Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Đừng Sợ! Có Anh Đây Rồi? (Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình) - Quý Noãn (FULL)

Đâm đau lắm à?” Nghe vậy, Lệ Nam Hành giơ tay lên sờ sờ cằm mình, sau khi sờ tới râu, anh bỗng nhiên nở nụ cười nham hiểm, tiếp tục ôm lấy cô dụi dụi cọ cọ trêи ghế sofa. Mãi đến khi sờ nắn đến mức toàn thân Phong Lăng đều mềm nhũn, gần như không còn sức lực để kháng cự, anh lại cúi đầu dùng cằm cọ tới cọ lui ở gò má cô: “Thử lại lần nữa xem, còn đâm đau nữa không?”

Phong Lăng đau đến mức phải vội vàng tránh né, nhưng bởi anh đang ôm chặt lấy mình nên cô không sao tránh được.

Khi Phong Lăng bị anh trêu đến mức mặt đỏ bừng lên, người đàn ông lại bỗng nhiên giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, sau đó thở dài một tiếng, xuống khỏi người cô, chuyển thành ngồi ngay ngắn trêи ghế sofa.

Phong Lăng cũng hấp tấp ngồi dậy theo, trước đây vẫn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ mới vừa trở lại căn cứ, đột nhiên bị anh suýt chút nữa giở trò đùa bỡn ở đây, nếu nói trái tim cô không đập thình thịch thì thật giả dối.

Dù sao Phong Lăng cũng là một người sống rành rành, cho dù thói quen sinh hoạt từ nhỏ đến lớn khiến cô có thể kìm nén được tính cách, tâm tình và bản tính của mình ra sao đi chăng nữa thì khi gặp chuyện vừa nghĩ tới đã cảm thấy kϊƈɦ thích đến mức ngay cả da đầu cũng tê dại như thế này xảy ra với mình, Phong Lăng vẫn cảm thấy da thịt toàn thân không chỉ đều như đang căng ra, mà chạm vào còn nóng hầm hập.

Lệ Nam Hành nói: “Được rồi, không bắt nạt em nữa, em muốn ở đây thì ở đây vậy, cũng chẳng có gì không tiện cả, sau này kiểu gì cũng có thể nghĩ ra được cách tránh mấy kẻ cản trở kia.”

Phong Lăng hơi ngẩn ra, cô hiểu được ý trong lời nói của đối phương là cứ để như vậy đã, ở lại chỗ này là việc đã chắc chắn. Thế nhưng vừa rồi anh còn sống chết không chịu đi, cô còn tưởng rằng sau khi đuổi A Phong ra ngoài, anh còn muốn làm vài chuyện gì đó, dù sao… anh cũng đã kìm nén lâu như vậy rồi…

Phong Lăng chỉ cảm thấy chỗ gò má ban nãy bị anh cố tình cọ râu vào vẫn hơi đau, không phải thật sự rất đau, mà giống như có thứ bé nhỏ dày đặc gì đó xuyên qua lỗ chân lông đâm thẳng vào trong lòng cô từng chút một.

Phong Lăng và Lệ Nam Hành ngồi ngay ngắn trêи ghế sofa. Cô nói bằng giọng không thể nhỏ hơn được nữa: “Thật ra thì, cũng có thể…. để cho anh bắt nạt.”

Mí mắt Lệ Nam Hành đột nhiên giật mạnh, anh chợt đảo mắt nhìn về phía người phụ nữ ngồi bên cạnh mình.

Sau khi nói xong câu kia, mặt Phong Lăng liền đỏ rực cả lên. Cô vốn không hiểu phải làm thế nào để bày tỏ tình cảm, nhưng lại muốn chủ động nói gì đó để tránh Lệ Nam Hành cho rằng cô không hề thích anh. Cô rất thích, rất thích anh, nhưng dường như cũng chỉ có thể vụng về nói một đôi lời, thông qua những lời nói ấy để thể hiện cho anh thấy, mình tiếp nhận anh, thích anh. Hơn nữa cho dù đã trở về căn cứ, cũng không nhất định phải ngày nào cũng duy trì khoảng cách, chỉ cần giữ vững chừng mực, cô cũng… không nói anh phải ăn chay, làm hòa thượng.

Nhưng chính vì những lời nói này của cô mà người đàn ông bên cạnh bỗng ôm trán.

“Anh làm sao vậy?” Phong Lăng còn tưởng rằng mình đã nói sai, bèn đảo mắt nhìn anh.

Gân xanh trêи trán người đàn ông nổi lên, rồi lại bị chính anh lấy tay đè xuống, đau đầu nói: “Anh muốn bắt nạt em, nhưng không phải lúc.”

Phong Lăng lại ngẩn người ra, im lặng trong chốc lát rồi mới nhớ ra, hình như ban nãy anh mới vừa từ bên ngoài lái xe trở về, xe còn đỗ trước cửa tòa nhà trụ sở căn cứ, chắc là có chuyện gì đó cần bàn bạc trong trụ sở căn cứ. Nhưng lúc ở cửa, anh đột nhiên nhìn thấy Phong Lăng, sau đó sự chú ý vẫn luôn hướng về phía cô, cuộc bàn bạc hoặc chuyện công việc gì đó mà lẽ ra anh phải tiến hành đã bị kéo dài tới tận bây giờ.

“Vâng, em biết rồi, vậy anh đi làm việc đi, nhân lúc hôm nay vẫn có thời gian, em thu dọn sửa sang lại gian phòng này một chút trước đã.” Phong Lăng khẽ nói.

Lệ Nam Hành bảo: “Sao trước đây em không nói chuyện với anh bằng giọng điệu dịu dàng như thế này?”

Phong Lăng: “… Đây là dịu dàng à?”

Cô chỉ không muốn lạnh nhạt với anh nữa mà thôi. Nghĩ đến tất cả những điều tốt đẹp mà anh dành cho mình, Phong Lăng dịu giọng lại theo bản năng, giảm tốc độ nói, bày tỏ sự hiểu biết của mình về anh. Bình thường ở căn cứ anh luôn bận rộn tới mức không phân thân nổi, đây là chuyện mọi người đều biết, lão đại của căn cứ đâu có dễ làm như vậy. Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, cũng chứng tỏ cô không vì loại chuyện nhỏ này mà giận dỗi hay thế nào đó với anh.

“Đúng”

Sau khi nghe xong, Phong Lăng gật đầu: “Vậy sau này em sẽ cố gắng dịu dàng hết mức.”

“Đừng!” Lệ Nam Hành bỏ cái tay ra khỏi trán rồi đảo mắt, mắt hẳn lên vài tia máu và ửng hồng. Giọng anh khản đặc: “Em mà cứ tiếp tục dịu dàng như vậy, anh sợ rằng mình sắp không xong rồi.”

Phong Lăng: “…”

Cô lập tức thu hồi tầm mắt đang đối diện với người đàn ông, sau khi hiểu rõ ý nghĩa của những lời nói này, cô lúng túng tới nỗi tay chân cũng không biết nên để vào đâu.

Không kìm lòng nổi là thật, thế nhưng đối mặt với người đàn ông luôn không che giấu chút nào này, Phong Lăng cũng cảm thấy không chịu nổi.

“Em đừng chọc ghẹo anh nữa, sau khi làm xong chuyện tùy em muốn chọc thế nào thì chọc. Cứ tiếp tục thế này nữa, chuyện “từ đó vua không ra ngự triều sớm’ chắc cũng không xa nữa đâu. Anh sẽ đưa em ra khỏi căn cứ, hàng đêm sểnh ca ít nhất một năm rưỡi rồi mới quay về.”

Phong Lăng không hé răng, cô biết Lệ Nam Hành có thể nói ra những lời này, nghĩa là anh thật sự có thể làm được.

Nếu không phải vì trách nhiệm đối với căn cứ, trách nhiệm đối với nhà họ Lệ, lại còn phải chú ý tới cảm nhận của cô thì chưa biết chừng loại chuyện, loại tình tiết mà anh nói đã diễn ra được mấy trăm lần rồi.

“Em có chọc ghẹo anh đâu.” Phong Lăng muốn kết thúc đề tài câu chuyện, tiện thể cũng để anh mau chóng ra ngoài làm chuyện của mình. Sau khi nói một câu nhạt nhẽo như vậy, cô bèn đứng dậy tiếp tục đi thu dọn đồ đạc của mình.

Lúc này người đàn ông không ngăn cản Phong Lăng, mà nhìn bóng dáng đi tới đi lui bận rộn vô cùng của cô, thở dài một cái rồi mỉm cười xoa trán. Cô không cố ý chọc ghẹo anh.

Đó là cô không biết, cô là người phụ nữ hơn một năm qua đối xử hờ hững lạnh lùng với anh, thậm chí còn là người phụ nữ trong lòng anh nhớ mong rất nhiều năm, là máu thịt nơi con tim anh. Từ lạnh lùng, không hề phản ứng lại đến thỉnh thoảng chủ động tới gần như bây giờ, thấp giọng khi nói chuyện, thậm chí còn vừa rất biết điều vừa cực kỳ chu đáo, bất kỳ người đàn ông nào khác cũng không chống lại nổi, huống chỉ là Lệ Nam Hành vất vả lắm mới tìm được người trong lòng trở về.

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận