Lục Cẩm Duyên là một trai thẳng.
Lục Cẩm Duyên là một trai thẳng kỳ thị đồng tính hư hư thực thực.
Khương Duật Bạch như không hề gì nhét điện thoại vào túi quần, quay về bàn thu xếp đồ đạc tiếp.
Đối với tính hướng của mình, cậu chưa bao giờ cố ý giấu diếm, nhưng cũng không có hứng thú khoe khoang lộ liễu.
Cho tới nay, không kể người cùng giới hay khác giới tỏ tình, cậu đều bình đẳng từ chối như nhau, cho nên đến nay người biết cậu đồng tính vẫn đếm được trên đầu ngón tay.
Do đó chỉ cần cậu cách xa Lục Cẩm Duyên một chút, không chủ động nói thẳng tính hướng của mình, chắc sẽ không đem đến phiền phức gì.
Cậu ghét nhất là phiền phức.
“Đi thôi đi thôi!” Thẩm Chiêu ở bên kia cuối cùng cũng chuẩn bị xong, vuốt tóc mái ngang trán, bước nhanh ra bên ngoài, “Các em gái ơi! Anh Thẩm đến nè!”
“Nhìn như quỷ háo sắc vội đi đầu thai vậy.” Chu Phong cười mắng một câu, đi theo ra ngoài, “A Duyên, cậu xong chưa?”
Lục Cẩm Duyên tiện tay đội chiếc mũ lưỡi trai lên đầu, trả lời: “Xong rồi, đi thôi.”
Vừa ra đến cửa, hắn bỗng nhiên lùi lại vài bước: “Phải rồi, ký túc xá của chúng ta khá gần nhà ăn.”
“Hả?” Khương Duật Bạch vô thức nghiêng mặt qua, sâu trong ánh mắt hàm chứa vài phần ngỡ ngàng.
“Cậu có thể tới nhà ăn để ăn tối, không cần đi đâu đường xá xa xôi.” Lục Cẩm Duyên giải thích tỉ mỉ, “Từ ký túc xá ra ngoài quẹo phải, đi qua hồ Tình Nhân là đến nhà ăn.”
Khương Duật Bạch đã hiểu, gật đầu đáp: “Được.”
“Ừm.” Lục Cẩm Duyên nhìn cậu thêm một lúc, “Vậy tôi đi trước nhé.”
Mới đó trong ký túc xá chỉ còn lại mình Khương Duật Bạch, bốn phía lập tức an tĩnh.
Cậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, bóng lưng thẳng tắp thoáng thả lỏng, ngồi bệt xuống dưới ghế nghỉ ngơi.
Quả nhiên, cậu vẫn quen ở một mình thôi.
Ngồi được một lát, túi quần đột nhiên rung lên, Khương Duật Bạch lấy điện thoại di động ra, thấy là tin nhắn Tề Đông Đông gửi tới.
Tề Đông Đông là người bạn thân nhất, cũng là một trong số những người đếm trên đầu ngón tay biết rõ tính hướng của cậu. Cậu có thể nhận ra mình đồng tính là nhờ người bạn tốt này nhiệt tình giúp đỡ.
Tề Đông Đông: Bé yêu Tiểu Bạch ơi! Tớ tan học rồi! Tớ lập tức tới chuyển ký túc xá giúp cậu nè (hôn gió)
Khương Duật Bạch: Chuyển rồi, mới dọn dẹp xong.
Tề Đông Đông: Cái gì cơ? Không phải tớ kêu cậu chờ tớ sao? Cái thân mình nhỏ nhắn của cậu làm sao mà chuyển được!
Tề Đông Đông:Ký túc xá mới thì sao? Mấy thằng cha thúi khoa Tài Chính không bắt nạt cậu chứ?
Khương Duật Bạch: Bạn cùng phòng mới vô cùng… nhiệt tình.
Tề Đông Đông: Chuyện nó phải là như thế! Trừ đám bạn cùng phòng cũ của cậu ra, ai có thể từ chối bé yêu Tiểu Bạch của tớ chứ?
Khương Duật Bạch: Nhưng mà… trong số đó có một người kì thị đồng tính.
Tề Đông Đông: ???
Tề Đông Đông: Thế cậu phải cẩn thận nha Tiểu Bạch, mấy thằng kì thị đồng tính ăn nói ti tiện lắm, thậm chí nghiêm trọng hơn còn xuất hiện hành vi bạo lực đấy!
Tề Đông Đông: Không được rồi! Quá nguy hiểm! Cậu mau xin đổi ký túc xá đi!
Đầu ngón tay nõn nà đặt trên bàn phím, Khương Duật Bạch do dự vài giây, gõ chữ trả lời: Không sao đâu, người kia trông không giống có khuynh hướng bạo lực.
Tề Đông Đông:Cái này không nói trước được, ngộ nhỡ vậy thì sao?
Tề Đông Đông: Thế này nhé, dù sao người khác cũng không biết tính hướng của cậu, cậu cứ cố gắng che giấu đi, làm sao cũng đừng để người ta phát hiện ra, biết không?
Khương Duật Bạch: Ừm, tớ biết rồi.
Tề Đông Đông: Cơ mà tên trai thẳng homophobic kia tên gì? Đâu biết chừng tớ quen đấy.
Khương Duật Bạch: Lục Cẩm Duyên.
Tề Đông Đông:!!!
Tề Đông Đông: Lục Cẩm Duyên? Là Lục Cẩm Duyên kia sao?!!
Khương Duật Bạch tròn mắt, tiếp tục gõ chữ: Trường mình còn có người nào trùng họ trùng tên hả?
Tề Đông Đông:A a a a a a a a a!!!
Tề Đông Đông: Lục Cẩm Duyên! Tiểu Bạch cậu vậy mà lại trở thành bạn cùng phòng với Lục Cẩm Duyên!!!
Nguyên màn hình toàn dấu chấm than khiến cho Khương Duật Bạch hơi hoa mắt, cậu tò mò hỏi: Lục Cẩm Duyên rất được gay hoan nghênh hả?
Tề Đông Đông: Đâu chỉ vậy! Thân cao mét chín, cơ bụng tám múi eo con chó, hormone tổng công nồng nặc, quả thực chính là kiểu hình được yêu thích nhất trong giới gay có được không? Thử hỏi hết cái đại học A này có tiểu tao 0 nào không muốn bị hắn đâm chứ?eo con chó: chỉ đàn ông có phần thắt lưng đẹp, eo nhỏ, vòng mông lớn.tiểu tao 0: thụ râm =))Khương Duật Bạch: …
Tề Đông Đông: À quên, trừ cậu ra!
Khương Duật Bạch: …
Tề Đông Đông: Cậu phải nói sớm là hắn chứ! Giáo thảo mặc dù hơi kì thị đồng tính, nhưng nổi tiếng là phong độ thân sĩ, chắc sẽ không làm ra chuyện đó với cậu đâu, cái này tớ yên tâm rồi!
Bạn tốt đưa ra kết luận nhất trí với phán đoán của cậu, Khương Duật Bạch hoàn toàn an tâm, vừa chuẩn bị để điện thoại xuống thì khung chat lại nhảy ra một tin nhắn.
Tề Đông Đông: Làm quan hưởng lộc vua, ở chùa ăn lộc Phật, bé yêu Tiểu Bạch, hay là cậu thử bẻ cong giáo thảo chút đi, có thêm 1 là ban phước tạo phúc cho các tiểu 0 đấy?
Khương Duật Bạch: …
Khương Duật Bạch: Biến.
*
Lục Cẩm Duyên vừa bước vào cửa thì tiếng nói cười rôm rả thoáng chốc an tĩnh kì lạ, ánh mắt mọi người đều tập trung hết lên người hắn.
Áo sơ mi cộc tay màu sọc lam, quần đen, mũ lưỡi trai cùng màu, dù cho gương mặt bị che tới non nửa, cũng không ngăn được khí tức đẹp trai đập vào mắt.
“Anh Lục!” Đinh Hồng Vũ tiên phong chào hỏi trước, từ trong chạy ra, “Anh Lục anh đến rồi!”
“Này này này? Thấy có mỗi anh Lục thôi đúng không?” Thẩm Chiêu theo sát đi vào chỗ ngồi, vuốt vuốt định hình lại tóc mái trên trán.
Đinh Hồng Vũ ôm lấy hắn, “Có đâu? Đêm nay anh Thẩm đúng là đẹp trai ngất trời!”
Phòng ăn nhanh chóng khôi phục lại sự náo nhiệt, Lục Cẩm Duyên quét mắt một vòng, tìm một góc yên tĩnh mà ngồi xuống.
Mấy nữ sinh tụ tập bên kia vẫn đang không ngừng liếc mắt qua nhìn lén hắn, chủ đề nói chuyện cũng hoàn toàn chuyển dời lên người giáo thảo.
Một lát sau, có một cô gái dũng cảm mượn say đi tới, mở giao diện mã QR ra hỏi: “Chào anh, thêm WeChat được không?”
Lục Cẩm Duyên xoay xoay chén rượu, nghe vậy ngẩng đầu, nho nhã lịch sự mà từ chối: “Ngại quá, hôm nay không mang điện thoại.”
Cô gái lập tức bày ra vẻ mặt thất vọng.
Thời đại nào rồi mà đi ra ngoài còn không mang điện thoại chứ? Từ chối khéo sao?
Cô nghiêng đầu nhìn sang chỗ mấy chị em, thấy ánh mắt khích lệ của mọi người thì bèn lấy hết dũng khí hỏi lần nữa, “Vậy lưu số WeChat được không? Em thêm bạn trước, anh về nhà đồng ý sau.”
Dưới ánh đèn mờ ảo, Lục Cẩm Duyên vẫn không lộ ra nét mặt thiếu kiên nhẫn, giọng điệu bình tĩnh nhã nhặn: “Ngại quá, tôi cũng không nhớ số WeChat.”
Đêm đó, sau khi từ chối cô gái thứ tư đến xin WeChat, Lục Cẩm Duyên xem thời gian không còn sớm bèn đứng dậy đi tìm Đinh Hồng Vũ.
“Về hả anh Lục?” Đinh Hồng Vũ uống không ít, duỗi tay kéo hắn lại, “Đừng thế mà anh Lục, lát còn đi tăng hai nữa cơ!”
“Mọi người chơi đi, hôm nay tôi hơi mệt.” Lục Cẩm Duyên đưa mắt nhìn sang Tiểu Tình – bạn gái của lão tứ, mỉm cười nói, “Chúc mừng sinh nhật, đi chơi vui vẻ.”
“Cảm ơn anh Lục.” Tiểu Tình vội vàng liếc mắt ra hiệu cho bạn trai, ý bảo hắn hành động nhanh lên.
Đinh Hồng Vũ nhận được ám chỉ của bạn gái, cắn răng: “Anh Lục, em tiễn anh ra ngoài, có chuyện muốn nói với anh.”
“Ừm.” Lục Cẩm Duyên nhìn hắn, quay người đi ra.
Hai phút sau, hai người tới một bãi đất trống yên tĩnh, đằng sau còn có bạn gái của lão tứ và một cô gái lạ mặt.
“Anh Lục, đây là khuê mật tốt nhất của Tiểu Tình, Mạc Tuyết.” Đinh Hồng Vũ cố gắng giới thiệu, “Cô ấy biết anh lâu rồi, anh xem có muốn thêm We…”
Dưới cái nhìn chăm chú của anh Lục, âm thanh sau đó càng lúc càng nhỏ.
“Chào anh, Lục Cẩm Duyên.” Mạc Tuyết chủ động đi tới trước mặt giáo thảo, thoải mái vươn tay, “Trước đây chúng ta từng gặp nhau rồi, ở hội biện luận của trường.”
Lục Cẩm Duyên không nhớ lắm, chỉ gật đầu bảo: “Chào cô.”
Mạc Tuyết không để ý, thu tay lại nói: “Là em đòi Tiểu Tình giới thiệu giúp em, chúng ta làm quen được không?”
Lục Cẩm Duyên khá thưởng thức cô gái thẳng thắn hào phóng như vậy, nhưng giới hạn cũng chỉ đến đó thôi. Hắn lịch sự cười: “Không được.”
“Vì sao?” Mạc Tuyết truy hỏi, “Anh có bạn gái rồi?”
Lục Cẩm Duyên lắc đầu: “Không có.”
Mạc Tuyết vội vã nói: “Chúng ta làm quen thử xem, coi như kết thêm bạn mới.”
Đối mặt với sự cố chấp của đối phương, Lục Cẩm Duyên đành phải trả lời chi tiết: “Ngại quá, cô không phải gu của tôi.”
Lời đã đến nước này, còn nói nữa thì chính là tự rước lấy nhục, Mạc Tuyết không hề hung hăng dọa người, gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Nhưng trước khi đi, cô vẫn nhịn không được hỏi: “Thế mẫu hình lý tưởng của anh là gì? Em muốn biết mình thua chỗ nào.”
Câu này vừa hỏi ra, trái lại làm khó Lục Cẩm Duyên.
Nếu không trả lời vấn đề này thì sẽ có vẻ không chân thành, vì vậy hắn mở miệng đáp: “Da trắng, lông mi dài, tay đẹp.”
Mạc Tuyết kinh ngạc chốc lát, liếc nhìn khuê mật, hình dung cụ thể như vậy, rõ ràng là phỏng theo người thật mà miêu tả.
Nhưng giáo thảo không cho rằng câu trả lời này có vấn đề gì, nói xong bèn lễ độ chào tạm biệt.
*
Lục Cẩm Duyên về đến ký túc xá đã hơn 11 giờ.
Hắn không biết thói quen làm việc và nghỉ ngơi của bạn cùng phòng mới, thấy ký túc xá vẫn còn sáng đèn, cho rằng bạn học Khương chưa ngủ, nên cũng không thèm di chuyển khẽ lại.
“Két” một tiếng, hắn đẩy cửa ký túc xá ra, nhưng không trông thấy ai.
“Ủa?” Hắn hơi nhíu mày, đang tính lấy điện thoại thì khóe mắt chợt liếc thấy một cái đầu nhỏ vươn ra từ tầng trên giường mình.
Hai mắt Khương Duật Bạch híp lại nhìn về phía cửa, giọng điệu lưỡng lự hỏi: “… Lục Cẩm Duyên hả?”
“Ừm, là tôi.” Lục Cẩm Duyên bước tới gần giường, “Xin lỗi, đánh thức cậu rồi, tôi không biết cậu đã ngủ.”
“À…” Khương Duật Bạch ghé sát vào thành giường, giơ tay dụi mắt, “Rảnh rỗi quá nên tôi đi ngủ sớm.”
“Ừm.” Lục Cẩm Duyên có hơi thẫn thờ, không kìm được mà nhớ lại dư vị của một tiếng “Lục Cẩm Duyên” vừa nãy.
Giọng của bạn học Tiểu Khương lúc còn ngái ngủ không còn trong trẻo lạnh lùng như ban ngày, mà mang theo một chút lười biếng điềm đạm, âm cuối cũng trở nên mềm mại đáng yêu, lúc gọi lên tên hắn, ngoài ý muốn khiến hắn cảm thấy tên mình rất êm tai.
Khương Duật Bạch gõ gõ thành giường: “Vậy… tôi ngủ tiếp nhé?”
“Hả?” Lục Cẩm Duyên lấy lại tinh thần, bấy giờ mới phát hiện, trên gương mặt xinh đẹp của bạn học Khương hiện lên vài vệt đỏ bị đè lúc ngủ dễ làm người ta chú ý.
Thoạt trông vừa dễ thương lại vừa ngốc, giống một bé thỏ trắng đang buồn ngủ.
Tầm mắt thấp xuống chút nữa chợt nhận ra Khương Duật Bạch chỉ trải một tấm chiếu, nằm trủi lủi ngủ ở trên đó.
“Cậu không mang nệm đến?” Hắn hơi kinh ngạc, “Không phải chứ, cậu cứ trực tiếp ngủ trên ván giường vậy sao?”
Giường của ký túc xá sinh viên nổi tiếng rất cứng, hơn nữa còn được xếp lại từ những tấm ván dài, chính giữa có khe hở không nhỏ, ngủ như vậy một đêm nhất định rất không thoải mái.
Cơn buồn ngủ của Khương Duật Bạch tan hơn phân nửa, ngồi dậy trả lời: “Mai tôi sẽ đi siêu thị mua.”
“Ván giường cứng như vậy, ngủ một đêm lưng sẽ đau lắm, điều hòa đang mở nên cũng dễ bị cảm.” Lục Cẩm Duyên không đồng ý mà nhíu đôi mày anh tuấn lại, hơi suy nghĩ, “Thế này đi, đêm nay lão tứ không về, cậu lên giường hắn ngủ tạm một đêm được không?”
Khương Duật Bạch nhìn về phía mấy chiếc giường khác, mi tâm vô thức nhăn lại.
Ngủ trên mấy cái giường vừa loạn vừa dơ này, còn không bằng lăn ra đất ngủ.
Đương lúc cậu định bụng mở miệng từ chối thì Lục Cẩm Duyên nói thêm: “Hay là cậu ngủ giường của tôi đi.”
Khương Duật Bạch khẽ giật mình: “Sao cơ?”
“Giường của bọn họ đều tương đối…” Lục Cẩm Duyên lộ ra biểu cảm “cậu biết mà”, không chút gánh nặng tự mình chào hàng, “Giường của tôi mới giặt giũ hôm trước, rất sạch sẽ, cậu có thể yên tâm ngủ.”
Khương Duật Bạch muốn nói rồi lại thôi: “Tôi…”
Đây là lần đầu tiên cậu gặp phải tình huống này, nếu như là người khác đưa ra đề nghị đó, cậu nhất định sẽ từ chối không chút do dự.
Nhưng là lời mời đến từ Lục Cẩm Duyên, cậu không biết trai thẳng bình thường sẽ đáp lại như nào.
Lục Cẩm Duyên đứng ở bên giường, thoạt nhìn còn cao hơn cả tầng trên, thấy vẻ mặt do dự của cậu, bèn làm bộ duỗi đôi tay thon dài ra, giọng điệu đùa giỡn: “Sao thế, muốn tôi bế cậu xuống à?”