Còn ai muốn lên thử sức nữa không? Tôi thấy các cậu đều rất tự tin, hay đều lên đánh thử một lượt luôn đi?”
Phong Lăng nhìn học viên đang bò từ dưới đất dậy, đảo mắt nhìn sang những người khác. Lúc này, cả đám người đều không dám lộn xộn, do dự hồi lâu, mới lại có một người bước ra.
Người này là Trần Bắc Khuynh, lần nào, anh ta cũng mượn cơ hội đến học để tạo cảm giác tồn tại trước mặt huấn luyện viên. Nghe nói nhà anh ta mở một ngân hàng ở Boston, chắc chắn là con cháu nhà giàu. Anh ta đang học quản trị kinh doanh ở Havard, đang học năm cuối sắp ra trường, đã theo đuổi huấn luyện viên A Linh được hẳn một năm rồi.
Nhưng suốt một năm này, anh ta đều bị huấn luyện viên A Linh hoàn toàn phớt lờ, cô căn bản không hề cho anh ta một cơ hội nào, đến mời ăn bữa cơm cũng không được cô đồng ý.
Chậc chậc, học viên Bắc Khuynh đang chủ động muốn chịu đòn à?
Mời đi ăn, hẹn đi chơi đều không được, lần này định để bị đánh đến mức nửa tàn phế, sau đó sử dụng khổ nhục kế gì đó sao?
Phong Lăng nhìn đối phương, ánh mắt bình tĩnh lãnh đạm: “Học viên Trần, cậu chắc chứ?”
Năm nay Trần Bắc Khuynh hai mươi ba tuổi, anh ta đang học năm thứ tư ở trường Đại học Havard rất gần với viện Công nghệ Massachusetts ở Boston, nhưng đã có bằng thạc sĩ quản lý doanh nghiệp. Trân Bắc Khuynh là một nam sinh trắng trẻo nho nhã, giữa anh ta và Phong Lăng có mối quan hệ sâu xa hơn những người khác. Vì lúc Phong Lăng mới đến đây làm việc, do ngân hàng nhà Trần Bắc Khuynh xảy ra chuyện nên anh ta đã bị một nhóm xã hội đen bên này lên kế hoạch bắt cóc.
Lúc đó, khi Phong Lăng đi qua bãi đậu xe bên ngoài Havard, cô phát hiện đám người đó lén lút đi về phía chiếc xe màu trắng, theo sự nhạy bén của cô về đám người xã hội đen này, cô không khó nhìn ra bọn họ đang muốn làm gì. Phong Lăng nhận ra biển số xe của chiếc xe con hạng sang đó là xe của học viên Trần, anh ta vừa đến võ quán đăng ký học để học thêm chút võ nghệ, vì vậy cô cũng hơi để ý một chút. Lúc đám người đó chuẩn bị đi cướp xe cướp người, cô đã nhanh chóng lái xe lướt qua trước mặt họ, sau đó dừng xe ngay cạnh xe của Trần Bắc Khuynh, hạ kính xe xuống, ngoảnh đầu sang ra hiệu bằng mắt với Trần Bắc Khuynh vẫn còn chưa phát hiện ra nguy hiểm. Bấy giờ anh ta mới nhìn thấy đám người đằng sau qua kính chiếu hậu, lập tức quả quyết cùng cô lùi xe lại đằng sau, hơn nữa còn tăng tốc tông đám người đang đi bộ phía sau, cuối cùng dùng tốc độ cực nhanh rời đi.
Hôm đó, trêи con đường lân cận còn diễn ra một cuộc rượt đuổi rất gay cấn. Đám người xã hội đen đó cũng không dễ cắt đuôi như vậy, dù Trần Bắc Khuynh không có thân thủ gì nhưng kỹ thuật lái xe lại khá tốt, khi bắt được ánh mắt ra hiệu của cô, ban đầu anh ta khá do dự vì không thể bỏ mặc cô một mình, về sau thấy cô có vẻ không có vấn đề gì, anh ta mới để cô quay ngang xe giữa đường chặn đám người đó lại, còn anh ta thì nhanh chóng lái xe rời đi, mau chóng báo cảnh sát.