A , khốn kiếp…” Tên bị đập trúng đầu thì kêu lên thảm thiết, đầu chảy đầy máu, hắn lập tức giơ cây gậy trong tay lên, đập về phía hai người.
Mắt Phong Lăng gần như không mở ra được nữa nhưng cô cố gắng giữ tỉnh táo, chỉ có thể cảm thấy tất cả mọi thứ trước mắt đang quay cuồng. Dù Lệ Nam Hành chỉ dùng một tay để ôm cô nhưng vòng ôm rất chắc chắn, cùng lúc anh ôm cô nghiêng người tránh đòn, cô còn có thể cảm thấy được cú đạp đánh trả nhanh nhẹn như gió của anh.
Dù Phong Lăng đang là gánh nặng rất lớn trong lòng Lệ Nam Hành nhưng lại chỉ giống như anh đang làm nhiệm vụ vác vật nặng khi ở trong căn cứ, cô chỉ là một bao cát nặng bốn mươi lăm cân ở trong lòng anh. Đảm bảo là khi đánh nhau với người khác, “bao cát” sẽ không bị thương, cát trong bao không bị chảy ra ngoài, đảm bảo anh và “bao cát” sẽ không sao. Đối với Lệ Nam Hành, rõ ràng tất cả những việc này đều khá đơn giản, đặc biệt ba người phía đối phương chỉ là những kẻ tép riu, trong tay chúng ngoài gậy ra thì cũng là dao, dù có súng thì rõ ràng đó cũng không phải là loại súng tốt gì.
Chính vì vậy nên Phong Lăng hoàn toàn không lo lắng, nhưng dẫu sao vừa rồi anh cũng đã bị đập trúng một gậy sau lưng không biết bị thương ra sao. Dù Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành không hề giảm tốc độ nhưng ánh mắt của cô vẫn nhìn người đàn ông luôn ôm chặt mình vào lòng, sau đó khẽ nói một câu: “Đừng để bị thương.”
Lệ Nam Hành lại đạp về phía sau một cú, loáng thoáng nghe thấy lời nhắc nhở khe khẽ của người trong lòng mình, anh tranh thủ cúi đầu nhìn Phong Lăng, thấy cô chốc chốc lại nhắm mắt dựa đầu vào lồng *** anh vì tác dụng của thuốc mê, khóe miệng anh khẽ cong lên, ôm lấy cô gái chặt hơn. Tiếp theo anh lách mình tránh con dao của tên bên cạnh, rồi lại vung một tay ra sau, đánh rơi con dao trong tay đối phương xuống đất, tiện thể cầm cây gậy sắt lên đánh xuống sau vai, cánh tay và phần bụng của đối phương.
Không quá dăm bảy phút đồng hồ, Phong Lăng thấy Lệ Nam Hành ôm cô căn bản không cần lùi lại, chỉ cần chiếc xe bị va chạm tới mức biến dạng ở phía sau thôi cũng đã đủ cho anh dùng để chống đỡ. Anh ôm cô lăn từ trêи thân xe xuống, sau đó đặt Phong Lăng đang cau mày vì cảm giác choáng váng xuống một vị trí khá an toàn trêи mặt đất, tiếp theo Lệ Nam Hành đứng dậy, trở tay tóm lấy cổ tay của một tên, trong không khí đột nhiên chỉ nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn và tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi của đối phương. Sau khi dùng cùi chỏ húc mạnh vào bụng, đánh hắn ta hộc máu miệng, người đàn ông mới chán ghét ném hắn ta đến trước mặt của hai người còn lại. Hắn ta nằm bò ra đất, lảo đảo vùng vẫy một lúc, sau đó nằm im tại chỗ, cổ tay bị bẻ gãy của hắn ta không ngừng run rẩy, trong miệng không ngừng rêи rỉ những tiếng vô cùng đau đớn. Hai người còn lại thấy vậy, định rút súng ra nhưng không ngờ người đàn ông ở phía trước rõ ràng đang rơi vào thế yếu lại rút một khẩu súng ra, chĩa thẳng vào đầu chúng .Hai người đó không dám tin nhìn vào họng súng đen ngòm đó, sau đó lại nhìn tên đồng bọn đang đau đớn đến mức co giật nằm bò ra đất. Khẩu súng đó…