Cái nhìn này khiến Lục Cẩm Duyên nhận thấy câu mình vừa thốt ra có nghĩa khác, vẻ mặt hơi cứng đờ: “Không phải, ý tôi là…”
“Tôi biết.” Khương Duật Bạch nhẹ giọng cắt ngang lời giải thích, “Muộn rồi, đi ngủ thôi.”
Lục Cẩm Duyên cúi đầu xuống, ngón tay thon dài luồn qua những lọn tóc xõa trên trán, hắn không khỏi ảo não.
Hắn nói chuyện và làm việc luôn suy nghĩ kĩ càng, tại sao khi đứng trước mặt Khương Duật Bạch, không chỉ không có chừng mực mà còn trở nên vụng về cơ chứ?
Nhưng Khương Duật Bạch không cho hắn cơ hội mở miệng nữa, cẩn thận mở cửa ban công, nghiêng người vào trong.
Lục Cẩm Duyên im lặng thở dài một hơi, bước theo vào ký túc xá, trở tay đóng cửa lại.
Bước chân của Khương Duật Bạch nhẹ tựa sương khói, động tác ưu nhã linh hoạt như mèo, đưa tay nắm lấy cầu thang thả dép lê ra định trèo lên trên.
Lục Cẩm Duyên tiện tay với lấy điện thoại trên giường mở đèn pin chiếu sáng cho cậu.
Đôi chân giẫm trên thang sắt hơi dừng lại, Khương Duật Bạch đưa mắt nhìn về phía ánh đèn.
Tiếc là chùm sáng kia chỉ soi rọi được một phần chỗ cậu, không thể thấy rõ vẻ mặt của Lục Cẩm Duyên.
Cậu thu mắt lại, từng bước trèo lên tầng trên giường mình.
Mà Lục Cẩm Duyên chỉ đứng yên tại chỗ, tầm mắt vô thức dõi theo động tác của cậu.
Ánh đèn điện thoại hắt lên bắp chân thon dài thẳng tắp, phủ lên làn da một lớp ánh sáng trắng toát, ngay cả bàn chân trần giẫm trên bậc thang cũng thoạt trông như viên ngọc thượng hạng.
Lục Cẩm Duyên không đâu vào đâu mà nghĩ, trắng thật.
Làn da lộ ra ngoài đã trắng như vậy, chẳng phải bộ phận không lộ ra lại càng trắng hơn sao?
“Giết!” Đột nhiên bên tai vang lên một tiếng la đằng đằng sát khí.
Lục Cẩm Duyên giật cả mình, tay không khỏi buông lỏng, điện thoại rơi trúng bàn chân hắn, một âm thanh va đập nặng nề khó chịu phát ra.
“Shh…” Hắn hít sâu một hơi, tay giữ lấy lan can giường trên, cố gắng giảm đi sự đau đớn kia trong màn đêm.
Mà đầu sỏ gây tội Thẩm Chiêu lại chép miệng, ngủ say như chết.
Hắn dở khóc dở cười, ngước mắt lên thì bỗng phát hiện tầng trên có chiếc đầu nhỏ ngó ra.
Khương Duật Bạch nhìn hắn, thì thầm hỏi: “Cậu không sao chứ?”
Lục Cẩm Duyên lắc đầu, nhưng nghĩ rằng tối vậy đối phương sao thấy mình được, nên cũng học theo cậu thì thầm đáp lại: “Tôi không sao.”
Nghe vậy, Khương Duật Bạch lại nằm xuống.
Chuyện nên nói hay không nên nói, tối nay cậu cũng đã bày tỏ hết cho Lục Cẩm Duyên rồi.
Về phần trong lòng Lục Cẩm Duyên có tin hay không thì cậu chẳng thể biết được, cũng không có cách nào thay đổi.
*
Thứ bảy, Khương Duật Bạch ngủ một mạch đến mười giờ trưa mới dậy.
Sáng cuối tuần mọi người đều trống tiết, ký túc xá trùm lên một mảnh yên tĩnh. Cậu nằm trên giường ngây ngốc một lát mới ngồi dậy, động tác nhẹ nhàng trèo xuống dưới.
Ngờ đâu cậu vừa mới chạm chân xuống đất đã phải đối mặt với một đôi mắt đen láy sâu thẳm.
Mấy giây sau, Lục Cẩm Duyên dời mắt đi.
Khương Duật Bạch cũng thu hồi tầm nhìn, quay người đi về phía phòng vệ sinh.
Rửa mặt xong xuôi, cậu sắp xếp qua loa lại bàn mình rồi mới đeo cặp lên định rời ký túc xá.
“Ơ Tiểu Bạch, còn sớm đã đi đâu thế?” Thẩm Chiêu nhảy trên giường xuống, “Trưa nay cậu không ăn với bọn tôi à?”
Khương Duật Bạch nhàn nhạt trả lời: “Không được, tôi phải đến phòng vẽ tác nghiệp.”
“Không phải chứ, thứ bảy còn đi vẽ tác nghiệp á?” Giọng điệu Thẩm Chiêu tràn ngập sợ hãi cùng thán phục, “Cậu đây là học bá thế giới sao?”
Đinh Hồng Vũ tiếp lời: “Thôi đừng vẽ nữa, chúng ta đi ăn tôm hùm đất được không?”
Rèm mi cong dài hơi run rẩy, đương lúc Khương Duật Bạch còn do dự, sau lưng vang lên tiếng nói quen thuộc trầm thấp: “Tôm hùm đất ăn lúc nào chả được, để Tiểu Bạch đi làm việc đi.”
Bàn tay cầm quai cặp của Khương Duật Bạch siết chặt lại, bước chân tới cửa càng nhanh: “Tôi đi trước.”
Cậu mặt không cảm xúc đi đến nhà ăn dùng bữa, sau đó ghé qua phòng vẽ.
Dương Văn Kiệt đã tới đó từ sớm, trông thấy cậu thì sắc mặt bất thiện hỏi thăm: “Mày tới đây làm gì?”
Khương Duật Bạch không thèm liếc gã, trực tiếp ngồi xuống chỗ của mình.
“Để tao đoán nhé…” Dương Văn Kiệt vẫn quái gở trước sau như một, “Chẳng lẽ là bị giáo sư Bùi mắng nên muốn lén cố gắng để rửa nỗi xấu hổ lần trước?”
Khương Duật Bạch làm như không nghe thấy, đặt một trang giấy mới tinh lên giá vẽ, dán băng dính lại.
“Này!” Bị xem nhẹ liên tục khiến Dương Văn Kiệt tức giận triệt để, mạnh mẽ bật dậy vọt tới bên cạnh cậu, “Khương Duật Bạch mày có bệnh sao! Tao nói gì với mày mày cũng không nghe à?”
“Tao…” Một quyền đấm vào bông, Dương Văn Kiệt chỉ có thể thở phì phò giơ chân đá văng ghế, “Không có gì!”
Nguyên buổi chiều hôm đó, Khương Duật Bạch không thể chuyên tâm vẽ được gì.
Dương Văn Kiệt nhẫn nhịn thở ra một hơi, nhưng ngột ngạt trong lòng vẫn không thể hết, cứ như vậy ngồi chung một phòng vẽ với cậu.
Ngờ đâu nửa ngày đó gã phát hiện khả năng tập trung của Khương Duật Bạch mạnh mẽ đến đáng sợ, tròn một buổi chiều không hề đụng vào điện thoại, nước cũng chỉ uống vài ngụm, như đang chìm trong một thế giới khác.
Gã âm thầm liếc trộm bài tập của cậu, màu sắc phong phú tươi mới rực rỡ, xử lý sáng tối rất phù hợp, dù gã chướng mắt Khương Duật Bạch, nhưng không thể không thừa nhận đây là một tác phẩm rất xuất sắc.
Ai mà ngờ Khương Duật Bạch lại tỉ mỉ nhìn kĩ rồi không chút lưu tình xé băng dính ra, vò bài tập vừa vẽ thành một cục rồi ném đi chứ.
Dương Văn Kiệt thấy mà xót giùm, suýt nữa không nhịn được lên tiếng chất vấn, nhưng nhìn thấy sườn mặt lạnh lùng của đối phương thì lại ngậm miệng.
Mãi đến khi trời tối, cửa phòng vẽ bị đẩy ra một khe hở nhỏ, một cái đầu lén lút ngó vào: “Tiểu Bạch ơi Tiểu Bạch, cậu đâu rồi?”
Dương Văn Kiệt nhướng mày, vừa định quát tháo đối phương thì bỗng thấy Khương Duật Bạch đứng lên bước tới cửa, vừa đi vừa hỏi: “Sao cậu lại tới phòng vẽ làm gì?”
“Tớ gửi tin nhắn cho cậu nãy giờ mà không thấy hồi âm nên đoán cậu đang chìm đắm trong phòng vẽ!” Tề Đông Đông mở hẳn cửa ra, nhào tới muốn ôm cậu, “Nhớ bé yêu của tớ chết mất!”
Khương Duật Bạch đưa tay ngăn cậu lại: “Bẩn, người toàn thuốc màu.”
“Vậy thì sao nào? Tớ không chê cậu!” Tề Đông Đông không đồng ý buông tha, cứ muốn phải ôm một cái.
“Bọn mày làm gì vậy?” Dương Văn Kiệt vẻ mặt khiếp sợ, con ngươi trợn trắng, “Bọn mày là đồng tính luyến ái sao? Có thấy buồn nôn không hả?”
“Mày là ai? Mày bệnh nặng à?” Tề Đông Đông lập tức xù lông, một tay kéo Khương Duật Bạch ra sau lưng mình, một tay chỉ vào đối phương mà mắng, “Trước không quan tâm bọn tao có phải đồng tính hay không, đồng tính luyến ái ăn mất gạo nhà mày à? Với cái bộ dạng lùn tịt xấu xí của mày, cho dù ông đây là đồng tính luyến ái cũng chê mày!”
Dương Văn Kiệt ngày thường cùng lắm chỉ dám cà khịa người ta, nào đã gặp người có sức chiến đấu mạnh như vậy, lui về sau vài bước lắp bắp: “Mày, mày mày mày…”
“Mày cái gì mà mày? Miệng ăn gì mà thối vậy?” Tề Đông Đông tung hết hỏa lực, “Sau này gặp bọn tao tốt nhất đi đường vòng đi, bằng không ông đây gặp mày một lần sẽ chửi mày một lần!”
Dương Văn Kiệt thảm bại, tức giận đến khó thở đóng sập cửa mà đi.
Tề Đông Đông thở một hơi thật dài: “Ài! Sảng khoái ghê!”
Đáy lòng tức giận của Khương Duật Bạch cũng tiêu tan không ít, quay người đi tới giá vẽ: “Đợi tớ thu dọn chút.”
Hai người đi bộ đến nhà ăn, chọn một vị trí yên tĩnh gần cửa sổ, mỗi người gọi một phần trác tương miến.
Trác tương miến
“Cho nên bây giờ giáo… Lục Cẩm Duyên rốt cuộc có thái độ gì với cậu?” Sau khi ngồi xuống, Tề Đông Đông hỏi ra vấn đề mình quan tâm nhất, “Hắn không làm gì cậu chứ?”
Khương Duật Bạch nhìn chằm chằm vân gỗ trên bàn, nhẹ giọng đáp: “Tớ cho rằng hôm qua đã nói rõ với cậu ấy rồi, nhưng hôm nay cậu ấy vẫn không muốn ăn cơm cùng tớ.”
Tề Đông Đông chợt vỗ bàn: “Đệch!”
Cặp đôi ngồi cách đó không xa nhìn họ đầy quái lạ, cậu gật đầu cười cười, sau đó tiếp tục thấp giọng mắng: “Xem bọn mình là virus à? Ăn cơm với nhau sẽ lây bệnh sao, hay là như nào?”
“Hắn kỳ thị đồng tính.” Khương Duật Bạch mặt không cảm xúc, “Tớ vẫn muốn xin đổi ký túc xá, cậu biết cách xin không?”
“Tớ cũng chưa từng đổi ký túc xá, nhưng nghe nói chỉ cần gọi điện cho cố vấn rồi viết đơn, ghi rõ lý do chuyển ký túc xá là được.” Tề Đông Đông như có điều suy nghĩ, “Chuyện này không dễ đâu, cậu nên đi tìm giáo sư Bùi, việc nhỏ này nhất định ông ấy giúp được cậu.”
Khương Duật Bạch hơi nhíu mày: “Tớ không muốn làm phiền giáo sư Bùi.”
“Vậy cậu cứ trực tiếp nói với cố vấn của cậu ấy, để tớ nghĩ lý do cho cậu nhé…” Tề Đông Đông ngước cằm nhìn trần nhà, bỗng nhiên hồ hởi nói, “Cứ bảo thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu không hợp với khoa Tài Chính, muốn chuyển sang khoa Vũ Đạo của bọn tớ!”
Khương Duật Bạch gật đầu: “Được.”
Tề Đông Đông vươn tay xoa tay cậu, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu bé yêu, đổi ký túc xá xong sẽ tốt hơn. Nghĩ xa hơn chút nhé, ít nhất Lục Cẩm Duyên sẽ không trắng trợn đồn đãi chuyện này đúng không?”
“Ừm.” Khương Duật Bạch lên tiếng, giọng điệu có phần suy sụp, “Giờ tớ mới biết thì ra xu hướng tính dục có thể mang đến nhiều phiền phức như vậy.”
“Cậu lại nghĩ đi đâu vậy bé yêu?” Tề Đông Đông nghiêm túc hẳn lên, “Chúng ta một không trộm hai không cướp, đoan chính đàng hoàng, đồng tính có gì sai? Sai là những người ôm thành kiến với chúng ta.”
*
Tám giờ tối, Lục Cẩm Duyên ngồi trên ghế, ánh mắt liên tục nhìn về phía cửa ký túc.
“Anh Lục, mở game đi!” Thẩm Chiêu đeo tai nghe lên, “Mấy hôm rồi anh không chơi game với bọn em đấy!”
Lục Cẩm Duyên cầm điện thoại thuận miệng trả lời: “Hôm nay không chơi.”
Chu Phong đi tới, nhìn hộp tôm hùm đóng gói kĩ ở trên bàn: “A Duyên, Tiểu Bạch chưa trả lời tin nhắn của cậu à?”
“Chưa.” Lục Cẩm Duyên bấm vào WeChat, nhìn khung đối thoại không có chút động tĩnh nào, vô thức nhíu mày.
“Tí nữa mà tôm hùm nguội mất là không ăn được rồi.” Thẩm Chiêu tháo tai nghe xuống xen ngang, “Hay là chúng ta ăn trước đi?”
“Hồi nãy cậu ăn chưa no à?” Lục Cẩm Duyên liếc mắt nhìn hắn, “Chơi game của cậu đi.”
“Ài! Đồng tẩm nhưng không đồng mạng!” Thẩm Chiêu giả bộ bày ra vẻ ai oán, ngữ khí buồn bã nói, “Chiêu quý nhân này đã bị đày vào lãnh cung rồi đúng không?”
Lục Cẩm Duyên: “Đúng rồi, tự xéo đi.”
“Không đúng!” Thẩm Chiêu hét toáng lên, “Nói thật đi! Anh Lục có phải anh và Tiểu Bạch có gian tình gì không?”
Lời vừa dứt, chẳng hiểu sao tim Lục Cẩm Duyên chậm mất một nhịp, thậm chí còn không nghĩ đến việc phản bác.
“Em biết ngay mà, anh Lục sao anh cứ để tâm Tiểu Bạch như thế, ăn tôm hùm đất còn không quên dành phần cho Tiểu Bạch?” Thấy hắn không nói lời nào, Thẩm Chiêu phấn khích đứng bật khỏi ghế, “Chân tướng chỉ có một, đó chính là…”
Lục Cẩm Duyên cuối cùng cũng phản ứng kịp, mở miệng cảnh cáo: “Cậu tốt nhất đừng nói lung tung.”
“Anh Lục có phải anh muốn dựa vào thủ đoạn này để thu phục Tiểu Bạch khiến cậu ấy kiên quyết một lòng làm đàn em của anh không?” Thẩm Chiêu đẩy mắt kính chẳng hề tồn tại lên, ra vẻ cực kỳ biết tuốt.