Sắc mặt của ông cụ Lệ chợt trở nên tái nhợt, bỗng nhiên ông đảo mắt nhìn về phía bóng lưng lạnh lùng của Lệ Nam Hành.
Mặc dù bình thường ở nhà, Lệ Nam Hành vốn cũng không hoàn toàn nghe theo sự sắp xếp của mấy ông ấy, nhưng chí ít anh chỉ tự do phóng túng và bướng bỉnh chút thôi, chứ chưa từng từ chối bằng giọng nói vô tình lạnh băng như thế này. Vậy mà chỉ một con nhóc giả trai còn chưa đến mười tám tuổi lại có thể khiến Lệ Nam Hành để tâm như vậy?
Ông cụ Lệ tức giận đến mức chống mạnh cây gậy ba toong xuống đất: “Nam Hành, cháu đứng lại!”
Nhưng người đàn ông đã đi xa, căn bản không hề có ý định dừng bước.
“Lệ Nam Hành, cháu muốn vì một đứa trai không ra trai, gái không ra gái tên là Phong Lăng gì đó mà đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Lệ sao!”
Bấy giờ bước chân của Lệ Nam Hành mới hơi chậm lại, tiếp theo anh dừng bước, sau đó chưa đến hai giây, anh không hề trả lời mà đi thẳng ra ngoài.
Ông cụ Lệ tức giận tới mức bàn tay nắm cây gậy run lên.
Đồ hỗn láo!
Bây giờ trời mới tờ mờ sáng, đám A K đã chạy từ bên ngoài về, trông thấy Lệ lão đại lái xe ra ngoài, họ vội dừng xe, hạ kính xuống: “Lão đại, đoạn đường ở ngoại ô chỉ có camera giám sát ở con đường lớn phía trước, còn các đoạn đường khác thì không. Bọn em đã kiểm tra tất cả các camera giám sát có thể tìm được cả một đêm, nhưng đều không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.”
“Đã tìm ở các con đường nhỏ khác chưa?”
“Trời rất tối, bọn em cũng đã lái xe tìm một lượt, nhưng cũng không thấy.” A K cau mày.
Lệ Nam Hành không nói gì nữa, đạp mạnh chân ga, phóng chiếc Hummer màu đen ra khỏi căn cứ.
Ra khỏi căn cứ, trêи xe anh vừa ấn gọi số điện thoại của Phong Lăng, vừa lái xe tới tất cả những con đường cô có thể đi qua.
Lệ Nam Hành lái xe vào một khu nhà có đường thông vào nội thành ở phía bên trái nhưng không thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu, anh đã gọi cho cô rất nhiều lần, nhưng từ đầu đến cuối, điện thoại co vẫn luôn trong tình trạng tắt máy. Ngoài việc bắt xe vào nội thành tìm một chỗ ở yên ổn tạm thời thì cô còn có thể đi đâu?
Xung quanh đây, đến một rừng cây cũng không có, Phong Lăng đã sống ở bên ngoài nhiều năm, dù lớn lên ở trong rừng thì cũng không thể nào quay lại đó được, cô không thể thích ứng được với cuộc sống như thế nữa.
Lệ Nam Hành quay đầu xe lại, sắc mặt tối sầm lại, anh phóng xe chạy vào nội thành.
……
Nhà họ Lệ
Tần Thu và mẹ mình dừng xe trước cổng nhà họ Lệ, Phong Minh Châu cũng đi theo phía sau. Lúc xuống xe, cô ta nói với vẻ không vui: “Nếu nhà mình đã gả di vật của em gái con qua đây rồi thì mẹ với bà còn nhớ thương gì nữa? Giờ mới là ngày kết hôn thứ ba trêи danh nghĩa, hai người đã định đến thăm rồi, chẳng qua chỉ là hai bộ đồ trẻ con thôi mà. Dù sao thì họ cũng đã để ở trong từ đường rồi, mẹ với bà còn muốn thế nào nữa, có cần phải bận tâm đến vậy không?”
Tần Thu không lên tiếng, chỉ nhìn mẹ mình.
Bà cụ cũng không nói gì, mấy hôm trước, phát hiện viên ngọc tròn bà luôn mang bên người nhiều năm đã bị mất, bà đã rất khó chịu. Sau khi gả đứa cháu thứ hai đến đây, bà vẫn không yên lòng được, nên muốn đến đây xem sao.
Đúng lúc này, vừa hay Lệ Cẩm Sắt đi ra ngoài, nhìn thấy bọn họ, cô bước lên trước chào hỏi một cách lịch sự: “Cô Phong, bà Tần, chị Phong? Mọi người đến… Tìm ông cháu ạ?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!