“Không phải…” Lục Cẩm Duyên muốn giải thích, nhưng lại nhất thời không thể giải thích được hành động khác thường của mình.
Khương Duật Bạch nhìn hắn một cái rồi liếc xuống phần cơm thừa trong bát: “Ăn thêm vài miếng đi, đừng lãng phí thức ăn.”
Vẻ mặt Lục Cẩm Duyên buồn bực kéo bát lại: “Được rồi, không lãng phí thức ăn.”
Ấy mà đồ ăn ngày thường rất thích ăn, giờ phút này nhai trong miệng lại chẳng có vị gì, không biết hệ thống vị giác xảy ra vấn đề gì nữa.
Ăn được mấy miếng, trong đầu hắn lại thoáng hiện ra hình xăm kia.
Xăm ở chỗ riêng tư như vậy, có lẽ chỉ để cho người thân thiết nhất xem thôi…
Khương Duật Bạch nâng mi lên, thấy hắn dùng đũa chọt chọt trong bát thì nhịn không được nói: “Nếu không muốn ăn nữa thì đừng miễn cưỡng.”
Lục Cẩm Duyên chọt đũa một hồi: “Không phải, ăn ngon lắm.”
Cậu đang nhấm nháp đồ ăn, nghe thấy giọng nói trong trẻo ấy bèn nói tiếp: “Thật sự không cần giảm cân nữa đâu, thân hình cậu đã đẹp lắm rồi.”
Thân hình cậu đã đẹp lắm rồi.
Thân hình cậu đẹp lắm…
Cơm trong miệng bỗng dưng xuất hiện mùi vị, Lục Cẩm Duyên nuốt xuống, khóe môi không kìm được hơi cong lên: “Thật không?”
“Thật.” Khương Duật Bạch tán dương từ đáy lòng, sâu trong ánh mắt có một tia hâm mộ, “Dáng người đẹp như cậu rất khó tập.”
Không chỉ có tỷ lệ cơ thể vượt trội, mà cơ bụng tám múi hoàn hảo kia còn được quyết định bởi gen bẩm sinh, phụ thuộc vào mô liên kết bên trên bụng, có vài người dù tập luyện nhiều cỡ nào cũng chỉ được có sáu múi thôi.
Lục Cẩm Duyên thấy mình nên nói cái gì đó khiêm tốn một chút, nhưng nghĩ đối phương là Khương Duật Bạch, nụ cười trên môi càng sâu: “Để có cơ bụng này, thật ra tôi cũng phải bỏ nhiều cố gắng lắm đấy.”
“Ừm.” Khương Duật Bạch gật đầu tỏ vẻ đồng ý, “Làm chuyện gì cũng cần phải bỏ công bỏ sức.”
Hệt như cậu ngày qua ngày không ngừng cầm bút luyện vẽ, kỹ năng mới có thể càng lúc càng tiến bộ.
Chỉ ngắn ngủn vài câu thôi mà Lục Cẩm Duyên đã cảm thấy khẩu vị tăng lên, một hơi ăn sạch cơm thừa trong bát, thậm chí còn chưa thỏa mãn, muốn ăn thêm bát nữa.
Ngặt nỗi nghĩ lại, buổi tối mà ăn nhiều quá sẽ không tiêu hóa được, bèn lập tức bỏ bát đũa xuống: “Trời hẵng còn sớm, chúng ta đi dạo một vòng nhé, cho tiêu thực?”
Khương Duật Bạch nhìn đồng hồ treo trong nhà ăn, gật đầu đồng ý: “Được.”
Hai người kề vai nhau đi trên con đường nhỏ của trường, thỉnh thoảng trò chuyện đôi lời, không hề cố gắng kiếm chủ đề, chỉ thoải mái hưởng thụ gió đêm thổi tới.
Mãi đến khi đi qua sân vận động, một đám nam sinh đang chơi bóng mới gọi Lục Cẩm Duyên lại: “Anh Lục! Qua chơi bóng thôi!”
Lục Cẩm Duyên dừng bước chân, cúi mắt thấp giọng giới thiệu: “Là đám bạn học của tôi.”
“Cậu muốn chơi bóng hả?” Khương Duật Bạch cũng đứng lại.
Lục Cẩm Duyên hơi do dự, tiếng hò gọi ầm ĩ cả sân bóng.
Khương Duật Bạch chỉ vào chiếc ghế dài: “Đi chơi đi, tôi ở đó chờ cậu.”
“Được.” Lục Cẩm Duyên lấy điện thoại trong túi quần ra đưa cho cậu giữ, “Tôi chơi một lát thôi, chờ tôi nhé.”
“Ừm.” Khương Duật Bạch ngoan ngoãn gật đầu, nhận điện thoại ngồi xuống ghế dài.
Khác với ngày thường huấn luyện trong đội, chơi riêng thế này giải trí và thư giãn hơn nhiều.
Lục Cẩm Duyên cố ý thể hiện kỹ năng, quả bóng như bông hoa đang chơi đùa trong tay hắn, càng lúc càng có nhiều nữ sinh tụ tập bên ngoài sân bóng, tiếng hét chói tai vang lên tới tấp, reo hò cổ vũ cho hắn.
Ánh mắt của Khương Duật Bạch hiển nhiên cũng không tách rời khỏi hắn, tuy cậu không hiểu luật bóng rổ, thế nhưng dáng vẻ hăng hái phóng khoáng kia cũng đã có đủ lực hấp dẫn rồi.
“A a a a a!” Không hiểu tại sao, tiếng la hét của mấy cô gái bỗng trở nên dữ dội hơn.
Ngay sau đó, Lục Cẩm Duyên đứng dưới bảng bóng rổ nhảy lên thật cao, hai tay dùng sức ném bóng vào rổ.
Đèn sân bóng rổ rõ ràng sáng sủa chiếu lên người hắn. Hai cánh tay treo ngược trên khung rổ nổi lên cơ bắp và gân xanh, phát huy nhuần nhuyễn hết vẻ đẹp của sức mạnh.
Khương Duật Bạch bất giác như ngừng thở, đến khi Lục Cẩm Duyên nhảy xuống đất, nhìn về hướng này, cậu mới khó khăn khôi phục tinh thần.
“Thiếu niên trên sân bóng mồ hôi nhễ nhại, khoảnh khắc ném bóng vô cùng mạnh mẽ, tỏa ra ánh hào quang không thể chạm tới.”
Miêu tả trừu tượng của người hâm mộ, như hóa hình ngay thời khắc này.
Cảm hứng đến quá bất ngờ, Khương Duật Bạch thậm chí muốn chạy ngay về ký túc xá để hoàn thành bức tranh phác thảo kia.
“Khương Duật Bạch? Là cậu thật sao, gặp nhau tiếp nè.” Một giọng nói mừng rỡ vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của cậu.
Khương Duật Bạch đảo mắt nhìn về hướng đối phương, phát hiện đó là một gương mặt xa lạ, bèn nhàn nhạt hỏi: “Chúng ta có quen không?”
“Gì cơ… Thế mà quên mất tôi rồi kìa.” Từ Hàng bày ra vẻ mặt thất vọng, lên tiếng nhắc nhở, “Giảng đường bậc thang lớp tiếng Anh, tôi muốn ngồi cạnh cậu, nhớ chưa?”
Khương Duật Bạch hơi nhíu mày: “Có chuyện gì không?”
“Dù sao tôi cũng là hệ thảo khoa Biểu Diễn đấy, đâu phải là nhân vật quần chúng chứ?” Từ Hàng như không thèm để ý đến sự lạnh lùng của cậu, “Hay là, gương mặt như vậy vẫn không thể lọt vào mắt cậu?”
Khương Duật Bạch lườm cậu ta, hiển nhiên không hề có ý nói thêm lời nào.
Từ Hàng bước tới trước mặt cậu, cố ý đè thấp giọng nói: “Thêm WeChat đi.”. 𝘛ìm đọc thêm tại [ 𝘛𝙍Ù𝘔𝘛𝙍U 𝖸Ệ𝘕.𝗏𝙣 ]
Khương Duật Bạch thẳng thắn từ chối: “Tôi không thêm WeChat người lạ.”
“Đây là lần thứ hai chúng ta gặp nhau, sao có thể tính là người lạ được?” Từ Hàng không hề tức giận, nhích tới gần cậu thêm chút nữa, “Đừng từ chối thẳng thừng thế chứ, tôi biết cậu…”
Một bàn tay ngang trời xuất hiện, vững vàng ngăn lại nửa thân trên đang nghiêng về trước của Từ Hàng.
“Vị bạn học này, xin hỏi cậu tìm Tiểu Bạch có chuyện gì không?” Lục Cẩm Duyên đứng giữa hai người, lễ độ hỏi.
Từ Hàng ngẩn người: “Lục Cẩm Duyên?”
Lục Cẩm Duyên buông tay xuống: “Sao?”
Hắn vừa mới chơi bóng xong, cơ bắp sung huyết căng phồng vẫn chưa khôi phục bình thường, toàn thân tỏa ra hơi thở không hề thân thiện.
Từ Hàng vô thức lùi về phía sau một bước, giải thích: “Tôi chỉ muốn hỏi WeChat của Khương Duật Bạch thôi, không có ý gì cả.”
“Tiểu Bạch?” Lục Cẩm Duyên nghiêng mặt qua hỏi ý kiến Tiểu Bạch.
Khương Duật Bạch lắc đầu.
Nhận được câu trả lời phủ định, Lục Cẩm Duyên càng tự tin hơn: “Cậu ấy không muốn thêm WeChat, đi đi.”
“Chuyện này liên quan gì đến cậu?” Từ Hàng cáu lên, “Cậu là gì của cậu ấy, dựa vào đâu quản cậu ấy thêm hay không thêm WeChat của tôi?”
“Tôi là…” Lục Cẩm Duyên há hốc miệng, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, giọng điệu càng nguội lạnh hơn, “Cậu ấy không muốn thêm WeChat, nghe không hiểu sao?”
Hai người đứng song song nhau dưới ánh đèn đường, người xung quanh không ngừng nhìn về phía họ.
Giằng co một hồi lâu, Từ Hàng mới âm thầm nghiến răng, quay người rời đi trước.
“Không sao chứ?” Hơi thở quanh thân Lục Cẩm Duyên nháy mắt êm dịu lại, “Cậu quen cậu ta à?”
“Không quen.” Khương Duật Bạch đứng dậy, “Bọn mình về ký túc xá đi.”
Lục Cẩm Duyên đành phải cất đi một bụng nghi vấn.
Quay lại ký túc xá, Lục Cẩm Duyên vọt đi tắm trước, ném quần áo vào máy giặt xong mới ra khỏi phòng tắm.
Đám bạn cùng phòng người thì chơi game, người thì nấu cháo điện thoại với bạn gái, chỉ có Khương Duật Bạch ngồi trước bàn chăm chú vẽ tranh.
Lục Cẩm Duyên không qua làm phiền cậu, chỉ ngồi xuống ghế của mình, vừa lau tóc vừa lướt điện thoại xem tin tức.
Một lúc sau, điện thoại trên bàn truyền đến tiếng rung.
Khương Duật Bạch bỏ bút điều khiển xuống, cầm điện thoại xem, đôi mày chau lại.
“Ai vậy?” Lục Cẩm Duyên vờ như lơ đãng hỏi, “Trễ thế rồi còn gọi cho cậu sao?”
Khương Duật Bạch không hồi đáp, cầm điện thoại đứng dậy, ra ngoài ban công đóng cửa lại mới nhấn nút trả lời.
Ánh mắt Lục Cẩm Duyên liên tục dõi theo hành động của cậu, trong lòng rất tò mò ai ở đầu điện thoại bên kia.
Tiểu Bạch chuyển vào ký túc xá lâu vậy rồi, gần như chưa từng thấy cậu gọi điện với ai.
Chớ nói lại còn bí mật chạy ra ngoài ban công để nghe, vẻ mặt như sợ bị ai nghe thấy cuộc trò chuyện.
Xương mày anh tuấn nhíu lại, Lục Cẩm Duyên đứng ngồi không yên.
Đừng nói là…
Gọi điện với bạn trai trai đấy nhé?
Lục Cẩm Duyên ma xui quỷ khiến nhấc chân tới gần ban công.
Không phải dạo này tên bạn trai kia bận rộn nhiều việc ư, sao lại có thời gian gọi điện thoại với Tiểu Bạch thế?
Khương Duật Bạch đứng ngoài ban công như cảm nhận được điều gì đó, ngước mắt lên nhìn hắn, vô thức ấn chặt cửa ban công, hạ thấp âm lượng xuống.
Lục Cẩm Duyên đương nhiên thu hết động tác nhỏ của cậu vào tầm mắt, trong lòng nhất thời dâng lên một cơn tức giận khó hiểu.
Nhưng hắn vẫn chưa biết cảm xúc đó gọi là thẹn quá hóa giận, xoay phắt người đi ra khỏi phòng.
“A Duyên, trễ thế rồi còn đi đâu vậy?” Chu Phong để ý tới bóng dáng của hắn, quan tâm hỏi.
“Không đi đâu hết.” Lục Cẩm Duyên đột nhiên dừng chân, bước vài bước tới sau lưng Thẩm Chiêu, đen mặt nhìn hắn chơi game.
“Mở cánh, mở cánh đi kìa! Trời ơi! Đệch! Mày ngu vcl luôn á!” Thẩm Chiêu nói kháy, “Học sinh tiểu học về nhà tìm cha mày mà chơi đi!”
Ngờ đâu chủ nhân bên kia cũng không cam lòng yếu thế, hai người cứ vậy cách một màn hình mắng chửi nhau.
Thẩm Chiêu tức muốn xỉu, gõ bàn phím ầm ầm, tâm trạng Lục Cẩm Duyên ấy vậy lại bình tĩnh hơn chút.
Hắn hít thở một hơi thật sâu, định bụng về lại chỗ của mình, lúc đi qua bàn của Tiểu Bạch, khóe mắt bỗng liếc thấy màn hình iPad đang sáng.
Ban nãy Khương Duật Bạch nghe điện thoại vội đến nỗi chưa kịp tắt iPad.
Chỉ nhìn thoáng qua, Lục Cẩm Duyên đã hoàn toàn bị bức vẽ mê hoặc, không thể không cầm iPad lên xem thật kỹ.
Trên bức tranh là bản phác thảo sơ lược, phông nền là sân bóng mà hắn thân quen nhất, một chàng trai cao gầy treo mình trên khung rổ, hiển nhiên là đang vẽ cảnh ném bóng.
Mới là mấy nét bút đơn sơ thôi, nhưng dường như có thể thấy được sức mạnh bộc phát lúc ném bóng của người trong bức tranh thông qua tranh phác thảo.
Lục Cẩm Duyên không hiểu gì về vẽ, nhưng hắn cầm iPad xem đi xem lại nhiều lần, trong lòng bỗng nảy sinh một suy nghĩ táo bạo.
Chiều cao này, hình thể này, đường cong này, tư thế ném bóng quen thuộc này, rõ ràng…
Chính là hắn!
Đến đây, Khương Duật Bạch vừa lúc cũng nói chuyện điện thoại xong, mở cửa ban công ra đi vào.
Lục Cẩm Duyên sợ hết hồn, như có tật giật mình để iPad lại trên bàn.
Khi hắn ngước nhìn Khương Duật Bạch lần nữa, trong ánh mắt sâu thẳm ngập tràn cảm xúc lẫn lộn vừa vui vừa ngượng.
Khương Duật Bạch mù mờ nhìn hắn: “Sao vậy?”