Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Giáo Thảo Cùng Phòng Không Đúng Lắm



Thẩm Chiêu tự cho là mình đã khám phá ra chân tướng, lập trường vẫn còn đó, ngặt nỗi không ai thèm để ý, hắn đành ỉu xìu sờ mũi: “Chẳng lẽ em suy luận không đúng ư?”

Lục Cẩm Duyên nhìn hắn như nhìn người thiểu năng, trìu mến hỏi: “Bác sĩ khám thế nào?”

“Ha ha ha ha ha ha!” Đinh Hồng Vũ phát ra một tràng cười to, “Lão tam cậu thật biết đùa!”

“Không đúng ư? Không phải à?” Thẩm Chiêu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi tiếp, “Thế sao anh Lục lại quan tâm Tiểu Bạch như vậy chứ?”

Lục Cẩm Duyên không trả lời, Chu Phong thay hắn giải thích: “Tiểu Bạch mới đến, còn không học cùng khoa với chúng ta, tính cậu ấy xưa nay vốn chẳng dễ gần, nếu không chủ động nhiệt tình thì cậu ấy sẽ cảm thấy bị chúng ta xa cách.”

Thẩm Chiêu tự ngẫm lại bản thân: “Em trừ lúc chơi game không gọi Tiểu Bạch ra thì chưa bao giờ bài trừ cậu ấy.”

“Tính cách cậu cẩu thả, không chú ý tỉ mỉ, A Duyên vẫn cẩn thận hơn so với chúng ta.” Chu Phong chỉ vào hộp tôm hùm đất, cười nói thêm, “Cho nên ấy, đừng có mà thòm thèm tôm hùm đất nữa.”

“Được được được!” Thẩm Chiêu giơ tay đầu hàng, “Em không ăn tôm hùm đất của Tiểu Bạch nữa là được chứ gì?”

Lục Cẩm Duyên không yên lòng nhìn điện thoại: “Lần sau mua cho cậu một mình mười cân, cứ từ từ mà ăn.”

“Được rồi mà!” Thẩm Chiêu van nài, đi được vài bước lại lui về, “Không đúng, có một vấn đề nữa!”

Lục Cẩm Duyên: “Sao mà cậu nhiều vấn đề cần hỏi vậy chứ?”

“Nhìn đi nhìn đi!” Thẩm Chiêu vỗ đùi, “Anh Lục nói chuyện với Tiểu Bạch rất dịu dàng, khác hẳn cách nói chuyện với em!”

Lục Cẩm Duyên thoáng mỉm cười: “Biết tại sao không?”

Thẩm Chiêu ghé tai lại gần: “Rửa tai lắng nghe.”

“Bởi vì cậu xấu.” Lục Cẩm Duyên vô tình đá hắn một cái.

Thẩm Chiêu nhoáng cái né ra: “Anh Lục! Anh anh anh… anh sao có thể bôi nhọ người khác vậy!”

“Nói thật mà cũng tính là bôi nhọ à?” Chu Phong ở bên cạnh bổ thêm một đao, “Cậu có đẹp bằng Tiểu Bạch không?”

“Chuyện đó… chuyện đó đúng là không bằng thật…” Thẩm Chiêu thành thật trả lời, chạy tới trước gương cẩn thận từng li từng tí soi mặt mình, “Nhưng khuôn mặt này của em đâu tính là xấu đâu?”

Vừa dứt lời, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

“Vào đi!” Chu Phong quay đầu hô lên, “Cửa không khóa!”

Khương Duật Bạch đẩy cửa vào: “Tôi về rồi.”

Cùng lúc đó, Lục Cẩm Duyên đứng lên khỏi ghế: “Tiểu Bạch.”

Khương Duật Bạch như không thấy hắn, đi thẳng về chỗ ngồi của mình.

“Hồi tối bọn tôi có đi ăn tôm hùm đất, gói một phần về.” Lục Cẩm Duyên tựa bên cạnh bàn, “Vẫn còn nóng đấy, cậu muốn nếm thử không?”

Khương Duật Bạch bỏ cặp xuống, ngữ khí lạnh nhạt: “Cảm ơn, tôi ăn tối rồi.”

“Thì cứ xem như ăn khuya đi Tiểu Bạch!” Chu Phong mở lời khuyên nhủ, “Tôm hùm đất của quán này cực kỳ thơm ngon.”

Khương Duật Bạch đưa mắt nhìn hộp tôm hùm đất, yên lặng vài giây mới quay người đối mặt với bạn cùng phòng: “Tôi chuẩn bị xin cố vấn đổi ký túc xá.”

Lục Cẩm Duyên thoáng chốc ngây ngẩn cả người: “Gì cơ?”

Thẩm Chiêu vừa ngồi còn chưa nóng mông lại bật dậy: “Tiểu Bạch cậu muốn đi ư?”

Chu Phong cũng đứng lên, giọng điệu ân cần hỏi thăm: “Sao thế? Đang yên đang lành tự dưng đổi ký túc xá?”

“Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của chúng ta khác nhau, chỗ này cũng cách phòng vẽ của tôi hơi xa, bất tiện.” Khương Duật Bạch mặt không cảm xúc liệt kê lý do ra, “Những ngày qua cảm ơn mọi người đã chăm sóc tôi.”

“Đừng mà…” Đinh Hồng Vũ nhảy từ trên giường xuống, “Nếu cậu ngại xa thì tôi có thể cho cậu mượn xe địa hình, bình thường tôi cũng không dùng.”

Cả nhóm bảy mồm tám lưỡi đưa ra kế sách, hàng mi cong dài của Khương Duật Bạch rũ xuống, che đi hốc mắt không kìm được mà đỏ lên.

“Ra ngoài với tôi một lát.” Ngay lúc bầu không khí còn căng thẳng, Lục Cẩm Duyên nắm chặt cổ tay cậu, không nói lời nào lôi ra ngoài.

Khương Duật Bạch không hề đề phòng, bị kéo đi mấy bước rồi mới mơ hồ hỏi: “Đi đâu vậy?”

Lục Cẩm Duyên mím chặt đôi môi mỏng, hàm dưới căng ra thành một đường cong mạnh mẽ, lòng bàn tay nóng như lửa ôm trọn cổ tay gầy gò, làn da cậu như muốn bốc cháy theo.

“Cậu buông tôi ra trước đi.” Khương Duật Bạch lên tiếng, “Tôi tự đi được.”

Chân Lục Cẩm Duyên dừng lại, nghe lời buông cậu ra.

Hai người đi ra khỏi tòa ký túc xá, rẽ phải đến hồ Tình Nhân.

Hồ Tình Nhân rất lớn, có vài cặp đôi đang đi dạo trong khuôn viên quanh hồ, vài đôi khác thì trốn trong chỗ khuất sáng hôn nhau.

Lục Cẩm Duyên tìm một góc yên tĩnh, xoay người đối mặt với Khương Duật Bạch rồi hỏi thẳng: “Xin đổi ký túc xá, là vì tôi sao?”

“Ừm.” Khương Duật Bạch ngước đầu lên, thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt đen kịt kia, “Đồng tính luyến ái và trai thẳng kỳ thị đồng tính ở cùng một ký túc xá, cậu mất tự nhiên, tôi càng mất tự nhiên.”

Lục Cẩm Duyên nhíu mày: “Tôi không cảm thấy mình kỳ thị đồng tính.”

“Nhưng hành vi của cậu đã nói lên sự thật.” Thanh âm của Khương Duật Bạch vừa tỉnh táo vừa nghe có chút lạnh nhạt, “Tôi sẽ chuyển chỗ khác, xin cậu tạm thời giữ bí mật này giúp tôi.”

Lục Cẩm Duyên đưa lưng về phía hồ Tình Nhân, nhìn cậu thật sâu, sau đó quay mặt về phía hồ đứng bên cạnh cậu.

Gió đêm hơi lạnh, giọng nói trầm thấp dễ nghe chậm rãi nhả ra từng chữ: “Học kỳ 2 năm nhất đại học, đội bóng rổ có một thành viên mới, vóc dáng không cao, kỹ thuật chơi bóng thì kém, các thành viên khác không thích rủ cậu ta chơi cùng. Có một hôm sau khi kết thúc buổi tập, tôi phát hiện cậu ta trốn trong phòng thay đồ lén khóc, hỏi thì mới biết bị xa lánh.”

Khương Duật Bạch không rõ tại sao hắn lại kể chuyện của đội bóng rổ, nhưng vẫn không cắt ngang, chỉ im lặng lắng nghe.

“Tôi có nói vài câu với mấy thành viên nên họ không dám lộ liễu xa lánh cậu ta nữa, cậu ta cũng được tham gia vào các hoạt động khác của đội bóng rổ.” Lục Cẩm Duyên bất chợt ngừng nói, giọng điệu trở nên lạnh lùng không dễ phát hiện ra, “Cho đến một hôm trong buổi tiệc của đội bóng, cậu ta bỏ thuốc tôi.”

“Bỏ thuốc?” Khương Duật Bạch ngơ ngẩn, không ngờ rằng “gay kỳ ba” trong miệng bạn cùng phòng lại dám làm ra loại chuyện này.

Lục Cẩm Duyên rũ mắt xuống: “Chuyện lần đó ồn ào khá lớn, hầu hết thành viên trong đội bóng đều biết, cậu ta cảm thấy không có mặt mũi ở lại nữa nên đã chủ động rời đội.”

Khương Duật Bạch chau mày: “Trước khi đi có xin lỗi cậu không?”

“Không có.” Lục Cẩm Duyên nhịn không được nhìn cậu, “Nhưng chẳng lâu sau đó, số điện thoại của tôi bị lộ, rất nhiều người lạ thêm bạn WeChat, chưa gì đã gửi cho tôi… ảnh chụp đồi trụy. Lúc đầu tôi vốn không biết có chuyện gì, sau này mới rõ, ảnh và số điện thoại của tôi đều bị đăng lên mấy trang web hẹn hò dành cho người đồng tính.”

“Gì cơ?” Khương Duật Bạch không tin nổi mở to hai mắt, “Sao cậu ta có thể quá… quá đáng như vậy chứ?”

Có lẽ vì biểu cảm kinh ngạc của cậu quá đáng yêu nên mây mù trong lòng Lục Cẩm Duyên cũng bị xua tan vài phần, giọng điệu bình tĩnh khôi phục lại: “Từ đó về sau, tôi không tùy tiện thêm WeChat người lạ nữa, cũng sửa luôn chữ ký dưới tên.”

Khương Duật Bạch vẫn còn chìm trong tâm tình khiếp sợ, bỗng dưng cảm thấy rất tức giận: “Thật sự quá đáng mà, cậu ta sẽ phải trả giá đắt.”

Lục Cẩm Duyên chưa từng nghe cậu dùng giọng điệu này nói chuyện bao giờ, không khỏi cảm thấy mới lạ, nhìn ngọn lửa giận dữ vô cùng sinh động trong đôi mắt xinh đẹp kia, môi hắn cong lên: “Yên tâm, cậu ta đã phải trả giá rồi.”

Khương Duật Bạch truy hỏi: “Trả giá gì?”

Lục Cẩm Duyên không trả lời vấn đề này, tự mình kiểm nghiệm mà nói: “Nhưng cậu nói rất đúng, tôi không nên vì một cá nhân mà sinh ra thành kiến với tất cả, không phải đồng tính luyến ái nào cũng như vậy.”

Khương Duật Bạch thốt lên: “Cậu đã lợi hại lắm rồi, bị người ta lừa gạt như thế mà vẫn đối xử tốt với mọi người được.”

Lục Cẩm Duyên sững sờ: “Vậy ư?”

“Đúng vậy.” Khương Duật Bạch ngước đầu, vô cùng nghiêm túc nói, “Nếu đổi lại là tôi, tôi sẽ không dễ dàng đối xử tốt với ai nữa.”

Trái tim trong lồng ngực nhẹ rung lên, vành tai không hiểu sao cứ nóng dần, Lục Cẩm Duyên mất tự nhiên dời đi ánh mắt, kéo chủ đề về lại quỹ đạo: “Tôi nói những chuyện này với cậu là muốn cậu biết, cậu thay đổi thành kiến của tôi về đồng tính luyến ái. Tôi chỉ cần chút thời gian, học cách sống chung bình thường với cậu.”

Khương Duật Bạch gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Vậy cậu có thể…” Lục Cẩm Duyên nhìn cậu lần nữa, “Đừng đổi ký túc xá được không?”

Chưa đợi cậu trả lời đã gấp gáp nói thêm: “Nếu cậu dọn đi rồi, mọi người sẽ rất đau lòng đấy.”

Khương Duật Bạch nhớ đến ban nãy bạn cùng phòng níu giữ mình, gật đầu lần nữa đồng ý: “Được, tôi không đổi ký túc xá nữa.”

*

“Gì cơ? Sao không đổi ký túc xá nữa?” Hôm sau Tề Đông Đông tìm cậu ăn trưa, nghe thấy cậu nói không xin chuyển phòng nữa thì suýt nữa phun hết Coca trong miệng ra.

Khương Duật Bạch như có điều suy nghĩ, nhưng chỉ nói: “Bởi vì tớ và Lục Cẩm Duyên giải quyết vấn đề xong rồi.”

“Giải quyết như nào?” Tề Đông Đông dịch mông tới gần chỗ cậu, “Giáo thảo không kỳ thị đồng tính nữa à?”

“Có lẽ vẫn còn.” Khương Duật Bạch thành thật trả lời, “Nhưng như lời cậu ấy nói thì chỉ cần không tìm cách đè cậu ấy là được.”

Tề Đông Đông nghi hoặc: “Có ý gì?”

Khương Duật Bạch giải thích: “Ý trên mặt chữ, chỉ cần tớ không thích cậu ấy là chúng tớ có thể sống chung hòa thuận.”

“Cho nên hắn vẫn lo là cậu thích hắn sao?” Tề Đông Đông nhếch môi, “Giáo thảo thật sự tự tin với bản thân quá rồi đấy!”

Khương Duật Bạch lắc đầu: “Cậu ấy đâu có nói như vậy.”

“Hắn không nói vậy nhưng trong lòng chắc chắn nghĩ thế!” Tề Đông Đông tỏ vẻ khinh thường, “Mấy tên trai thẳng homophobia này tớ đã sớm nhìn thấu rồi!”

“Nếu như cậu ấy đã đồng ý ở chung bình thường với tớ thì tớ không đi nữa.” Khương Duật Bạch thở nhẹ một hơi, “Một thời gian nữa chắc cậu ấy sẽ thoải mái hơn.”

Nếu lại phải làm quen với môi trường ký túc xá mới thì đúng là phiền phức.

“Không đổi thì thôi, nhưng bé yêu à ngày thường cậu nhớ để ý chút nhé.” Tề Đông Đông tỏ vẻ tôn trọng suy nghĩ của cậu, nhưng lại hơi buồn rầu, “Dù sao thì trai thẳng homophobia cũng là nhân tố nguy hiểm…”

Thoáng chốc, hai mắt cậu tỏa sáng: “Có rồi! Tớ có cách loại bỏ hoàn toàn sự lo lắng của giáo thảo rồi!”

“Cách gì?” Khương Duật Bạch nhìn về phía bạn tốt của mình, thần sắc toát ra vẻ mong đợi.

“Không phải hắn sợ cậu xem trọng hắn sao? Vậy thì cậu nói với hắn thật ra cậu có bạn trai lâu rồi, như vậy mà hắn còn không yên tâm à?” Tề Đông Đông cố hạ thấp giọng nói, vô cùng phấn khích vì diệu kế mà mình nghĩ ra.

“Được không vậy…” Khương Duật Bạch do dự, “Nhưng bây giờ tớ đi đâu kiếm bạn trai đây?”

“Ai nói cậu phải tìm bạn trai? Mấy thằng cha thúi kia làm sao xứng với cậu được?” Tề Đông Đông ghé sát tai cậu thủ thỉ, “Cậu cứ bịa chuyện là được.”

Khương Duật Bạch hiểu ra: “Tớ chỉ cần cho Lục Cẩm Duyên biết tớ có bạn trai rồi là được.”

“Bingo!” Tề Đông Đông vỗ tay ra tiếng, “Mang danh hoa đã có chủ, tránh cho hắn ngày nào cũng lo cậu nhào tới.”

Khương Duật Bạch gật đầu, chân thành tán thưởng: “Đông Đông ơi cậu thông minh thật.”

“Đó là tất nhiên!” Tề Đông Đông vỗ ngực, lấy giấy bút trong cặp ra, “Để tăng tính chân thật, chúng ta phải thiết lập một đối tượng cụ thể. Tiểu Bạch à hình mẫu lý tưởng của cậu là gì?”

“Hình mẫu lý tưởng?” Khương Duật Bạch lặp lại, trong đầu vô thức hiện ra một bóng dáng cao lớn.

Dứt bỏ những thứ không nói khác, mặt mũi và dáng người của Lục Cẩm Duyên hình như hoàn toàn phù hợp với gu thẩm mỹ khó tính của cậu.

Một giây sau Khương Duật Bạch lắc đầu: “Cậu thiết lập giúp tớ đi, tớ không có ý kiến gì.”

“Thế tớ không khách khí nữa nha!” Tề Đông Đông xoa tay, lẩm bẩm nói, “Thân cao mét chín, cơ bụng phải tám múi, nhiều như cái bàn giặt thì càng tốt! Chân phải vừa to vừa dài, ít nhất mười tám cm! Mặt đẹp trai! Đẹp trai muốn xỉu mới có thể xứng với bé yêu của tớ…”

Bàn giặt =))

Khương Duật Bạch im lặng lắng nghe, càng nghe càng thấy quen.

“Đợi đã… Người đáp ứng được những điều kiện này không phải là…” Nói xong Tề Đông Đông cũng nhận ra có gì đó không ổn, ngước mắt nhìn nhau với bạn tốt, chợt ghi tiếp, “Điều quan trọng nhất! Hắn không thể là một tên trai thẳng kỳ thị đồng tính!”

Khương Duật Bạch: “…”
Nhấn Mở Bình Luận