Khi sự thật hoàn toàn hé lộ, Phong Lăng phát hiện bản thân bình tĩnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều.
Ba chữ ngắn ngủi, Lệ Nam Hành nói ra không chút ngập ngừng, hiển nhiên là anh nhìn ra cô đã có chuẩn bị.
Phong Lăng im lặng một lúc lâu, cũng không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn thêm mấy miếng. Sau khi nói xong cái tên đó, anh không nói thêm nữa, cũng không uống cà phê, chỉ kiên nhẫn ngồi nhìn cô.
Phong Lăng ăn thêm mấy miếng, rồi đặt đũa xuống, khẽ nói: “Lúc trước gặp bà Phong, bà ấy nói Phong Minh Châu đã ra nước ngoài giải sầu với bạn…”
“Giải sầu không có nghĩa là sống lâu ở bên ngoài, cô ta về từ lâu rồi.”
Cũng đúng.
Phong Lăng chưa từng suy nghĩ kĩ càng về chuyện của Phong Minh Châu, hơn nữa còn khá mơ hồ về rất nhiều thứ nhưng giờ phút này, trong lòng cô lại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô lại im lặng chốc lát, rồi ngước mắt nhìn anh: “Anh đã biết được những gì rồi?”
Ánh mắt lạnh nhạt của Lệ Nam Hành kiên nhẫn và dịu dàng – những cảm xúc chỉ cô có thể nhìn thấy: “Những chuyện em biết, những chuyện em không biết, anh đều biết hết.”
Phong Lăng: “Cho nên?”
Có lẽ giờ đã đến lúc vạch trần sự thật, ví dụ như cô và nhà họ Phong đã kiểm tra quan hệ máu mủ bằng xét nghiệm DNA, ví dụ như ba năm trước mộ chôn quần áo và di vật anh cưới về chính là cô.
Nhưng trước mắt, toàn bộ tâm trí và sức lực của Phong Lăng đều đã dồn hết vào việc huấn luyện đội thanh thiếu niên, cô có quá nhiều trách nhiệm với những đội viên này. Trong phút chốc, tất cả mọi chuyện đều đổ ập xuống đầu cô. Bất kể nội tâm của cô mạnh mẽ thế nào đi nữa, chỉ sợ cũng không cách nào chấp nhận được.
“Đợi tuần sau, khi cuộc sát hạch đội người mới kết thúc và mọi chuyện đã ổn thỏa, anh cho em xem thứ này.” Ngón tay Lệ Nam Hành như có như không khẽ chạm vào miệng tách cà phê, anh nhìn thẳng vào mắt cô: “Cứ lo làm tốt chuyện của mình trước đã, đừng nghĩ nhiều quá, âm mưu hãm hại, lừa gạt kiểu cỏn con thế này căn bản chẳng thể làm tổn thương được em, chỉ cần em có đủ sự cảnh giác thì cô chủ nhà giàu được nuôi trong khuê phòng không phải là đối thủ của em đâu.”
“Nhưng anh bị thương rồi.”
Lệ Nam Hành bật cười, dựa nửa người lên mặt bàn rồi nghiêng về phía cô, mặc dù không dựa vào quá gần nhưng tư thế và động tác đột nhiên sáp lại như thế vẫn thu hút sự chú ý và ánh mắt tò mò của mấy người mới đang ở trong nhà ăn.
Anh không đếm xỉa đến những ánh mắt xung quanh, chỉ nhìn cô hỏi: “Em đau lòng hả?”
Phong Lăng bình tĩnh ngồi im ở đó đáp: “Khi đó em rất đau lòng, em cũng đâu có giấu anh.”
Lệ Nam Hành hài lòng cười, nhưng ngoài miệng lại nói: “Là lỗi của anh. Khi đó thấy chiếc xe suýt chút nữa là đâm vào em nên anh nhất thời kϊƈɦ động, nếu không thì một phát súng là có thể giải quyết xong rồi, cần gì phải tấn công gã đến mức mình cũng bị thương chứ.”
Nói thì nói vậy, nhưng với tình hình lúc đó, cách một chiếc xe thì có bắn súng cũng vô dụng. Cho dù anh bắn nố bánh xe của đối phương thì trong xác suất 0.01 giây, chiếc xe đó chỉ dựa vào quán tính cũng có thể đâm chết Phong Lăng, cho nên, khi ấy việc nổ súng cũng có ý
“Người phụ nữ của anh lượn qua lượn lại trước mặt anh mỗi ngày, nhất là khi ở trong căn cứ, nhìn thấy được lại không sờ được, kiềm nén sắp thành thần tiên rồi. Sau khi ra khỏi căn cứ, làm cầm thú dù sao cũng tốt hơn không bằng cầm thú.”
Phong Lăng không nói lại được bèn không để ý anh nữa, chỉ dùng ánh mắt nhắc nhở anh đừng dựa vào gần cô trước mặt nhiều người mới như thế. Lệ Nam Hành nhìn áo cao cố bên trong đồng phục chiến đấu của cô, nở nụ cười nhạt, cuối cũng cũng thuận theo ý cô không làm gì quá đáng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!