Nhìn anh để trần, cô có hơi do dự, định lui ra lại nhưng lại nghĩ dù sao trước đây cũng từng thấy rồi, chẳng có gì phải tránh né cả. Có điều cứ xông vào như vậy cũng không biết có ổn không, Phong Lăng đành chần chừ đứng sững lại ở cửa.
Người đàn ông vừa cầm lấy áo thun lên, lại nghiêng người sang nhìn cô: “Có việc gì à?”
Lúc này Phong Lăng mới đẩy cửa ra đi vào, cố gắng dời tầm mắt khỏi vóc người cường tráng hoàn hảo của Lệ Nam Hành, cô chỉ nhìn chăm chăm vào gò má đang cúi xuống của anh: “Anh giận rồi à?”
“Giận gì?”
Phong Lăng lại nhích đền gần một chút, hỏi đò: “Những lời vừa nãy tôi nói với chị Văn… anh đã nghe thấy hết rồi sao?”
-“Ừ”
Trong nháy mắt, lòng cô chùng xuống: “Tôi không có ý đó.”
Lệ Nam Hành túm áo thun lên rồi đưa lên trêи đầu, chui vào, anh mặc áo vào rất gọn gàng nhanh chóng, nhìn cô một cái: “Không có ý gì?”
“Thì vừa rồi… mấy lời tôi nói kia ấy, đó chỉ là nói lung tung thôi… Còn chuyện tôi nghĩ trong lòng không giống với lời tôi nói ra khỏi miệng đâu…”
Anh gật đầu: “Vậy nghĩa ý em là, chuyện tôi chỉ có duy nhất một ưu điểm là vẻ bề ngoài cũng là giả nốt à? Tôi chẳng có lấy một điểm tốt nào cả? Hửm?”
“.„ Không phải vậy mà, anh giận thật sao?”
Người đàn ông kia lạnh lùng nhíu mày lại, anh hờ hững nhìn cô một cái, cứ cảm thấy câu hỏi của cô rất buồn cười: “Em nói đâu có gì sai, trong căn cứ có nhiều người như vậy, cũng có tận hai người phát hiện ra giới tính thật của em. Có lẽ lúc trước, nếu có nhiều người phát hiện ra em sớm hơn tôi hay có nhiều người cố chấp theo đuổi em hơn thì tôi đã chẳng có cửa rồi, cũng không có gì phải giận cả.”
Phong Lăng cảm thấy mình không hiểu những lời anh nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!