân vật chỉ cần vẽ một cách trung thực những gì mắt mình nhìn thấy, bất kể nó có hoàn hảo hay không.
Sau khi buổi ký họa nhân vật kết thúc, sinh viên Thể Dục cả người cứng đờ như tượng đá.
Trước khi đi, hắn lau mồ hôi trên trán rồi chạy tới lên tiếng chào Khương Duật Bạch: “Chào anh, anh còn nhớ em không? Em cũng có mặt ở liên hoan đội bóng rổ lần trước ấy.”
Khương Duật Bạch cố gắng hồi tưởng nhưng vô ích, thành thật trả lời: “Xin lỗi, tôi không nhớ.”
Sinh viên Thể Dục xoa xoa gáy, cười ngu ngơ: “Không sao ạ, lần sau đi ăn liên hoan cùng nhau tiếp là sẽ quen thôi!”
Khương Duật Bạch khẽ gật đầu, cũng không nói thêm gì với đối phương nữa.
Tan học, cậu vẫn ở lại phòng tranh tiếp tục vẽ, vẽ đến khi các bạn học đều đã về sạch, mà sắc trời ngoài kia cũng ảm đạm dần.
“Cốc cốc cốc”, sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.
Khương Duật Bạch quay đầu lại, đối diện là một đôi mắt dịu dàng biết cười.
Lục Cẩm Duyên đứng ngoài cửa, lễ phép hỏi: “Thầy Tiểu Bạch à, tôi có thể vào không?”
Khương Duật Bạch mở to mắt: “Sao cậu lại tới đây?”
“Không nhớ rằng tôi đã nói mấy ngày tới sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cậu đến phòng vẽ sao?” Lục Cẩm Duyên bước vào, ngón tay thon dài đung đưa chùm chìa khóa, “Tôi vừa độ xe mới, thầy Tiểu Bạch thấy sao?”
Khương Duật Bạch khá ngạc nhiên: “Nhanh vậy ư?”
Năng lực hành động có phải hơi mạnh mẽ quá không…
“Nhanh chỗ nào?” Lục Cẩm Duyên mỉm cười, bâng quơ bước tới phía sau cậu, nhưng tầm mắt vừa đặt lên giấy vẽ thì nụ cười vui vẻ trên môi bỗng cứng đờ, “Cậu vẽ ai vậy?”
Khương Duật Bạch quay mặt lại: “Người mẫu thôi.”
“Người mẫu?” Lục Cẩm Duyên nhíu mày, cẩn thận đánh giá nam sinh bán khỏa thân trên giấy, thoáng cảm thấy hơi quen quen.
“Ừm, vẽ ký họa nhân vật.” Khương Duật Bạch giờ phút nào cũng nhớ chuyện mình có bạn trai, cố ý cue một chút, “Cậu ấy cũng là sinh viên Thể Dục.”cue: ám chỉ, gợi nhắcẤn đường Lục Cẩm Duyên nhăn lại càng sâu: “Cũng là sinh viên Thể Dục?”
“Đúng vậy, cậu ấy là thành viên của đội bóng rổ.” Khương Duật Bạch hơi ngẩng đầu nhìn hắn, “Cậu không thấy quen à?”
Nói đến thế rồi Lục Cẩm Duyên mới nhận ra: “À đúng, là Trình Mạnh Khang.”
Trình độ vẽ ký họa của Khương Duật Bạch đương nhiên không thể nghi ngờ, nam sinh trên giấy vừa có hình thể vừa có thần thái, ngay cả dáng vẻ căng thẳng cứng ngắc cũng được tái hiện lại một cách chính xác.
Chẳng qua vừa rồi hắn cứ suy nghĩ lung nên không hề nhận ra đây là thành viên câu lạc bộ của mình.
“Bình thường bọn tôi hay vẽ dáng nữ, lần này khó lắm mới có mẫu nam.” Khương Duật Bạch đưa tay vuốt thẳng giấy vẽ, nhớ lại thái độ của các bạn học thì không khỏi buồn cười, “Mọi người đều rất kích động.”
Bàn tay dính thuốc màu đặt trên cơ bụng được vẽ lên, lực đạo mềm mại lưu luyến như đang âu yếm người yêu.
Lục Cẩm Duyên nhìn chằm chằm đầu ngón tay xẹt qua như chuồn chuồn lướt nước, thấp giọng hỏi: “Kích động vì cái gì? Kích động vì vóc người cậu ta đẹp sao?”
Khương Duật Bạch khẽ giật mình, trả lời: “Có lẽ vậy.”
Mặc dù trong mắt cậu, dáng người đó nhiều lắm chỉ xem là phù hợp làm người mẫu thôi.
“Cậu ta chỉ có sáu múi.” Lục Cẩm Duyên bỗng dưng đứng thẳng người, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, “Tôi có tám múi.”
Khương Duật Bạch hơi nghệch mặt ra: “Thì sao?”
Lục Cẩm Duyên đưa tay làm bộ muốn vén vạt áo thun lên: “Thế cậu có muốn vẽ tôi không?”