Rốt cuộc Phong Lăng có thể quay lại căn cứ nữa hay không, Lệ Nam Hành không hề nhắc đến, anh lái xe về thẳng căn hộ của mình.
Trước khi đi vào căn hộ của Lệ Nam Hành, Phong Lăng nhìn con số thang máy của tầng phía dưới căn hộ của anh, trong đầu cô thầm suy nghĩ, nếu sắp tới tình trạng sức khỏe của cô tốt lên, chắc cô sẽ đi tới khu đồ gia dụng, mua ít đồ dùng và thiết bị điện gì đó, sau đó chuyển vào đó ở.
Lệ Nam Hành liếc nhìn cô: “Đừng mong được xuống tầng dưới ở, có thời gian sửa sang, thay đổi đồ đạc trong nhà thì em nên dưỡng thương xong và quay lại căn cứ bất cứ lúc nào trước đi.”
Phong Lăng: “…”
Cô nhìn anh.
Cô chưa nói gì cả, sao anh có thể đoán ra được cô đang nghĩ gì?
Hàng lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành khẽ nhướng: “Em tưởng tôi không nhìn ra được suy nghĩ khôn vặt đó của em chắc?”
Phong Lăng: “…”
Một lần nữa quay lại căn hộ của Lệ Nam Hành, nơi này giống hệt lúc cô rời đi ngày trước, không có gì khác biệt, bên ngoài gió lạnh thét gào, trong phòng lại ấm áp như mùa Xuân.
Nhưng bây giờ hình như có điều gì đó đã hơi khang khác…
Ví dụ như, lần trước cô ở đây với thân phận vẫn là một chàng trai.
Nhưng bây giờ cô ở đây…
Trong tình huống Lệ Nam Hành dẫn cô về nhà khi đã biết rõ cô là con gái, trai đơn gái chiếc, lại là một khái niệm khác.
“Lão đại.” Phong Lăng nhìn anh.
Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô: “Sao?”
Cánh môi của Phong Lăng mấp máy, định nói gì đó nhưng lại cảm thấy như thế hình như hơi làm ra vẻ quá. Dù gì cũng đâu phải là cô chưa từng sống ở đây, vả lại tâm trạng của cô bây giờ thay đối thế nào thì cũng chỉ mình cô thấy vậy mà thôi, có lẽ dù cô không đám khẳng định nhưng hình như anh thật sự đã sớm biết bí mật của cô rồi.
Bằng không sao anh lại không hề có chút kinh ngạc nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!